Vũ Lâm Lâm

Chương 51: Vũ Lâm Lâm Chương 51


Ba vị Vương gia nhìn nhau, yên lặng chốc lát, Thụy vương khó khăn mở miệng: “Nhạc Cẩn Ngôn, ngươi vừa nói gì?” Nhạc Cẩn Ngôn ngó nghiêng một chút rồi nhỏ giọng nói: “Ta vừa châm cứu cho hoàng thượng, không có chút phản ứng nào, giống như là bị mất hồn.”

Khang vương hít một hơi, lui về phía sau mấy bước, ngã ngồi trên ghế, Cảnh vương tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Vậy ngươi biết lần này hoàng thượng bị sao như vậy không?” Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Cái này khó mà nói, ta thấy gan hoàng thượng hỏa vượng, giống như là suy nghĩ quá độ, khí huyết loạn chuyển, máu theo khí nghịch, tích tụ lâu quá mà phát ra.”

Thụy vương kéo tay Nhạc Cẩn Ngôn, run giọng hỏi: “Ngươi vừa nói hoàng thượng sợ là vẫn chưa tỉnh, chẳng nhẽ ngươi nói hoàng huynh hết thuốc chữa sao?” Nhạc Cẩn Ngôn thấy thần sắc hoảng hốt, mắt đỏ ửng, tay khẽ run, biết hắn cùng hoàng thượng là anh em ruột, tình cảm tất nhiên là khác với các vị Vương gia khác, không đành lòng, cầm tay của hắn, nhẹ nói: “Ta chỉ nói ra tình hình tệ nhất. Hiện nay ta dùng châm định trụ tâm mạch của hoàng thượng, nếu như có thể qua khỏi tối nay, ngày mai dùng thất tinh châm điều trị, như vậy còn có cơ hội.”

Thụy vương nghe lời Nhạc Cẩn Ngôn còn có hy vọng, không khỏi vui mừng, vội vàng hỏi: “Vậy sao hôm nay không châm luôn đi?” Nhạc Cẩn Ngôn lắc đầu nói: “Ta vừa dò mạch của hoàng thượng, không chỉ yếu ớt mà còn rất loạn, muốn điều trị công hiệu phải qua tối nay mới có thể điều hòa mạch của hoàng thượng.”

Cảnh vương trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Cho dù thế nào chúng ta cũng phải tính đến nước xấu nhất. Mấy ngày nay nhìn trong triều có vẻ yên tĩnh, nhưng thực chất sóng ngầm mãnh liệt, đúng lúc lão Tứ đi Chiết Giang. Bệnh của hoàng huynh rất kì lạ, ta xem hay là chúng ta báo cáo với Thái hậu, cái gì cần chuẩn bị thì phải chuẩn bị thôi.” Khang vương gật đầu không nói gì, Thụy vương lại cả kinh nói: “Tam ca, ngươi đang nói cái gì! Hoàng huynh không phải là đang còn sao? Ngươi muốn chuẩn bị chuyện gì?!”

Cảnh vương cau mày nói: “Ta cũng không có ý bất kính với hoàng huynh, chẳng qua tình hình hiện tại của hoàng huynh nguy hiểm như vậy, Mẫn nhi lại còn nhỏ, nếu không chuẩn bị sớm, ngộ nhỡ việc không may xảy ra, lúc đó lại rơi vào bị động.” Khang vương cũng nói: “Lão Tam nói có lý. Cho dù thế nào cũng ta cũng nên báo cáo trước cho Thái hậu rồi hãy nói.” Thụy vương nghe những lời Cảnh vương như thể nhận định hoàng thượng sẽ không qua được, không khỏi giận dữ, cười lạnh nói: “Tam ca, ngươi chính là ước gì có ngộ nhỡ phải không? Ta sớm biết ngươi không phục hoàng huynh, lại không nghĩ là ngươi đúng là tâm hoài bất quỹ!”

Cảnh vương giận đến trán nổi gân xanh, gầm nhẹ: “Lão Lục ngươi đừng quá đáng!” Khang vương thấy Cảnh vương giận dữ, bước lên khuyên nhủ: “Hai người các ngươi tức giận cái gì a. Mau đi báo cáo thái hậu, còn có lão Ngũ bên kia cũng không thể giấu diếm.” Cảnh vương nén giận, hừ một tiếng nói: “Lão Ngũ bên kia biết thì có tác dụng gì? Gấp cái gì cũng không giúp được.” Khang vương thở dài nói: “Tính tình ngươi phải đổi thôi, lão Ngũ lại không đắc tội ngươi. Đi thôi, chúng ta đến chỗ Thái hậu thôi.” Thụy vương tỉnh táo lại, nói: “Ta không đi, ta ở chỗ này cùng Nhạc Cẩn Ngôn coi chừng hoàng huynh.” Cảnh vương hừ lạnh một tiếng, “Tùy ngươi.” Cùng Khang vương đi về phía tẩm cung của thái hậu.

