Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 38: Thừa dịp say trộm hương


Cửu Cửu bưng ly rượu trước mặt, đứng lên, tay trái nâng ly, tay phải đỡ ly kính cẩn dâng lên, nhẹ mà có lực nói với Tiêu Cẩn Chi, Tần Tấn, Chu Tiêu, Hứa Hằng Minh, Đông Phương Cảnh Mộ ngồi quanh bàn tròn lớn, “Các anh, ly rượu này, là Cửu Cửu thay Phượng Thần kính các anh!”

Nói xong, Tiêu Cửu Cửu ngẩng đầu lên, một hơi cạn sạch cả ly rượu.

Cửu Cửu lúc này, sắc mặt vốn tái nhợt dính vào chút đỏ ửng, tròng mắt như khói nhạt, nổi lên sóng say lòng người, mặt mày tinh tế động lòng người, hơn nữa cô đột nhiên lại lộ ra khí thế hào phóng không câu nệ tiểu tiết, thấy mà mấy người sửng sốt không thôi.

Ngay cả Chu Tiêu luôn được xưng hào phóng, cũng không nhịn được thầm khen một tiếng trong lòng “Được”.

Ngay sau đó, lại thấy Cửu Cửu đưa tay lau vết rượu rỉ ra bên môi, cô lập tức tự rót đầy cho mình một ly rượu, một lần nữa bưng lên, giọng càng thêm trầm thấp mấy phần, “Ly rượu này, là Cửu Cửu kính các anh, cám ơn các anh quan tâm và mến yêu Cửu Cửu cùng Thần Thần nhiều năm như vậy, em xong rồi, các anh tùy ý!”

Lúc này Chu Tiêu mới phản ứng lại, kêu gào một tiếng, “Mẹ nó! Tiểu Cửu Cửu, có rượu sao để cho một mình em uống chứ? Nào, anh Tiêu uống chung với em!”

Nói xong, Chu Tiêu lập tức bưng ly rượu của mình lên, một hơi cạn sạch với cô.

Tần Tấn tao nhã chợt nhíu mày, cười một tiếng nói, “Tiểu Cửu kính rượu, tiểu gia cho dù không thể uống, hôm nay cũng phải liều mình với tiểu Cửu, nào, cạn!”

Lại nói, thể chất của Tần Tấn thật sự không thể uống rượu, mặc dù anh là bác sỹ, thân thể lại dị ứng với rượu cồn, cho dù uống một ly, vừa uống xong, anh chính xác sẽ toàn thân nổi mụn đỏ lên, cho nên, cho dù tụ hội nhỏ, anh bình thường cũng không dính rượu, hôm nay anh đúng là vì tiểu Cửu mà bất cứ giá nào.

Tiểu Cửu Cửu vừa mới nói câu kia “Em xong rồi, các anh tùy ý”, thật ra thì nói cho Tần Tấn nghe, bây giờ vừa thấy anh thế mà thật sự liều mình uống theo cô, cô cũng không nhịn được cảm động trong lòng, nhìn anh, lo lắng hỏi, “Anh Tấn, thân thể của anh chịu đựng được không? Đừng cậy mạnh...”

Tần Tấn vung tay lên, móc ra một lọ thuốc từ trong túi, đổ một viên thuốc, cười lắc lắc với Tiêu Cửu Cửu, “Có cái này, anh không có việc gì!”

Nhìn anh lấy nước uống thuốc chống dị ứng trước, lúc này Tiêu Cửu Cửu mới yên tâm, lại nhìn ly của mấy người khác đều cạn đáy, Tiêu Cửu Cửu lại rót đầy một ly.

Nghĩ tới đây là ly rượu cuối cùng, ở trong lòng cô, đây chính là ly rượu từ biệt của cô với bọn họ, trong nháy mắt Tiêu Cửu Cửu đỏ vành mắt, chỉ cảm thấy có ngàn lời vạn chữ đều chặn ở trong cổ họng, một câu cũng không nói nên lời.

Cô cứ bưng ly rượu như vậy, thanh tú động lòng người đứng đó rồi lại giống như không chịu nổi gánh nặng, hạ mắt xuống.

Mọi người thấy cô đột nhiên yên lặng, lại khẩn trương nhìn cô.

Hơi nghiêng, Tiêu Cửu Cửu cuối cùng chậm rãi ngước mặt lên, trên khuôn mặt tinh sảo xinh đẹp, lại hiện lên nụ cười vừa quen thuộc lại đau lòng thương tiếc.

“Một ly này...”

Vừa cất tiếng, Cửu Cửu mới phát hiện giọng mình lại khàn khàn, cô che miệng ho nhẹ một tiếng, hắng giọng, mới lại cười nói, “Một ly này, em mong các anh, trong cuộc sống sau này, khỏe mạnh trường thọ! Hạnh phúc gia đình! Vạn sự như ý! Tâm tưởng sự thành *!”

(*) Tâm tưởng sự thành: Nghĩ gì được nấy, suy nghĩ trong lòng sẽ thành sự thật

Nói xong, cô ngửa đầu một hơi cạn sạch.

Ba ly rượu liên tục, khiến cho gương mặt cô dâng lên tia đỏ ửng không bình thường, dưới ánh đèn dìu dịu, xem ra càng thêm xinh đẹp động lòng người, chỉ có điều, dáng vẻ này không giấu đi được đau thương và buồn rầu, nhìn thế nào cũng khiến cho người ta có cảm giác đau lòng.

Nhìn Cửu Cửu lại tự rót đầy rượu cho mình, Đông Phương Cảnh Mộ ngồi ngay bên tay phải cô lập tức đưa tay đè tay cô xuống, “Cửu Cửu, đừng uống nữa!”
Tiêu Cẩn Chi ngồi bên tay trái cô lại lạnh giọng quát khẽ, “Để cho cô ấy uống!”

Chu Tiêu thấy không khí nặng nề, đột nhiên nhẹ nhàng vỗ bàn một cái, cười lớn, “Nào! Ngày hôm nay các anh đây uống thật sảng khoái! Mọi người không say không về! Nào, mấy anh cùng uống, cạn! Cửu Cửu, em cũng uống đi!”

“Được! Nào, cạn!”

Cứ như vậy anh một ly, tôi một ly, ly tới ly đi, cười, náo loạn, một chai rượu đỏ rượu trắng đắt tiền khiến người ta phải tặc lưỡi, cứ rót toàn bộ vào trong bụng bọn họ như vậy.

Đến cuối cùng, Tiêu Cẩn Chi say đến bất tỉnh nhân sự, được Tiêu Cẩn Chi ôm về.

Mà Tần Tấn đáng thương, uống nhiều quá, ngay cả thuốc chống dị ứng anh mang theo cũng không dùng được, trong số mọi người chỉ có Hứa Hằng Minh khá tỉnh táo, vội vàng sắp xếp người đưa cậu ấy đi bệnh viện quân y, truyền nước biển loại bỏ mẫn cảm.

Tiêu Cẩn Chi cẩn thận từng ly từng tí ôm người nhỏ bé trong ngực, trở về biệt thự nhỏ đằng sau Tàng Ngọc sơn trang.

Vào nhà, khi nhìn thấy những thứ đồ vật cá nhân thuộc về Phượng Thần trong nhà thì trong lòng vừa sợ hãi vừa đau, tay ôm lấy Cửu Cửu, cũng không khỏi siết chặt hơn.

Anh đã mất đi một Phượng Thần thân như em trai, không thể mất đi cô nữa!

Nếu như mất đi cô, vậy anh sẽ trở lại như năm năm trước, cũng không nhận được ấm áp gia đình.

Cửu Cửu, anh không thể lại mất đi em! Tuyệt đối không thể!

Trong thời gian năm năm này, anh đã quyến luyến không muốn xa rời cô thật sâu, cả người đều đã in dấu lên tên Tiêu Cửu Cửu cô.

Anh thích ăn món ăn cô làm, anh thích nhìn cô cười tùy ý trước mặt anh, cho dù cho anh mắt lạnh xem thường, anh cũng cảm thấy hạnh phúc.

Anh thích em đến cỡ nào, yêu em đến cỡ nào, Cửu Cửu, em biết không? Em biết không?

Tiêu Cẩn Chi nhẹ nhàng đặt Tiêu Cửu Cửu có tướng say như mèo lên giường, nhìn gương mặt ửng đỏ vì rượu của cô, anh không kìm lòng được cúi người xuống, nhẹ nhàng ngậm chặt môi cô, mang theo không muốn xa rời và tình yêu vô tận, vô cùng dịu dàng trằn trọc mút hôn.

Môi ngọt như mật, co giãn tràn đầy dfienddn lieqiudoon giống như thạch hoa quả, khiến cho anh không nhịn được càng hôn càng sâu, bàn tay cũng nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mềm mại trơn mềm của cô.

Tiêu Cửu Cửu men say mê ly, cảm giác mình giống như đang nằm mơ, cô kìm lòng không được đưa hai cánh tay ra, ôm lên cổ anh, chủ động quấn quýt mút hôn với anh.

Cô cúi đầu thở hổn hển, môi anh đào vô ý thức bật ra một tiếng than nhẹ, “Thần Thần...”

Một tiếng “Thần Thần” này, giống như một chậu nước đá, dội tỉnh táo Tiêu Cẩn Chi đang đắm chìm trong lửa nóng.

Anh hơi tức giận kéo hai cánh tay cô xuống, tràn đầy tức giận và ghen tức, cũng nhìn thấy hai mắt nhắm chặt của cô trượt xuống hai hàng nước mắt trong suốt, khi trong miệng thì thào nói “Đừng đi, đừng đi”, trong nháy mắt hóa thành hư không.

Tiêu Cẩn Chi ôm cô vào trong lòng một lần nữa, cúi đầu thở dài, “Cô nhóc này, sinh ra vốn để tới hành hạ anh đấy, đúng không? Anh nên làm gì em bây giờ? Em nói, anh nên làm gì em bây giờ?”