Vũ Lâm Lâm

Chương 34: Vũ Lâm Lâm Chương 34


Lục Thận Hành cùng Tiêu Hoài Chân đã sớm không đợi được, ngồi chờ ở đại sảnh, vừa thấy Khánh Vương cùng Nhạc Cẩn Ngôn đi vào liền ra đón, nháo muốn đi. Khánh Vương xoa thái dương, “Hai người các ngươi cũng phải cho ta dặn dò lại một tiếng, đây là một cái nhà đông người đó.”

Lời còn chưa dứt, Lăng Tiêu nhảy vào phòng cười nói: “Vương gia yên tâm, tỷ muội chúng ta đã sớm thương lượng xong, ngày hôm nay chúng ta tự mình vui chơi.” Quay đầu lại gọi: “Các tỷ muội, mau vào thỉnh an Vương gia, người ta đã sớm đợi không được, đang vội đó.”

Một tiếng gọi lên, năm sáu cô nương xinh đẹp tiến vào đứng trước mặt Khánh Vương, khom người, đồng loạt hô: “Tiện thiếp thỉnh an Vương gia! Chúc vương gia xuân mới vui vẻ đại phúc, quang vinh bình an, vạn sự như ý!”

Mặt Khánh Vương thoạt đỏ thoạt trắng, hai mắt liếc nhìn Nhạc Cẩn Ngôn, thấy y cúi đầu không rõ thần sắc, lại quay qua trợn mắt nhìn Lăng Tiêu một cái, lúng túng cười một tiếng, đáp lễ: “Đa tạ các vị ái... Đa tạ các vị tỷ tỷ, cùng vui, cùng vui.” Cũng không biết làm sao, chạy tới kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn, nhẹ giọng nói: “Ngôn nhi, đây đều là các nàng hồ nháo, ngươi đừng tức giận.”

Nhạc Cẩn Ngôn cười nhạt nói: “Mấy vị tỷ tỷ đến thỉnh an Vương gia, ta làm sao lại tức giận.”

Lăng Tiêu đến kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn tới trước mặt các cô nương, “Tiểu Nhạc, ngươi nhận ra các vị tỷ tỷ này không?”

Nhạc Cẩn Ngôn lắc đầu nói: “Không biết.”

Lăng Tiêu giới thiệu từng người: “Vị mặc áo vàng này là Xuân Ý tỷ tỷ, nàng nuôi rất nhiều chim chóc vô cùng đáng yêu, hôm nào qua chơi đi.”

Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Lần trước thấy con vẹt kia chính là Xuân Ý tỷ tỷ nuôi sao, còn có thể hát nữa, chơi thật vui.”

Xuân Ý cười: “Đúng vậy.”

Lăng Tiêu chỉ vào một cô gái áo tím: “Vị này là Truy Ảnh, đánh tỳ bà rất tuyệt, xứng đáng đứng hàng đệ nhất luôn.” Truy Ảnh cười xùy một tiếng, khẽ đẩy Lăng Tiêu một cái, “Nha đầu thối nhà ngươi, lại bôi bác ta.”

Lăng Tiêu cười hì hì một tiếng, nói tiếp: “Vị áo xanh lục này là Phất Liễu, ngươi có hiểu vì sao nàng gọi là Phất Liễu không? Là vì khi nàng khiêu vũ nhẹ nhàng vô cùng, giống như càng liễu lay động theo làn gió.” Phất Liễu cười nhẹ, dịu dàng cúi chào Nhạc Cẩn Ngôn: “Tiện thiếp thỉnh an Nhạc tiểu công tử.” Nhạc Cẩn Ngôn cuống quít đáp lễ: “Tỷ tỷ chớ khách khí.”

Tiêu Hoài Chân ở một bên nhỏ giọng giục Lục Thận Hành: “Thận Hành, ngươi nhìn tứ ca một đầu mồ hôi, hắn nóng như thế sao?”

Lục Thận Hành hừ nhẹ một tiếng, nói: “Không phải là hắn nóng mà là vội quá.” Thấy Khánh Vương gấp đến độ như kiến bò chảo nóng, trong lòng thoải mái: “Ngươi tên Vương gia hoa tâm này, lấy nhiều mỹ nữ như vậy còn muốn chiếm Cẩn Cẩn, đáng đời.”