Thụy vương đi đến bên cạnh long sàng, kéo tay hoàng thượng, cảm thấy tay hoàng thượng lạnh như băng, không khỏi hoảng hốt luôn miệng gọi: “Nhị ca, nhị ca!” Nhạc Cẩn Ngôn nghe tiếng hắn hoảng loạn, vội vàng xông tới, sờ mạch hoàng thượng, thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực một cái, “Vương gia người đừng dọa ta a.” Thụy vương trong mắt chứa lệ, hỏi: “Sao tay hoành huynh lạnh thế?” Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ta đã định tâm mạch của hoàng thượng, khí huyết chậm nên thân thể lạnh một chút.”

Thụy vương thở ra một hơi, “Là vậy sao.” Ánh mắt nhìn hoàng đế hôn mê bất tỉnh, mặt tràn đầy bi thương, Nhạc Cẩn Ngôn cũng không dám quấy rầy hắn, chỉ yên lặng đứng một bên, không khí trong tẩm cung bị đè nén, quả thực làm cho người ta không thở nổi. Không qua bao lâu, Khang vương cùng Cảnh vương trở lại, Khang vương gọi Nhạc Cẩn Ngôn qua một bên, nhẹ giọng nói: “Chương nhi, ta về nhà một chuyến, hôm nay ngươi ở lại trong cung đi.”

Nhạc Cẩn Ngôn nghe như vậy liền kinh hoàng, kéo tay áo Khang vương nói: “Vương gia, ta muốn theo ngươi trở về.” Khang vương thở dài nói: “Chương nhi, tình hình hoàng thượng nguy hiểm, chúng ta không yên lòng để người khác nhìn, chỉ có thể khổ cực ngươi. Ta trở về để thu xếp một số việc, sáng sớm mai liền vào, được chứ?”

Nhạc Cẩn Ngôn sắp khóc đến nơi, kéo tay áo Khang vương không buông, hai tay phát run. Thụy vương đi qua nhẹ nhàng kéo tay y, ôn nhu nói: “Nhạc Cẩn Ngôn, ngươi đừng sợ, ta cũng không về, ở đây cùng ngươi được không?” Trợn mắt nhìn Khang vương một cái, lạnh lùng nói: “Đại ca, ngươi không biết tình hình trong cung sao? Sao có thể để y lại nơi này một mình?” Khang vương trên mặt khổ thẹn, Cảnh vương ở bên nói: “Đây cũng là bất đắc dĩ, thái hậu hạ chỉ muốn y ở đây trông chừng hoàng thượng.”

Thụy vương trầm giọng nói: “Ngươi vốn không nên đưa y vào nơi này.” Cảnh vương giận đến nở nụ cười: “Được lắm, đây cũng là lỗi của ta, được rồi chứ? Hoàng huynh bệnh thành nwh vậy, ta có thể tìm người không đáng tin đến sao?” Khang vương khẽ quát một tiếng, nói: “Hai người các ngươi đừng cãi nhau nữa! Sao lại trẻ con như vậy, suốt ngày tranh cãi cái gì.” Cảnh vương xoa xoa thái dương, nói: “Vâng, đại ca. Chúng ta mau ra ngoài thôi, ba tỉnh lục bộ bên kia đang muốn thăm dò sự thật, ngàn vạn lần đừng làm gì sai lầm.” Nói với Thụy vương: “Lão Lục, vũ lâm quân bên kia của ngươi cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, ngươi cũng ra cung đi.”

Thụy vương do dự chút, nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Ta đi một chút rồi trở lại.” Nhạc Cẩn Ngôn trong mắt chứa lệ, không nói lời nào nhưng lại túm chặt tay Thụy vương không buông. Thụy vương nói với Khang vương cùng Cảnh vương: “Các ngươi đi trước đi, ta đi sau.” Khang vương cùng Cảnh vương nhìn nhau, Cảnh vương nói: “Được rồi, đừng để lỡ việc.” Hai người vội vã đi, Thụy vương vỗ vỗ tay Nhạc Cẩn Ngôn, nói: “Không sao, ta cùng ngươi.” Phân phó thái giám cùng cung nữ cẩn thận coi chừng hoàng đế, kéo Nhạc Cẩn Ngôn đến phòng ngoài, gọi một thái giám tới, dặn dò nói: “Ngươi gọi hai thị vệ ngoài kia vào.”

Thái giám kia vâng lời, trong chốc lát đã dẫn hai thiếp thân thị vệ kia của Thụy vương đi vào. Hai người nọ chính là tử sĩ tâm phúc của Thụy vương, hắn gọi hai người họ tới, nhỏ giọng phân phó mấy câu, hai người quỳ lạy rồi rời đi. Thụy vương cười với Nhạc Cẩn Ngôn: “Được rồi, ta để bọn họ đi truyền lệnh rồi, ta không cần ra ngoài.” Thấy Nhạc Cẩn Ngôn vẫn còn chút co cụm, hỏi y: “Hiện giờ ngươi còn cần coi chừng hoàng huynh sao?” Tay Nhạc Cẩn Ngôn bị Thụy vương nắm, trong lòng luống cuống, “Không phải là muốn ta trông hoàng thượng sao?” Thụy vương mỉm cười nói: “Cũng không cần phải kè kè như vậy, ta dẫn ngươi ra ngoài dạo chút nhé.” Nắm tay Nhạc Cẩn Ngôn ra khỏi tẩm cung.

Thụy vương mang theo Nhạc Cẩn Ngôn đi vào ngự hoa viên, sắp vào tháng ba, khí trời đã ấm dần lên, trong vườn tràn đầy xanh hồng, đình đài lâu tạ, sơn thạch xuân thủy, cảnh sắc thật ưu mĩ. Thụy vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn rầu rĩ, trong lòng mặc dù không yên vì bệnh tình của hoàng thượng nhưng vẫn cùng Nhạc Cẩn Ngôn nói mấy chuyện vặt giải buồn, Nhạc Cẩn Ngôn thỉnh thoảng cũng đáp lại mấy câu, hai người vừa đi vừa nói chuyện, vừa qua khỏi ao sen liền nhìn thấy một em bé khoảng ba bốn tuổi chạy từ phía trước tới, trong miệng gọi “Lục thúc”, Thụy vương vội vàng ngồi xuống, dang tay ra, đứa bé kia lao thẳng vào lòng hắn.

Đứa bé chạy quá nhanh làm Thụy vương suýt chút nữa bị ngữa ngửa về sau, may mắn Nhạc Cẩn Ngôn ở bên giúp một tay mới đứng vững thân hình. Hai cung nữ đuổi theo phía sau, thấy Thụy vương liền vội vàng thỉnh an, lại muốn tiến lên ôm đứa bé kia đi, Thụy vương nói: “Các ngươi đi xuống đi, ta mang Mẫn nhi đi dạo một chút.” Hai cung nữ kia do dự một chút, Thụy vương trầm mặt nói: “Làm sao, không được à?” Một cung nữ nhìn nhanh nhẹn hơn vội vàng cười nói: “Không phải ạ, chúng nô tì liền cáo lui.” Lôi kéo người còn lại xuống.
Nhạc Cẩn Ngôn nhận ra em bé này là hoàng tử Mẫn nhi đã gặp ngày trừ tịch nọ, hôm đó nhiều người ồn ào không nhìn cẩn thận, hiện tại thấy Mẫn nhi mi thanh mục tú, ngọc tuyết đáng yêu, một đôi tay nhỏ núc ních thịt, trong lòng liền yêu thích, thấy Thụy vương cùng Mẫn nhi thân mật liền hâm mộ. Thụy vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm mình cũng Mẫn nhi, cười nhẹ, hỏi Mẫn nhi: “Mẫn nhi, ngươi để cho vị thúc thúc này ôm một cái nha?”

Mẫn nhi đánh giá Nhạc Cẩn Ngôn một phen rồi vươn tay về phía y, Thụy vương cười nói: “Nhạc Cẩn Ngôn, Mẫn nhi thích ngươi đó.” Sau đó chuyển Mẫn nhi vào ngực Nhạc Cẩn Ngôn. Nhạc Cẩn Ngôn có chút được sủng mà sợ, vội vàng vươn tay đón Mẫn nhi, Mẫn nhi cười hì hì, tay nhỏ bé sờ lên mặt Nhạc Cẩn Ngôn, nói: “Ta đã thấy Nhạc thúc thúc nha, lúc mừng năm mới đi cùng Tứ thúc.”

Nhạc Cẩn Ngôn thấy tay Mẫn nhi nhỏ bé mềm mại sờ lên mặt thật thoải mái, không khỏi cười, Mẫn nhi thấy Nhạc Cẩn Ngôn cười, vỗ tay nói: “Nhạc thúc thúc cười lên thật đẹp.” Sờ sờ rồi hôn lên mặt y một cái. Nhạc Cẩn Ngôn cười nói: “Mẫn nhi thật đáng yêu.” Hôn nhẹ lên tay thịt nhỏ bé, vừa giả làm gà trống gáy cho Mẫn nhi nghe. Mẫn nhi khanh khách cười to, khua tay múa chân, lập tức thích vị Nhạc thúc thúc thanh tú ôn hòa này.

Nhạc Cẩn Ngôn lớn lên ở nông thôn, mặc dù không có món đồ chơi gì đắt tiền nhưng lại biết gập các loại con vật bằng lá mây tre, lập tức tìm được một cây cỏ đuôi chó ở góc tường, gập một con chó nhỏ cho Mẫn nhi chơi. Mẫn nhi thích vô cùng, ôm Nhạc Cẩn Ngôn hôn vài cái, lại cầm con chó cỏ kia chạy tới chỗ Thụy vương khoe. Thụy vương thấy con chó cỏ kia được gập vô cùng tỉ mỉ, còn có cái đuôi xù lông, không khỏi cười, cầm lấy lật tới lật lui xem mấy lần, vừa trả lại cho Mẫn nhi, đã thấy mẫu phi Trần quý phi của Mẫn nhi mang theo mấy cung nữ vội vã đi tới, vội vàng nghênh đón, hành lễ nói: “Tiểu vương thỉnh an nương nương.”

Trần quý phi thấy Thụy vương, lại thấy Mẫn nhi đang ở một bên đấu cỏ với Nhạc Cẩn Ngôn vui đến quên trời đất liền thở phào nhẹ nhõm, kéo Thụy vương đi tới một bên, nhỏ giọng hỏi: “Lão Lục, ngươi nói thật với ta đi, tình hình hiện tại của hoàng thượng ra sao rồi?” Thụy vương ngẩn ra, nhưng sau đó cười nói: “Nương ngươi đây là hỏi chuyện gì?” Trần quý phi dậm chân nói: “Lão Lục, ngươi giả bộ hồ đồ với ta làm gì! Hôm nay cha ta tiến cung nói với ta, hoàng thượng trúng gió, không lâm triều. Cái này cũng không sao, nhưng trong cung lại không biết gì? Rõ ràng là có việc?”

Thụy vương trầm giọng nói: “Nương nương là người thông minh, biết chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không nên. Hiện nay nương nương chỉ cần trông nom Mẫn nhi là tốt rồi, những chuyện còn lại tốt nhất đừng nhúng tay.”

Trần phi nhìn Thụy vương, nàng cũng là người tâm tư thông minh, dù còn chưa rõ chuyện nhưng cũng gật đầu, nói: “Ta hiểu được.” Ngoắc gọi Mẫn nhi đi qua, ôm bé, cười hỏi: “Mẫn nhi cùng Lục thúc chơi gì vui thế?”

Mẫn nhi gật đầu lia lịa, “Vui lắm.” Giơ con cho cỏ cho Trần phi nhìn, “Nhạc thúc thúc làm cho con.” Trần phi ngạc nhiên, nhìn Nhạc Cẩn Ngôn đứng một bên, chào hỏi: “Tề công tử.” Nhạc Cẩn Ngôn bước lên thi lễ: “Thảo dân gặp qua nương nương.” Trần phi hé miệng cười: “Chúng ta vốn là người một nhà, Tề công tử không cần đa lễ.” Dắt Mẫn nhi, nói với Thụy vương: “Lão Lục, vậy ta dẫn Mẫn nhi về đây.” Thụy vương gật đầu nói: “Nương nương bảo trọng.’ Trần phi cười: “Lão Lục yên tâm.” Chào Nhạc Cẩn Ngôn một tiếng, dắt Mẫn nhi đi.

Thụy vương thấy Trần phi đã đi xa, quay đầu nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Mẫn nhi thật thích ngươi, vừa đi còn vừa quay lại vẫy.” Nhạc Cẩn Ngôn ngại ngùng gãi đầu, ha ha cười, bộ dạng ngây ngốc hơi giống chú chó nhỏ kia, Thụy vương không kìm được mà giơ tay lên xoa xoa đầu y. Nhạc Cẩn Ngôn sửng sốt, Thụy vương vội vàng thu tay lại, lúng túng cười một tiếng: “Ta thấy tóc ngươi rối nên chỉnh lại ấy mà.” Nhạc Cẩn Ngôn a một tiếng, Thụy vương cũng cảm thấy lý do của mình sứt sẹo, khụ một tiếng nói: “Chúng ta về thôi.”

Về tẩm cung, hoàng đế vẫn hôn mê bất tỉnh, Nhạc Cẩn Ngôn lại khám cho hắn một lần, vẫn là lắc đầu. Lòng Thụy vương trầm xuống, Nhạc Cẩn Ngôn an ủi hắn: “Vương gia, hiện nay cũng không gấp, hết thảy chờ ngày mai rồi nói sau.” Hai người qua loa ăn tối, thái hậu lại tới một lần, tỉ mỉ hỏi Nhạc Cẩn Ngôn, trên mặt cũng là trấn tĩnh, kéo tay hoàng đế ngồi một buổi tối, nói: “Việc gì nên tới nhất định phải tới, cứ như vậy đi.” Phân phó mọi người tất cả nghe theo Thụy vương sắp xếp, đứng dậy trở về Ý Đức điện.

Màn đêm buông xuống, Thụy vương đưa Nhạc Cẩn Ngôn vào tẩm cung thiên điện chỗ mình ở, còn hắn thì ra phòng ngoài ngủ. Nhạc Cẩn Ngôn trong lòng có việc, lại sợ hãi, lăn qua lộn lại không ngủ được, khó khăn lắm mới mơ mơ màng màng, lại bị người ta gõ cửa làm tỉnh, cố sức mở mắt ra, nghe được một âm thanh khe khẽ gọi y: “Tiểu Ngôn.” Thoáng cái tỉnh táo lại, vụt ngồi dạy, nhìn người mặc y phục dạ hành trước giường, mừng rỡ kêu: “Ngô đại ca!”

Ngô Chinh vội vàng xuỵt một tiếng, Nhạc Cẩn Ngôn hạ giọng, kéo tay Ngô Chinh hỏi: “Ngô đại ca, sao huynh lại tới?” Ngô Chinh nói: “Hôm nay Thận Hành đến tìm ta, nói ngươi tiến cung, ta liền lo lắng. Sau đó nghe được chút tin tức nên thừa dịp trời tối tiến vào.” Nhạc Cẩn Ngôn cảm thán nói: “Trong cung chắc có nhiều người canh chừng lắm? Ngô đại ca thật lợi hại.” Ngô Chinh khẽ cười nói: “Tiểu Ngôn, mau mặc quần áo, ta dẫn ngươi đi gặp người.” Nhạc Cẩn Ngôn nghe lời, vội vàng mò quần áo trên giường mặc vào, Ngô Chinh nói: “Đêm khuya lại lạnh, mặc thêm đi.” Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ta không có quần áo khác.” Ngô Chinh nghĩ một chút, cười nói: “Ta có cách.” Cầm lấy chăn bọc Nhạc Cẩn Ngôn, ôm vào ngực nói: “Như thế này liền không lạnh nữa.” Sau đó mở cửa sổ, kiễng chân lướt ra ngoài, nhảy lên nóc nhà thi triển khinh công, mấy lần lên xuống liền ra khỏi hoàng cung.

Nhạc Cẩn Ngôn được Ngô Chinh ôm một đường, trên người ấm áp dễ chịu, trong lòng thoải mái, ngẩng đầu nhìn trăng trên trời, cảm thấy thật thú vị, không khỏi khẽ cười, nói: “Ngô đại ca, chơi thật vui.” Ngô Chinh cười mắng một câu: “Đứa ngốc.” Dưới chân không ngừng, chạy vội tới một tòa nhà, nhẹ nhàng đáp xuống sân, dừng lại trước một căn phòng vẫn sáng đèn, đẩy cửa tiến vào.

Một người đứng lên cạnh bàn, cười nói: “Ngô huynh, ngươi tới thật nhanh.” Nhìn Nhạc Cẩn Ngôn trong ngực Ngô Chinh, lẳng lặng nở nụ cười. Nhạc Cẩn Ngôn vừa thấy người nọ liền cả kinh ngây ngời, Ngô Chinh thả y trên mặt đất, y liền vội vàng muốn tiến lên, lại quên là mình đang bị chăn cuốn tròn, nhất thời đứng không vững, ngã nhào về phía trước. Người nọ tiến tới đón y, trong miệng oán giận: “Sao lại hậu đậu như vậy.”

Nhạc Cẩn Ngôn chưa thoát ra khỏi cái chăn được, chỉ rút được một cái tay ra, đưa lên sờ mặt người nọ, không dám tin nói: “Tứ ca, tứ ca, thật sự là ngươi sao?”