Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 87: Cô dám mang theo bụng bầu chạy trốn?


Editor: Puck - Diễn đàn

Hôm nay Tiêu Cửu Cửu nhất định phải đi ra ngoài, Tiêu Cẩn Chi anh cũng không thể ngăn cản, vì đề phòng ngoài ý muốn, anh hủy bỏ tất cả hành trình hôm nay, quyết định toàn bộ hành trình đi theo cô. Khi gọi thức ăn, anh cũng đặc biệt cẩn thận, chuyên chọn những món ăn Tiêu Cửu Cửu thích ăn mà không dẫn đến nôn mửa.

Mấy người bọn họ vốn đang ăn ngon, cố tình vào lúc này, vị nữ trưởng phòng kia nghe theo lệnh của Thôi tổng, mang cá tuyết nhập khẩu đã chế biến tỉ mỉ tặng vào.

Nữ trưởng phòng tỏ vẻ cung kính mỉm cười nói, “Tiêu tổng, Thôi tổng nghe nói Tiêu tiểu thư đặc biệt thích ăn cá tuyết, vừa đúng hôm nay mới có cá tuyết vận chuyển bằng đường hàng không tới, cho nên đặc biệt sai người làm một phần mang lên, mời mọi người từ từ dùng!”

Nhưng mà lời của cô vừa nói xong, Tiêu Cửu Cửu đã bụm miệng, vọt thẳng vào trong toilet phòng bao, gục trên bồn rửa tay, nôn mửa không ngừng.

Tất cả cố gắng của Tiêu Cẩn Chi, trong nháy mắt tất cả thành uổng phí, nhất thời cơn giận bốc lên, hận không thể giết chết Thôi tổng chó má kia, anh không có chỗ phát tiết lửa giận, vọt thẳng tới chỗ nữ trưởng phòng đó gầm lên một tiếng, “Cút cho tôi! Cút ra ngoài!”

Đông Phương Cảnh Nhiêu còn đang bị phản ứng lớn như vậy của Tiêu Cửu Cửu dọa cho sững sờ, đột nhiên nghe được Tiêu Cẩn Chi gầm lên như vậy, bị sợ đến tay run lên, chiếc đũa cầm trong tay cũng rớt lên bàn, sững sờ nhìn Tiêu Cẩn Chi, không hiểu tại sao lửa giận của anh lại lớn như vậy?

Vị nữ trưởng phòng kia thấy sắc mặt như muốn giết người của Tiêu Cẩn Chi, sau khi sửng sốt, cũng biết đã gây rắc rối, vội vàng hoảng hốt chạy bừa ra ngoài. D1en d4nl 3q21y d0n

Nữ trưởng phòng kia vừa nghĩ tới sắc mặt dọa người của Tiêu Cẩn Chi, chuyện này còn không biết sẽ như thế nào rồi, có thể liên lụy tới mình hay không? Nữ trưởng phòng khóc không ra nước mắt, vội vàng chạy tới tìm Thôi tổng rồi.

Thôi Chí vừa mới nghe, xong rồi! Xong rồi!

Lúc này thì nguy rồi, anh thật sự có lòng tốt làm thành chuyện xấu, vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm lên đùi ngựa, vậy phải làm sao bây giờ? Sắc mặt Thôi Chí lập tức trở nên tái xanh.

Đông Phương Cảnh Nhiêu nhìn sắc mặt âm trầm đến dọa người của Tiêu Cẩn Chi, còn có bóng dáng sợ đến chạy mất của nữ trưởng phòng, lại nghe thấy tiếng nôn ọe của Tiêu Cửu Cửu truyền ra từ trong toilet, hình như cô đột nhiên hiểu ra điều gì.

Lúc này, Tiêu Cẩn Chi nháy nháy mắt với Đông Phương Cảnh Nhiêu, ý bảo cô đi xem một chút.

Đông Phương Cảnh Nhiêu lập tức đứng lên, đưa tay gõ cửa phòng toilet, nhẹ giọng hỏi, “Cửu Cửu, em không sao chứ?”

Hơi nghiêng, mới nghe được Tiêu Cửu Cửu ậm ừ trả lời, “Em không sao.”

Đông Phương Cảnh Nhiêu lại lập tức hỏi, “Vậy nếu không để chị đưa em đi bệnh viện kiểm tra một chút?”

“Không cần, một lát nữa em sẽ tốt rồi.”

“Ừm!”

Lúc này Tiêu Cửu Cửu đang đứng trước bồn rửa tay, nhìn mình trong gương, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn như ngọc, mắt hạnh sáng trong trẻo như nước mùa thu, chân mày trẻ trung, môi anh đào mặt hồng hào, nhìn thế nào cũng là một người đẹp!

Nhưng cô bây giờ, trong mắt sáng lại hòa thêm một nỗi tức giận, trong lòng cũng như nước sôi không ngừng sôi trào.

Hay cho một anh Cẩn! Lại dám cùng người khác liên thủ đùa bỡn mưu kế lừa cô! Để cho cô vẫn cho rằng đứa bé đã không còn ở đây, để cho cô ngày ngày mơ thấy ác mộng, nằm mơ thấy đứa nhỏ này tới đòi mạng mình, để cho cô vẫn một mực tự trách và áy náy qua ngày.

Nhưng anh, dĩ nhiên lại nhẫn tâm như vậy không nói cho cô.

Anh thế nhưng lại cái gì cũng không nói cho cô biết, trơ mắt nhìn cô chịu khổ! Dinendian. Lơqid]on

Anh Cẩn, anh làm như vậy, rốt cuộc là vì sao?

Tay Tiêu Cửu Cửu, mang theo cảm xúc phức tạp sờ lên bụng mình, nếu như phá thai không thành công, vậy đứa nhỏ này cũng đã chừng mười tuần rồi, nếu quả thật phải làm phẫu thuật, bây giờ còn trong vòng ba tháng, vẫn kịp.

Tiêu Cửu Cửu vốc nước lạnh, dùng sức vỗ mặt mình, muốn để cho mình tỉnh táo lại.
Cô còn muốn nghe một chút, xem anh Cẩn sẽ giải thích chuyện này như thế nào với cô?

Tiêu Cẩn Chi vẫn luôn vểnh tai nghe động tĩnh trong toilet, sau khi tiếng nước ngừng chảy, lại hồi lâu không thấy Tiêu Cửu Cửu ra ngoài, càng thêm lo lắng, lúc này anh cũng không gọi Đông Phương Cảnh Nhiêu nữa, anh đã chuẩn bị xong tư tưởng, bản thân dứt khoát đứng lên, đi ra ngoài khẽ gõ cửa, “Cửu Cửu, khá hơn chút nào không?”

Tiêu Cửu Cửu mở cửa, yên lặng đứng nhìn Tiêu Cẩn Chi đứng ngoài cửa, nhìn trong cặp mắt màu đen kia, tràn đầy lo lắng và sầu lo cho cô, cô cười khẽ, “Không sao! Chúng ta tiếp tục ăn cơm!”

Nói xong, cô cắm đầu cắm cổ đi tới trước bàn ăn, mặt bình tĩnh tiếp tục ăn món ăn ngon* của mình.

(*) nguyên gốc: 五脏庙 (hoặc 五脏众) (ngũ tạng miếu). Ngũ tạng chỉ tim gan phổi lá lách thận, miếu chính là nơi để cho người ta cúng bái, thờ phụng. Ghép lại một chỗ chỉ muốn bái tế thân thể của chính mình, ăn ngon một chút.

Tiêu Cẩn Chi và Đông Phương Cảnh Nhiêu vẫn lo lắng cho cô, ngược lại bị sự khác lạ của cô làm cho hai mặt nhìn nhau, hơi không biết làm sao.

“Cửu Cửu...”

Tiêu Cẩn Chi chính là định nói mấy câu gì đó, lại bị Tiêu Cửu Cửu trực tiếp ngắt lời, “Ăn no bụng trước lại nói, lát nữa còn phải đi dạo phố với chị Nhiêu, không ăn no lấy đâu ra hơi sức đi dạo phố, ăn, ăn nhanh lên, chị Nhiêu, cá tuyết này ăn ngon, bây giờ em không có phúc khí để ăn, chị ăn đi, đừng lãng phí món ăn ngon này!”

Tiêu Cẩn Chi nhìn sắc mặt bình tĩnh giống như không có chuyện gì cũng không xảy ra chuyện gì của Tiêu Cửu Cửu, ngược lại trong lòng càng thêm thấp thỏm lo âu, ôi trời ơi, tiểu tổ tông của anh, sống hay chết, em cho một câu đi, nhanh nhẹn chút, cầu xin em đừng treo ngược anh như vậy, trái tim nhỏ bé này của anh cũng sắp không chịu nổi.

Cố tình, cô nhóc Cửu Cửu bé nhỏ này còn giống như không sao cả, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, cô hoàn toàn không hỏi anh cái gì, ngay cả đuôi khóe mắt cũng không thèm liếc anh một cái, hoàn toàn không thấy sự hiện hữu của anh.

Mặt ngoài Tiêu Cẩn Chi tỏ vẻ như đại gia, nhưng bên trong bây giờ giống như là cháu chắt của người ta.

Ăn một bữa cơm, đã hầu hạ Tiêu Cửu Cửu giống như Hoàng thái hậu, ngay cả Đông Phương Cảnh Nhiêu ở ngay bên cạnh cũng trêu ghẹo cô, “Cửu Cửu, chị thật sự hâm mộ em đó! Có thể có người đàn ông như anh Cẩn bảo vệ em, thương em như vậy, em nên vừa lòng đi!”

Tiêu Cửu Cửu liếc nhìn chị ấy, “Anh Mộ của chị không thương chị?”

Đông Phương Cảnh Nhiêu liếc mắt nhìn Tiêu Cẩn Chi, lập tức nói, “Vậy sao giống được? Đó là anh ruột chị, anh ấy đương nhiên phải đối xử tốt với chị.”

Tiêu Cửu Cửu giống như không để ý tới hàm ý sâu sắc bên trong, nhàn nhạt cười, “Chính là như vậy, anh Cẩn cũng là anh trai em, anh ấy rất tốt với em, cũng không phải là đương nhiên sao!”

Đông Phương Cảnh Nhiêu lại liếc nhìn vẻ mặt đen sì của Tiêu Cẩn Chi, vội vàng nói, “Vậy sao giống, anh Mộ và chị là ruột thịt, em và anh Cẩn không phải ruột thịt, cho nên, anh Cẩn đối xử tốt với em, còn nặng hơn vài phần anh Mộ đối xử với chị.”

Tiêu Cửu Cửu lành lạnh liếc nhìn chị ấy, “Thật sao?”

Đông Phương Cảnh Nhiêu rơi lệ rồi, hai người đấu đá, mệt mỏi tôi đây người vô tội đảm nhận thuyết khách bị kẹp ở giữa, hai người có phiền không vậy hả! Tôi nói Tiêu đại thiếu này, không phải anh rất có bản lĩnh sao? Tự anh lên, anh đánh ánh mắt đó cho tôi làm gì? Rõ ràng là đại lão gia oai phong khí phách, lại sợ cô gái nhỏ như vậy làm gì? Trước kia cũng chưa từng thấy anh sợ Cửu Cửu bé nhỏ này mà?

Đông Phương đại tiểu thư lệ rơi đầy mặt, vừa oán thầm không thôi, thầm quyết định trong lòng, lần tới không bao giờ theo chân hai người bọn họ ra ngoài nữa, làm kỳ đà cản mũi cũng quá uất ức rồi.

Đột nhiên, tròng mắt Đông Phương Cảnh Nhiêu đảo quanh, hình như nghĩ đến điểm mấu chốt, chẳng lẽ...

“Cửu Cửu, em có? Đúng không?”

Một tiếng thét kinh hãi của Đông Phương Cảnh Nhiêu, đã chọc tầng giấy cửa sổ giữa hai người Tiêu Cẩn Chi và Tiêu Cửu Cửu.

Tiêu Cẩn Chi nhìn nụ cười xấu xa trên mặt Đông Phương Cảnh Nhiêu, hận không thể một phát quất chết con bé, em ấy có biết nói chuyện không vậy? Nếu không nói chuyện, thì cút ra ngoài sớm một chút cho gia!

Nhưng anh không dám mắng mấy lời này ra, nếu thật sự mắng ra rồi, anh thế nào cũng bị Cửu Cửu bé nhỏ bổ cho một phát không thể, bây giờ người ta nhìn anh một trăm lần không vừa mắt, chỉ thiếu không túm được cơ hội trừng trị anh.

Tiêu đại thiếu gia cũng cảm thấy uất ức!