Lăng Tiêu lại kéo Nhạc Cẩn Ngôn đến trước một cô gái mặc quần áo màu hạnh: “Tiểu Nhạc, đây là đại tỷ Nghênh Lam của chúng ta. Nghênh Lam tỷ tỷ cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, hơn nữa nàng ấy giỏi vẽ mẫu đơn, thật là quốc sắc thiên hương.” Nghênh Lam đánh đầu Lăng Tiêu một chút, cười với Nhạc Cẩn Ngôn: “Tiểu Nhạc công tử, ngươi chớ nghe nha đầu này nói hươu nói vượn.”

Lăng Tiêu rụt cổ, nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Còn vị ăn mặc như tôn hầu tử này chính là Bích Văn, kỹ xảo dùng tay rất tốt, ngươi có đồ gì quý giá thì phải giữ cẩn thận.” Đang nói chuyện, Bích Văn cầm một khối ngọc bội trong tay, cười nói: “Đây không phải là ngọc bội thiếp thân của Vương gia sao? Ta còn nghĩ mãi sao không thấy, hóa ra là tặng cho tiểu Nhạc công tử.”

Nhạc Cẩn Ngôn cuống quít sờ trên người, quả nhiên ngọc bội mà Khánh Vương cho đã không thấy, quýnh lên liền tới lôi kéo tay áo Bích Văn: “Bích Văn tỷ tỷ, ngọc bội trả lại cho ta đi.”

Mấy nữ nhân đều nhận ra đây là ngọc bội thiếp thân của Khánh Vương, nghe nói là mẫu phi của Khánh Vương để lại cho hắn, chưa bao giờ rời khỏi tay, không nghĩ tới đã tặng cho Nhạc Cẩn Ngôn, lập tức ánh mắt đồng loạt hướng về Khánh Vương, thấy Khánh Vương đầu đầy mồ hôi, Bích Văn không nhịn được, phì cười, thả ngọc bội vào tay Nhạc Cẩn Ngôn, “Trả ngươi này, giữ cẩn thận đừng làm mất, kẻo có người thương tâm muốn chết đấy.”

V không nhịn được nữa, lôi Nhạc Cẩn Ngôn bước đi, vừa đi vừa nói: “Bổn vương thật là sợ mấy người các ngươi, tự mình vui vẻ đi, đừng lật mái nhà là được.” Lục Thận Hành cùng Tiêu Hoài Chân nghi ngờ cười một tiếng, vội vã bước theo.

Ngô Chinh đã chuẩn bị rất nhiều món ăn, cùng Nhạc Cẩn Ngôn bận rộn trong phòng bếp, mấy người Khánh Vương ở nhà chính cắn hạt dưa ăn trái cây nói chuyện phiếm. Tiêu Hoài Chân chưa bao giờ qua năm mới ở nhà bình dân như thế này, cảm thấy mới mẻ vô cùng, ngửi thấy từng đợt mùi thơm tỏa ra từ bếp, nước miếng cũng chảy xuống, ngó nghiêng ở cửa bếp nhiều lần. Nhạc Cẩn Ngôn thấy Tiêu Hoài Chân giống trẻ con thèm ăn liền rán cho y một ít phồng tôm làm đồ ăn vặt.

Lúc trời tối thì thức ăn cũng đã làm xong, được bưng lên bày ra một bàn đầy. Tiêu Hoài Chân thấy nồi to ở giữa bàn, tò mò hỏi: “Đây là nồi lẩu sao? Không giống a.” Lục Thận Hành nói, “Đây là nồi nấu, ở giữa có một cái lò than, bên cạnh là các món ăn như súp, cũng không khác nồi lẩu mấy.”

Mấy người quây quần trước bàn ăn, Nhạc Cẩn Ngôn hỏi Lục Thận Hành: “Vết thương của ngươi còn đau không?” Lục Thận Hành nói: “Không đau nữa, hôm nay ta kết vảy rồi.”

Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ngươi nếu ngồi không được thì dựa vào ta đi.”

Khánh Vương nghe vậy trợn mắt nhìn Lục Thận Hành một cái, Lục Thận Hành làm như nhìn không thấy, dựa vào người Nhạc Cẩn Ngôn một chút, cười nói: “Thật thoải mái, chỉ có Cẩn Cẩn hiểu ta nhất.”
Khánh Vương mặt đều đen, Ngô Chinh kéo Lục Thận Hành qua nói: “Tiểu Ngôn bận cả buổi trưa, ngươi muốn dựa thì dựa vào ta đi.”

Lục Thận Hành ngồi thẳng, bĩu môi: “Ai muốn dựa vào ngươi, ngươi cũng không có thơm như Cẩn Cẩn vậy.” Ngô Chinh cầm chiếc đũa đánh lên đầu hắn một cái, “Ít nói nhảm, ăn đi.”

Tiêu Hoài Chân thổi nguội chân giò hun khói, kêu to ăn ngon, Lục Thận Hành nói: “Ngươi nếm thử cá kho tàu này đi, đó mới thật sự là món ngon.” Tiêu Hoài Chân ăn, quả nhiên là ngon vô cùng, nghe nói là Nhạc Cẩn Ngôn làm, luôn miệng tấm tắc khen. Khánh Vương nói, “Ngôn nhi thật giống như rất thích làm cá, lần trước đã ăn cá nướng của y, cũng là ngon miệng như vậy.”

Lục Thận Hành trừng mắt liếc hắn một cái: “Ai nói Cẩn Cẩn chỉ biết làm cá? Một bàn ăn này hầu hết là Cẩn Cẩn làm, có món nào không ngon?”

Khánh Vương chỉ cần nghe người ta khen Nhạc Cẩn Ngôn là cao hứng, cũng lười so đo cùng y, chỉ là càng cố sức gắp đồ ăn vào bát Nhạc Cẩn Ngôn.

Ngô Chinh cầm chén rượu đi ra ngoài, rót rượu hoa cúc cho Khánh Vương, nâng chén nói: “Chúng ta uống một chén thôi.” Tiêu Hoài Chân hưng phấn bưng chén lên: “Được lắm, tiễn cũ đón mới.”

Nhạc Cẩn Ngôn nói khẽ với Lục Thận Hành: “Chỉ được uống một chén thôi đấy.” Lục Thận Hành gật đầu, mọi người cùng nâng chén nói: “Chúc mừng năm mới, cạn!”, ha ha cười, đều là một hơi cạn sạch.

Cơm nước no say, Khánh Vương lấy ra một bó pháo hoa, cười nói: “Chúng ta bắn pháo đi.” Mọi người cùng nói được, xông ra ngoài.

Trên đường nhà nhà thắp đèn, ánh lên câu đối đỏ rực, bọn họ chạy tới chạy lui bắn pháo chơi đùa, rất náo nhiệt. Tiêu Hoài Chân cùng Lục Thận Hành cướp pháo bắn, Tiêu Hoài Chân lại sợ, tay dài duỗi ra đốt lửa, run rẩy không đến, Nhạc Cẩn Ngôn ở bên cạnh thấy vậy cười ha ha không ngừng, đi tới giúp hắn, rốt cục đốt một cái, hai người che lỗ tay chạy qua một bên chờ nghe tiếng pháo.

Khánh Vương cùng Ngô Chinh đứng ở sau nhìn, Ngô Chinh nói: “Vương gia, gần đây hình như kinh thành rất náo nhiệt. Tiêu cục có nhận mấy chuyến phiêu, đều là hướng đến Giang Nam.”

Khánh Vương nhướng mày: “Tứ đại thế gia? Là vật gì vậy?”

Ngô Chinh nói: “Đúng vậy. Mỗi lần là những người khác nhau đến giao hàng, ta cũng không rõ là vật gì, nhưng bảo hành kinh người, ta đoán hẳn là vàng bạc châu báu các loại.”

Khánh Vương trầm tư một chút, cười nói: “Lão nhân Long uy kai, vì kiếm tiền mà cái gì cũng dám làm.”

Ngô Chinh cười lạnh nói: “Ta cũng không quan tâm đến các ngươi tranh quyền đoạt lợi. Chẳng qua hiện tại Tiểu Ngôn theo ngươi cùng Tề gia của liên hệ, ta không muốn tiểu Ngôn có bất kỳ nguy hiểm gì, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở ngươi một câu, ta xem chuyện này hẳn có liên quan đến hoàng gia của các ngươi, ngươi cần cẩn thận để ý.”

Khánh Vương nói: “Ngô huynh yên tâm, chuyện này ta cũng có nghe được chút ít, tuyệt đối sẽ không để cho Ngôn nhi gặp nguy hiểm.”

Ngô Chinh nghe được, gật đầu không nói gì. Nhạc Cẩn Ngôn đã chạy tới, đút cho mỗi người một cái dây pháo, nói: “Ngô đại ca, Tứ ca, đến đốt pháo đi.”

Ngô Chinh chọn pháo hoa sen, nhìn pháo bắn lên không trung, bùm một tiếng nổ tung, giống như trên trời hiện ra một đóa sen hồng, ánh sáng chói mắt, đẹp không sao tả xiết.

Nhạc Cẩn Ngôn vỗ tay cười nói: “Thật là đẹp.” Khánh Vương nhìn Nhạc Cẩn Ngôn thích, hăng hái cùng Ngô Chinh đốt pháo hoa tiếp, nhìn những đóa hoa không ngừng nở ra giữa bầu trời đêm, mấy người cười đùa, đều là vui vẻ không thôi.

Qua năm mới, Nhạc Cẩn Ngôn liền bắt đầu đến Khang vương phủ chữa bệnh cho Khang vương. Hai người đi sớm về trễ, Khánh Vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn mỗi đêm trở lại cũng là vẻ mặt mệt mỏi, tay xót đến không thể cầm chiếc đũa lên, trong lòng thương yêu không ngớt. Hắn biết Nhạc Cẩn Ngôn da mặt mỏng liền để cho người mang cơm vào phòng, tự mình đút cho y ăn. Lục Thận Hành buổi tối còn xoa bóp tay cho Nhạc Cẩn Ngôn, vừa bấm vừa oán giận Nhạc Cẩn Ngôn chịu khổ sai. Nhạc Cẩn Ngôn mặc y nói, nhìn đến khi y tức giận lên, lúc này mới nói: “Khang vương là tỷ phu của ta a, trị độc vì tỷ phu không phải là nên làm hay sao.”

Lục Thận Hành xem thường: “Ngươi lúc đầu đồng ý còn chưa biết hắn là tỷ phu của ngươi mà? Ngươi chính là cái người tốt thừa thãi như vậy, lại không biết yêu quý chính bản thân mình, tức chết ta.”

Nhạc Cẩn Ngôn cười nói: “Ta biết tự mình làm không được a, nên mới gọi ngươi tới, không phải sao?” Thấy Lục Thận Hành mặt sưng mày sỉa, liền nói: “Ta hiểu ngươi đau lòng sư huynh, vậy mát xa cho sư huynh thật tốt đi, được không.”

Lục Thận Hành trợn mắt nhìn Nhạc Cẩn Ngôn một cái, không nhịn được nở nụ cười, trên tay không ngừng, trong miệng nói: “Ngươi lần trước giải độc cho người nọ mệt mỏi đến mất nửa cái mang, độc của Khang vương này là từ lúc ở trong bụng mẹ, so với ca trước còn khó hơn, mỗi ngày đều phải châm cứu bốn, năm canh giờ, ngươi lại không có võ công hộ thân, nhìn cánh tay gầy nhỏ của ngươi sưng hết lên rồi kìa.”

Hai người ở đây nói chuyện, Khánh Vương ở bên cạnh nghe, ánh mắt chớp động lại không lên tiếng. Lục Thận Hành giúp Nhạc Cẩn Ngôn xoa tay xong, dặn dò y đi ngủ sớm, lúc này mới rời đi. Khánh Vương mấy ngày nay thấy Nhạc Cẩn Ngôn mệt mỏi, sợ ban đêm y không tiện, cũng không trở về phòng khách mà ngủ cùng Nhạc Cẩn Ngôn.

Khánh Vương đóng cửa lại, Nhạc Cẩn Ngôn đã ngủ, Khánh Vương ngưng mắt nhìn về dung nhan ngủ an tĩnh, trong mắt tràn đầy ôn nhu, đang muốn cúi người hôn y một cái thì nghe được tiếng động nhẹ ngoài cửa sổ, đắp chăn kín cho Nhạc Cẩn Ngôn, nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài.