Kẻ Bảo Hộ

Chương 7: Biết rồi… Fuck you!!!


Nhớ đến phương pháp lão già nói với hắn, đưa dẫn từng chút một chân khí lưu chuyển xoay vòng quanh đan điền. Có điều vẫn như mọi khi đan điền của hắn như một cái hút nước không đáy nuốt chửng hết toàn bộ chân khí hắn dẫn vào.

Cả thân thể lúc nóng bừng như dung nham địa ngục, có lúc lại lạnh lẽo như tảng băng. Ngạo Thiên nhắm mắt rót từng chút một chân khí lưu động khắp cơ thể hắn vào cái “ống thoát nước” này. Đây là một trong những bài tập dẫn khí Ngạo Thiên phải làm đều đặn. Kinh mạch hắn khác người không thể tự khiến từng tia nội lực vận hành được, nếu để lâu sẽ dồn nén lại dẫn sinh tự bạo.

Bất quá trong cơ thể Ngạo Thiên còn có khả năng tự sản sinh nội lực quái dị, cũng chính là nguồn nội lực kỳ bí mà trước kia hai lão già nói đến.

Đối với võ giả nội lực là thứ cực kì quan trọng, phải khổ luyện từ nhỏ, xuyên suốt mười mấy năm. Khi chiến đấu nội lực có thể giúp võ giả hộ thể, thu khí phóng khí sát thương kẻ địch. Có thể hiểu, đọ quyền, đọ cước, đọ chưởng dù tư thế kỹ thuật hoàn chỉnh đến đâu, quyền pháp vô lực, tự thân bất khán. Tự cổ chí kim, võ công thiên hạ, duy chỉ nhanh không thể phá. Đó là do võ giả trên đời có thể luyện nội lực đến độ lô hỏa chi thuần đếm không quá hai bàn tay.

Trước đây có những cao nhân ẩn sĩ vì luyện nội lực cho bản thân mà đi đến những nơi rừng sâu, thiên nhiên hoang vu ở ẩn. Hấp thụ khí trời, cảm nhận thiên địa, tâm tư thanh thản, luyện da như bọc thép, luyện gân như rễ cây cổ thụ, nghị lực tích lũy trong mười năm mới họa may sản sinh ra một phần nội lực.

Nhìn lại bản thân Dương Ngạo Thiên, cơ thể luôn mang sẵn trong mình một cổ lực lượng kì bí luôn tự cung cấp nội lực không ngừng. Người khác chăm chỉ khổ luyện đến mấy chục năm, còn hắn nằm ngủ cũng có nội lực. Quả thật nghịch thiên đến cạn lời. Nói một cách khoa trương, luyện khí giả sau khi có nội lực cũng rất vất vã mới có thể phóng chưởng đánh tắt ngọn nến ở đằng xa, còn tên tiểu gia hỏa Ngạo Thiên ngáp mà không che miệng cũng có thể tạo nên đòn sư tử rống cơ bản. Đúng như bằng hữu lão già nói, đây là phúc trong họa.

Tuy nói khi nội lực dồn nén quá mức chỉ cần phóng thích bớt ra ngoài là được. Dương Ngạo Thiên vẫn phải luyện tập dẫn khí, đơn giản là vì không lẻ mỗi ngày bản thân đều phải ra ngoài ngáp một cái bể tường, đấm hờ vào không chung cũng đủ làm móp cây cột điện? Thế thì… thật mất mặt quá a.

Nói tới nói lui, cơ thể hắn như một sự sắp đặt có tính toán từ trước vậy, thật không biết cha mẹ Dương Ngạo Thiên là ai, có thể làm cơ thể con trai mình thành dạng kỳ quái như vậy, một đầu tự phóng ra nội lực chuyển hóa chân khí, họa nguy nộ khí, một đầu đan điền thu khí, hấp công vô tận, tuy vậy đến giờ Ngạo Thiên vẫn không thể biết những luồng chân khí bị hút vào sẽ được chứa ở đâu, cũng không biết có ích gì với bản thân, vì hình như thứ này cũng không giúp hắn đột phá trong tu luyện.

Nghĩ miên man thì trời cũng bắt đầu tờ mờ sáng. Ngạo Thiên từ từ mở mắt ra. Ánh nắng chiếu vào từng tia qua cửa sổ, làm sáng dần căn phòng. Đôi mắt Ngạo Thiên trở nên có thần thái hơn, không thể nhận ra hắn là người vừa thức cả một đêm dài. Từ từ đứng dậy vươn vai. Ngạo Thiên vui mừng tự nói với bản thân:

- Không tệ, đã dẫn hết nội khí rồi. Oaaa, buồn ngủ chết mất.

Nói đoạn Dương Ngạo Thiên đặt lưng nằm xuống ôm gối ngủ ngon lành.

Được khoảng 3 phút lại bật dậy, vò đầu bứt tai, bực mình nói:

- Ai da, ta lỡ hứa hôm nay đi học cùng cọp cái Tiêu Nguyệt Nguyệt rồi.

Đang chuẩn bị xuống giường, Ngạo Thiên bỗng nhiên sững lại, ngẫm nghĩ đôi chút rồi phán một câu bâng quơ lại nằm xuống giường tiếp tục ôm gối lăn ra ngủ:

- Haiz, bản thân là trai đẹp phải để mỹ nữ gọi mới phải đạo a. Khò khò…

…..
…….
Lúc này mặt trời đã lên cao, trời bắt đầu sáng hẳn, Thiên ca nhà ta vẫn ngủ say xưa, ngoài phòng tiếng chim hót, trong phòng tiếng ngáy vang, cả hai hòa âm nhịp nhàng “cúc cu, khò khò, cúc khò cuuuu...” nghe mà đau thương như bản tình ca buồn cho Romeo và Juliet.

- Rầm rầm rầm. Dương Ngạo Thiên!!!

Tiêu Nguyệt Nguyệt lúc này đang đứng ngoài phòng Ngạo Thiên la muốn bể trời. Tay đập cửa liên hồi, vẻ mặt mỹ nữ tức tối đến đỏ gay. “Tên khốn này, hôm qua mình đã dặn rồi mà bây giờ hắn vẫn còn ngủ nữa”.

-Ngạo Thiên!!! Cậu dậy mau cho tôi.
-Ngạo Thiên!!! Đồ con heo, bước ra đây mau, tôi trễ học rồi.
-Dương Ngạo Thiên, đồ lười!!!…..

Cứ như thế trong vòng suốt 10 phút, Dương Ngạo Thiên dù sao cũng là con người, tối qua luyện công cả đêm nên mất sức, bây giờ ngủ không còn biết trăng sao gì cả, ai gọi cũng không nghe thấy, hắn ngủ đến chảy cả nước miếng ra ngoài, cũng không biết hắn đang nằm ngủ mơ thấy gì mà miệng cười kiểu phê phê, tay thì nắn bóp liên tục cái gối ôm.

Bên ngoài phòng, la sát mỹ nữ như rất tự tin vào vốn từ của bản thân, trong 10 phút ngắn ngủi mà kể ra hết heo lại bò, từ người tối cổ đến tên mọi rợ, bao tính từ như ngu ngốc, đần độn,… đều được nàng mang ra sử dụng linh hoạt. Hết mắng bằng tiếng trung lại nhảy qua tiếng anh: “Ngạo Thiên, đồ đầu bò, Ngạo Thiên, Fuck you!!!”.

Nói chắc không một người nào có thể ngờ đến. Trong tương lai ngoại ngữ rất ít được chú tâm, các lớp học thêm ngoại ngữ hay các sách về ngoại ngữ các nước đều sụt giảm tuyệt đối. Đơn giản là vì bây giờ đã có thiết bị và phần mềm phiên dịch tự động qua giọng nói, phân tích tần số, cao độ, tiếng vang, trọng âm, phát âm, tiếng lóng và từ chuyên ngành, lại nhỏ gọn gắn ở cổ áo như một thiết bị mini kết hợp tai nghe không dây để dễ dàng mang theo bên mình. Có nó, chúng ta có thể dễ dàng giao tiếp với bất kì người nước ngoài nào, nhưng cũng chính vì thế con người dần trở nên lười tự học ngôn ngữ.

Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, kèm theo đó là một tiếng cằn nhằn bất mãn:

- Ai la hét gì chứ. Tôi dậy rồi đây, đợi tôi năm phút. Thật là… Fuck!!!

Vẻ mặt tức tối khi bị đánh thức, Dương Ngạo Thiên bỏ lại từ “Fuck” xong ngạo nghễ bước vào.

Tiêu Nguyệt Nguyệt như đã điên lên cực độ, tiếp tục phô diễn trình độ tiếng Anh “đường phố” của mình:

- Này cậu dám mắng tôi. Cậu mới là “Fuck”. Fuck you!!! Đầu heo Ngạo Thiên... Fuck you, Fuck fuck fuck you….!!!

Tiêu Nguyệt Nguyệt mắng như để đã ghiền, hệt như trẻ con khi học xong từ mới thường lôi ra nói thường xuyên vậy. Lúc này, Dương Ngạo Thiên vừa bước đến cửa toilet, hắn tức thì quay mặt lại, vẻ mặt khó hiểu, nhìn Tiêu Nguyệt Nguyệt như thể đang nhìn bệnh nhân tâm thần, xong miệng hắn nhếch lên thành dáng cười cực đểu rồi dùng hai tay chụm lại thành hình cái loa đặt trên miệng hét trả lại:

- Ha ha…, biết rồi!!!… Fuck you!!! I wanna Fuck you !!! Let’s Fuck together!!!!!! (=v=)

Nói xong hắn đóng cửa toalet lại, còn vang lên tiếng cười lớn “ha ha” như trêu tức, để lại một Tiêu Nguyệt Nguyệt không còn giữ dáng vẻ lạnh lùng như thường thấy nữa mà tiếp tục dậm chân la mắng cho đến khi hết hơi.
Đăng bởi: