Kẻ Bảo Hộ

Chương 4: Tám nghìn, không được… BIẾN!


-Thơm quá.

Tiêu Nguyệt Nguyệt vui vẻ nhìn từng hàng quán rồi không kiêng nể hít một hơi. Ai cũng cho rằng muốn ăn ngon phải đến các nhà hàng bốn, năm sao mà quên rằng món ngon đích thực thường đến từ những hàng quán rong, những khu phố mua sắm, có thể giải thích tại sao các đầu bếp nổi tiếng đều chạy khắp nơi tìm ăn những món ăn bản địa đường phố để cải thiện thực đơn của họ. Ngạo Thiên cũng thích thú nhìn khắp nơi, “Qua bao thế kỷ mà khuôn mẫu những khu phố đêm vẫn không thay đổi, thật hoài niệm quá đi”.

-Này Ngạo Thiên, cậu muốn ăn gì ?

Nguyệt Nguyệt chợt quay sang nhìn hắn mỉm cười hỏi, có thể thấy tâm trạng cô bây giờ rất tốt.

-Tôi, tôi, ở chổ tôi, thích nhất là mì xá xíu.

Hắn nhớ lại mà chảy cả nước miếng. Ôi sợi mì dai mà nước đậm đà, xá xíu thì chất lượng ăn mãi không ngán, hơn nữa ông chủ còn có con gái đẹp như ngọc vậy, Ngạo Thiên nhớ mãi đôi bàn tay như búp sen mới nở, nụ cười dễ thương như một tiểu Loli đáng yêu vậy, sợ là đàn ông được đôi tay ấy vuốt ve trước ngực, được liếc mắt cười một cái đã sướng tê người rồi. Bạn Ngạo Thiên nhà ta mấy lần đều nhân lúc tiểu Lam bưng mì đến mà vô tình hữu ý chạm tay, rồi hớn hở thưởng thức vẻ mặt đỏ như nắng chiều của nàng. Mà vô sỉ hơn lần nào hắn đến ăn là chạm hết ba lần, một lần bưng ra, một lần đưa hóa đơn, tính tiền xong, hắn còn chai mặt nhắc khéo ông chủ cho người ta đến… dọn dẹp bàn. Chà, nhớ tiểu Lam quá đi mất.

Tiêu Nguyệt Nguyệt mắt vẫn nhìn phía trước, miệng phả ra hơi lạnh thơm mát:

- Được, vậy chúng ta vào tiệm thịt nướng kia đi.

- Này, tôi nói là tôi thích ăn mì.

Ngạo Thiên khó hiểu, tưởng cô ta nghe nhầm nên nhắc lại.

- Thì sao chứ, tôi hỏi chơi thôi, đâu có nói sẽ ăn món cậu muốn.

- …..

Tiêu Nguyệt Nguyệt quay sang cười hì hì lộ ra hàm răng trắng như ngà, môi hồng phớt lạnh, đôi lông mày thanh tú nhàn nhạt trong bụi tuyết, khuôn mặt hoàn hảo không độ tì vết, mềm mại tựa mây trời.

Ngạo Thiên thì dở khóc dở cười trong lòng, hắn hết lần này tới lần khác đều bị thua thiệt trong tay Tiêu Nguyệt Nguyệt, thẻ tín dụng cũng bị cô ấy chôm lúc nào không biết nên giờ phải im lặng theo sau.

-Tôi không thích thịt nướng đâu.

Ngạo Thiên cảm thấy rất buồn bực, hứ sao phải chiều ý cô chứ, cô là gì của tôi.

-Tại sao?

Tiêu Nguyệt Nguyệt nhìn Hắn, ánh mắt hiện lên tiếu ý, bình tĩnh hỏi.

Ngạo Thiên tức cô gái này lắm, bao nhiêu bực tức cứ nén vào trong lòng mà không có chổ phát tiết, chịu không nổi lớn tiếng xổ ra một tràng:

-Ghét, tôi ghét lắm, tôi căm ghét ăn thịt nướng nhất, thịt gì cũng ghét, mẹ nó, thịt nướng thì có gì hay, ai thèm.

“Phì”. Tiêu Nguyệt Nguyệt coi như được đại khai nhãn giới rồi, không ngờ trên đời lại có người đàn ông có thành kiến với món ăn hấp dẫn, phổ biến này đến vậy, ít nhất là ở Hoa Hạ. Cô ôm bụng mà bật cười đến nghiêng ngã. Không hiểu nổi người trước mặ có phải là đứa bé lên ba đang quấy với mẹ không nữa. Thật buồn cười chết mất.

Ngạo Thiên nói xong mới phát hiện mặt hắn nóng ran, xung quanh đang bị hàng chục con mắt chiếu vào như thể gặp một sinh vật kỳ dị vậy, chưa kể trong khu này có rất nhiều hàng quán bán đồ nướng ánh mắt như viên đạn nhìn hắn, có người nhịn không được chửi ầm lên:

- Thằng nhãi không thích thì biến đi, làm như chúng tôi mời cậu ăn vậy.

- Bố thằng điên, ghét ăn thịt còn vào khu thịt nướng.

- Trời nhìn cô gái kia kìa, xinh đẹp thật, mẹ kiếp, sao lại đi cùng với thằng mặt ngu chứ.

- Hừ, thiệt một đóa tiên hoa cắm cứt trâu.

“Mày mới ngu, cả nhà mày đều ngu”. “Hoa không cắm cứt trâu vậy lấy đầu mày cắm cứt trâu?”. Ngạo Thiên da dầy mấy nhưng bị nhiều người xì xào mắng cũng đỏ bừng mặt, thật thất thố quá, hắn cũng đâu ghét bỏ gì tại bức xúc quá thôi. Tiêu Nguyệt Nguyệt nghe người ta mắng hắn thì phì cười, cô cũng không hiểu sao khi bên hắn ta lại luôn vui vẻ vậy nhỉ. Cuối cùng cả hai chạy thật nhanh tấp vào quán nướng bên góc trái cuối khu chợ đêm. Một ông bác đứng cầm những xiên thịt nướng được ướp tỉ mỉ, mùi thơm bốc lên nghi ngút làm bụng người rạo rực.

-Ông chủ cho 2 phần đặc biệt đầy đủ.

Tiêu Nguyệt Nguyệt vừa chọn chổ ngồi vừa gọi.

-Có ngay!

Chưa đầy năm phút sau hai dĩa xiên thịt to đùng, đầy đủ các loại được dọn ra. Ngạo Thiên nhìn mà cảm thấy ấm áp trong lòng. Nhớ hồi ở quá khứ lúc tan ca, hắn cùng đồng bọn cũng thường rủ nhau vừa ăn vừa uống, vừa tán gái, biết bao kỷ niệm. Đặc biệt khu chợ đêm trong quá khứ tại Yến Kinh cũng là địa bàn của hắn, có thể nói, hai chữ Thiên ca trong giới Hắc đạo- Bạch đạo không ai không biết. Hắn không thích những nơi ồn ào, náo nhiệt nhưng thích đến quán nhậu cùng bạn, hắn cảm thấy sau khi luyện tập vất vả được vui vẻ cùng đồng bọn là điều rất thú vị. Hắn không có gia đình, trước đó hắn chỉ mượn cớ bịp tiểu Nguyệt, khi hắn lớn, trong mắt chỉ có ông lão quái đản, một tay bồi dưỡng hắn, có mấy lần Ngạo Thiên hỏi ba mẹ của hắn là ai, ông già chỉ lắc đầu bảo “thằng nhãi ngươi là kẻ bị trời ruồng bỏ đưa xuống” thế nên lão già đặt luôn tên hắn là Ngạo Thiên. Ngạo trong kiêu ngạo, Thiên trong thiên địa a. Trong mắt hắn, lão già là người thân duy nhất cũng là người hắn khâm phục nhất.

Ngạo Thiên là một kẻ đào hoa chính hiệu nhưng không phải là kẻ lăng nhăng. Theo hắn, lăng nhăng là coi đàn bà như thú vui qua đường, còn với hắn các nàng chẳng khác gì sinh mạng, mỗi người như nhau, hắn nguyện bảo hộ mỗi người cả đời. Duy chỉ có một người để lại cho hắn vết sẹo khá sâu. Hắn rất nhớ cô nhưng có lẽ đời này không thể nào gặp lại, hắn nhớ cô từng nói với hắn “Ngạo Thiên, em nhất định chờ anh!”. Hạ Ngưng, anh sẽ tới sớm thôi.

Tiêu Nguyệt Nguyệt nhìn ranh mãnh, hoạt bát như một chú mèo vừa đáng yêu vừa tinh nghịch vậy, nhưng là một cô gái khá tinh ý, thoáng thấy nét mặt hắn trầm lại liền đoán được ý nghĩ, tiện tay đưa đôi đũa cho Ngạo Thiên, phá tan bầu không khí của hắn:

-Yên tâm đi, cổ máy thời gian sẽ sửa xong sớm thôi, cậu không ở cùng tôi cả đời đâu mà sợ.
Ngạo Thiên ngước mặt lên nhìn thẳng vào hai mắt vào cô. Đôi mắt hắn rất đẹp, Tiêu Nguyệt Nguyệt phải công nhận điều đấy. Ánh mắt một người đàn ông chứa đựng sự thăng trầm, sự đau đớn xen lẫn ấm áp luôn hấp dẫn sự tò mò của phụ nữ, Tiêu Nguyệt Nguyệt cũng cảm thấy bản thân như mơ hồ không đoán được người đàn ông trước mặt nghĩ gì, cũng không hiểu tại sao hắn nhìn như kém tuổi mình nhưng lại khiến bản thân như không thể thấu được người con trai này. Tiêu Nguyệt Nguyệt khó hiểu nhưng cô biết chắc những gì Ngạo Thiên đã trải qua, cô căn bản không thể tưởng tượng được.

Ngạo Thiên nhìn cô lúc lâu, mới khẽ lắc đầu, thì thầm như chỉ cho bản thân hắn nghe vậy “sợ là không đơn giản như thế”. Hắn là thiên tài cũng có lý do của nó. Ngay từ khi đến đây hắn đã thầm đoán ra mục đích của gia gia tiểu Nguyệt nhưng hắn thiết nghĩ không cần phải cho cô gái này biết. Hắn quyết định bỏ qua mọi việc, tươi cười. Nếu ngày mai trời chưa sập hắn vẫn sẽ gieo hạt táo.

-Nào ăn thôi...úi da nóng… sao ngon thế, không ngờ ở tương lai cũng được ăn đồ ăn ngon.
Ngạo Thiên sức ăn kinh người, ra sức chiến đấu với đống thịt nướng thơm cuốn hút. Phồng miệng mà ăn hoàn toàn không cần giữ ý tứ, lâu lâu lại nhìn cô gái trước mặt cười hớn hở, cái gì phong phạm cái gì quy tắc, tất cả đều dẹp hết đi. Ta thích ta làm, vậy thôi.
Tiêu Nguyệt Nguyệt thấy vẻ mặt hắn trở về trạng thái không nghiêm túc trước kia vừa buồn cười vừa muốn cho hắn ta ăn đấm (=_=!). Cũng không thể im lặng mãi nên cô bắt chuyện với Ngạo Thiên, giọng hời hợt nói:

- Tôi vừa giúp cậu đăng ký rồi, ngày mai cậu đi học cùng tôi. Đại Học Ngân Sắc.

Ngạo Thiên rất ngạc nhiên:

- Tôi cũng phải đi sao?

- Đương nhiên, cậu cũng phải làm việc kiếm tiền chứ, tôi đang cần một nô… bảo tiêu đi theo.

- Ồ, tính cách cô vậy chắc gây không ít thù oán nhỉ.

Tiêu Nguyệt Nguyệt đỏ mặt trừng mắt với hắn:

- Thù oán cái đầu cậu, bổn cô nương được chọn là một trong hai người đẹp nhất đại học Ngân Sắc đấy.

- Cô có chắc không dùng bạo lực để nhận phiếu bầu chứ.

Ngạo Thiên lại nhìn cô, khóe miệng cười khiêu khích.

“Tên khốn này sao cái gì hắn cũng biết vậy”. Tiêu Nguyệt Nguyệt xấu hổ tức giận mắng:

-Này, cậu có muốn ăn nữa không.

Ngạo Thiên cười hì hì trêu tức, rồi cúi đầu vào đĩa của mình, hì hục ăn. Ủa, “cậu có muốn ăn nữa không?”, hắn ngẫm lại mới sợt nhớ, ê, hình như chầu này tôi “mời” mà. Hắn đang tính phản bác lại thì từ đằng xa hai tên con trai thoạt nhìn rất “gấu”, cách ăn mặc rất đường phố, một tên mập hung hãn bước đi nặng chịch hùng hùng hổ hổ bước sát theo sau tên gầy đang ưỡn ngực, miệng ngậm que tăm đi tới trước mặt Ngạo Thiên và Nguyệt Nguyệt.

Tên gầy căn bản không để ý đến Ngạo Thiên, mắt hắn dán lên người Tiêu Nguyệt Nguyệt, cười như một con đười ươi động dục, nói:

-Cô gái, bửa ăn hôm nay tôi mời thế nào, có thể qua làm quen uống ly rượu với nhau không?

Tiêu Nguyệt Nguyệt rất chán ghét loại nam nhân thế này, mắt không thèm để ý đến hắn.

Tên mập thấy cô gái không nể mặt Hầu ca của hắn thì quát:

-Này Cô gái, uống một ly giao lưu với nhau không khó vậy chứ. Huống chi Hầu ca đã xuống nước mời.

Lúc này mọi người trong quán ăn cùng khẽ liếc mắt nhìn nhưng không một ai nói gì, cả ông chủ cũng đành bất lực lắc đầu như một chuyện thường thấy trong khu, không cần nói cũng biết hai tên này chắc là bảo kê ở đây rồi. Ngạo Thiên trong lòng vui vẻ cười hề hề “ây da nhớ quá, không biết bọn đàn em ở quá khứ giờ đang làm gì rồi”. Hắn ung dung ngồi uống rượu căn bản không muốn để ý, hắn biết dựa vào sức cô gái đối diện, bạo lực sẵn trong máu rồi, giải quyết hai tên này không khó.

Tiêu Nguyệt Nguyệt thì bực mình nhíu mày ngài lại, cô chỉ muốn ăn một bửa yên tĩnh, vui vẻ mà sao cứ hay gặp cái thể loại chướng mắt, càng tức tối hơn nữa, là tên đàn ông đi cùng mình cứ im lặng thế này, làm cô phát hỏa. Tiêu Nguyệt Nguyệt có thể tự tay tiễn hai tên phiền phức này đi, nhưng trước mặt nhiều người mà bản thân là con gái lại động tay động chân còn ra thể thống gì nữa. Nguyệt Nguyệt nhìn tên con trai ngồi đối diện mà oán giận: “tên này sao vẫn vui vẻ ăn uống vậy, không biết đứng ra đuổi giùm mình nữa”. Tiêu Nguyệt rất tức giận, tên Ngạo Thiên này còn dám nháy mắt với cô rồi lén đưa ngón cái như cổ vũ nữa chứ “tên khốn này”. Tiêu Nguyệt Nguyệt trừng mắt với hắn rồi trầm giọng nhẹ nhàng nói:

-Các anh không tính hỏi ý kiến... bạn trai tôi sao?

“Phụt”. Ngạo Thiên đang vui vẻ uống rượu mà suýt phun ra, “Bạn trai cô?”, lại thấy dưới chân bị Tiêu Nguyệt Nguyệt dẫm, Ngạo Thiên nén đau, mặt hắn nhăn nhó, lại đỏ bừng. Hai tên một gầy một mập nhìn thấy lại tưởng hắn đang tức giận, tên gầy mở miệng trước, lại quát:

-Thằng nhãi bọn tao muốn mời bạn gái mày uống, mày có kiến?

Ai nói thời buổi pháp luật trị vì chứ, góc tối cũng có luật của nó. Mạnh được yếu thua. Hai tên này ngang nhiên hoành hành ở đây sợ là có chổ dựa khá chắc a.

Ngạo Thiên vùng chân thoát khỏi chân Tiêu Nguyệt, đau quá, tức giận quay sang Hầu Tử lớn tiếng:

-Con mẹ nó, ăn bửa cơm cũng méo xong… 8000, mày chịu không, miễn trả giá.

-Mẹ mày, Hầu ca đã mở miệng, mày là cái thá… Hả, Hầu ca thằng nhãi này vừa nói gì vậy.

Hầu Tử cũng sững người không ngờ trước câu trả lời của tên này. Không chỉ Hầu Tử, tên mập, tất cả chàng trai lẫn ông chủ cùng các cô gái ngồi trong quán cũng thầm khinh bỉ Ngạo Thiên. Có cô gái còn mắng thầm hắn “đồ chết nhát”.

Ngạo Thiên còn tức giận lại quát lên.

-Tao nói 8000, không được... BIẾN.
Đăng bởi: