Tuyệt Phẩm Thần Khúc

Chương 4: Tịch U


Am Thiên giáo Ba Tư như rắn mất đầu từ khi Thiên Ma bị phong ấn trong Ám Lân giới, hai song thủ hộ pháp là Thiên Tôn và Địa Tôn vì tranh giành quyền thống lĩnh đã tạo ra rất nhiều trận nội chiến tàn khóc. Trải qua ngàn năm, cuối cùng đã chia thành hai phái tổng đàn, một trong hai lưu lạc đến Trung Nguyên lập nên Tịch U phái.

Địa Tôn đời thứ 47 của Tịch U phái kế thừa dã tâm truy tìm Oán Tử thạch và Sát Thần Thiên Ma kiếm để kiểm soát thiên hạ, đã âm thầm tập hợp đệ tử sẵn sàng tấn công Phục Linh phái và gia tộc Lục Thánh Miêu Cương cướp lấy hai tà vật.

Một luồng khí màu tím bay lượn xung quanh tổng đàn, tụ lại biến thành một người mặc áo che phủ đầu không nhìn rõ khuôn mặt, tuy nhiên giọng nói khá trẻ và trên tay cầm chiếc quạt khắc hình rồng. Bước nhẹ nhàng đến người đàn ông đang ngồi trên ghế thủ lĩnh đưa tay cung kính lên tiếng.

"Địa Tôn, hiện thanh Sát Thần đã rời phong ấn của Miêu Cương, tự tìm đến sức mạnh Oán Tử Thạch, coi bộ chúng ta không cần tốn sức để cướp kiếm nữa." hắn nhếch môi cười nham hiểm.

Người đàn ông trạc tuổi ngoài 40, khuôn mặt trông khá dữ tợn, gật đầu đưa ánh mắt hài lòng về hướng tên cầm quạt, giơ tay lên ra hiệu không cần nói thêm.

"Trưởng lão Long Ẩn, tiếp tục dò xét tình hình diễn biến tiếp theo trên Phục Linh sơn, ta tự biết cách sắp xếp."

Tên Long Ẩn đưa tay chào xong lại biến thành luồng khí màu tím, thoáng chốc đã bay đi khỏi tổng đàn Tịch U phái. Người được gọi là Địa Tôn bình thản nhắm mắt cười đầy thỏa mãn.

Hiện tại tình hình của Lục Thánh ở Miêu Cương vừa ổn định, nhưng do bị sức mạnh Sát Thần đả thương nên pháp lực vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Từ bên ngoài, Linh Nhi mang trà vào cho sư phụ và các sư thúc bá đang tịnh khí.

"Con mời Lục sư phụ, các sư thúc bá dùng trà." Linh Nhi nhẹ nhàng rót ra từng tách nhỏ đem đến.

"Linh Nhi, con có muốn đi tìm tên tiểu tử Từ Phong không?" Tam sư bá của cô nheo mắt lên tiếng hỏi.

Đang quay lưng rót trà, Linh Nhi vội vàng ngước mặt lên như muốn nghe lại lần nứa cho chắc chắn. Mỉm cười nhìn qua Lục sư phụ dần dần mở mắt, khẽ gật đầu.

"Mọi người cho con đi thật sao?"

"Thật ra nhiệm vụ chúng ta giao cho con là đi tìm Sát Thần đem về đây, nhưng trên người tên tiểu tử đó đã mang Oán Tử thạch, chắc chắn Sát Thần cũng đang gần bên hắn." Nhị sư thúc Linh Nhi lên tiếng.

Linh Nhi cũng không hỏi gì thêm, lập tức chạy vào phòng thu dọn hành lý, không ngờ tốn biết bao nhiêu công sức để trốn ra ngoài vẫn không được, vô tình không suy nghĩ đến thì lại được đi. Vừa mang tay nải ra ngoài cửa Lục Thánh gọi cô quay về.
"Coi con kìa, vừa mới nghe đi tìm tên tiểu tử đó đã vội vàng đến như vậy rồi." Lục sư phụ lắc nhẹ đầu chán nãn.

"Sư phụ..." Linh Nhi mặt đỏ bừng nhìn xuống đất.

Sư phụ cô đưa tay lên bấm ấn, dùng pháp lực thi triển biến ra một viên đá bảy màu, đưa viên đá bay đến trước mặt Linh Nhi đang đứng.

"Đây là Thất Sắc Tinh Chi thạch, chứa linh khí có thể cảm nhận được Sát Thần và Oán Tử thạch, đồng thời cũng giúp con liên lạc tin tức về cho chúng ta. Bạch Vân chân nhân là sư phụ hắn, con hãy đến Phục Linh sơn." Ngũ sư thúc cô lên tiếng dặn dò.

"Nhất định con sẽ mang Sát Thần về cho sư phụ và các sư thúc bá định đoạt." Linh Nhi cầm viên linh thạch từ biệt mọi người xong nhanh chân bước ra khỏi kết giới Miêu Cương, thẳng về phía đường đi đến Phục Linh sơn.

Buổi tối trên đỉnh Phục Linh sơn quả thật yên tĩnh, từ trên nhìn xuống chỉ thấy những ánh đuốc của các đệ tử luân phiên nhau canh gác tứ hướng thiên môn. Trong khi các sư huynh đệ đã yên giấc, thì Từ Phong vẫn còn ngồi u sầu thổi sáo dưới ánh trăng mờ ảo rọi xuống gương mặt đầy ấp tâm sự.

"Phong sư huynh, huynh chưa ngủ sao?" Giọng của Nhã Nhu đang đứng sau lưng lên tiếng quan tâm hỏi.

Tiếng sáo bỗng nhiên ngưng lại, trả bầu không khí tĩnh lặng trong màn đêm. Tỏ vẻ như không để ý đến lời của Nhã Nhu, Từ Phong vẫn im lặng nhìn phong cảnh dưới núi thở dài.

"Huynh có tâm sự phải không?" Nhã Nhu bước đến ngồi xuống bên cạnh Từ Phong.

"Muội không sợ ta sao?" Từ Phong liếc ánh mắt qua hướng khác, lạnh lùng gạt đi chủ đề được hỏi.

Nhã Nhu mỉm cười dịu dàng, khoanh tay đặt lên đùi tròn xoe mắt nhìn:" Muội biết tính tình huynh cô độc, từ khi muội được Thái Ân sư phụ nhận làm đệ tử thì ngày nào cũng thấy huynh ra đây thổi sáo một mình. Tại sao muội lại sợ chứ, vì huynh cũng đâu cố ý đả thương đồng môn."

"Ngày mai ta phải rời khỏi Phục Linh sơn, hòa mình vào chốn phồn hoa bên ngoài, mọi người sẽ không còn lo sợ ta nữa." Từ Phong nhẹ nhàng cười nhạt.

"Huynh...huynh sẽ hạ sơn?" Nhã Nhu bất ngờ đứng phía sau nhìn Từ Phong gật đầu xong im lặng bước thẳng vào trong phòng.
Đăng bởi: