Xác Sống

Chương: Xác Sống Bệnh Viện



Ôi mẹ ơi, số hẳm thiệt rồi, chẳng lẻ main chính mới chương 2 mà bị đã cạp hi sinh oanh liệt chỉ vì chưa có cái ngu nào hơn cái ngu nào là ở sai chỗ sai thời điểm. Khi mà “zombie apocalypse” xảy ra thì cái điên điên khùng khùng nhất là chui vào bệnh viện.
Mà chui vào bệnh viện thì ở quầy ăn hay quầy uống cho cam đi, ít nhất cũng chết no trước khi phần nào đó của mình nằm gọn trong cái miệng của 1 đứa xấu số nào đó, đằng này chui ngay vào hành lang bên cạnh nhà xác mới đau chứ!
Nghĩ tới đây thì giống nó muốn tự đập đầu vào tường cho xĩu thêm lần nữa rồi kệ bà nó, xác sống tới chương 2 là được rồi hì hục chi cho nhiều, rớt vào nhà xác thì sống méo gì được? trừ phi lão tác lên máu cho nó siêu năng lực liếc phát banh xác rồi buff bùa chú các loại hay là đi vấp té đập đầu thánh nhân nhập xác xuyên không võ thuật phép thuật đầy mình hay lụm được bí kíp võ công nào đó… mịe mà thật sự thì chắc đết có đâu và nó cũng đang thắc mắc là sau khi nhận ra là nhà xác kế bên sau nó không xỉu mợ đi cho được việc? mà thật sự giờ có xỉu thì cũng là do thiếu đường thiếu tinh bột vì cái bụng cứ kêu ọt ọt nãy giờ.
Vò đầu bức tóc tới đây thì kẻ thủ ác, cái nhân vật nữ đã chỉ đường cho cả bày chui tọt vào trong này sau khi bị xác sống nó dí chạy ói nước miếng cũng nhận ra nơi đang đứng nên máu lên não nhiều quá hay sao ấy còn ráng hại team thêm lần cuối trước khi xĩu, la lên 1 tiếng thất thanh nhà xác, rồi lăn đùng ra sùi bọt.
Tới đây thì các bạn sẽ thắc mắc vì sao tác giả toàn hì hục nhân vật chính, nữ nam các loại mà không nêu tên ra cho dễ phân biệt há, vì lão tác cũng nghĩ ra được tên éc đâu. Nói chứ nhân vật xui tận mạng từ nãy tới giờ tên Thịnh nhé cao mét 8 nặng 105 kí ( như heo, qua tạ mà chưa bán đờ mờ), còn thằng bạn văn võ song toàn của nó tên Hưng cao mét 7 nặng 70 kí mắt kiếng tóc ngằn vuốt keo đúng kiểu nam thần, nhân vật nữ đang nằm xùi bọt dưới kia tên Lean ( đọc là li – an nhé ), mỹ trắng tóc vàng đúng chuẩn 1 mét 7 hot girl xứ Mỹ chính hiệu khổ cái bắp tay và đùi hơi bự. Nhỏ đang đứng như trời tròng nhìn con bạn thân nó xùi bọt thì còn cưng hơn nữa tên Jessica, cao ngang nam chính tóc vàng da trắng và đã 1 chồng con chưa biết, lão tác biết mà đết nói vì nam chính lẫn nam phụ đều không biết (khờ vờ lờ)
Tiếng la thất thanh mà còn phát âm to rõ những 2 chữ “nhà xác” tới thần diệu, thanh âm chót vót và lang tỏa khấp cái hành lang kín, mỗi tiếng vọng lại khi thanh âm di chuyển qua gốc cua của hành lang như tiếng gọi đòi mạng ghim dao vào tim của 2 đứa con trai và 1 đứa con gái. Nếu không phải con nhỏ nằm dười kia dễ thương xin xắn thì chắc nó đã đạp vài cái cho lịm hẳn rồi thẩy qua cánh cửa làm mòi cho đám gầm gừ như kiki kia.
Giờ thì tay nó run như đúng rồi, mồ hôi nhễu nhão nhìn cánh cửa đằng sau lưng và nhìn hành lang trước mặt, xong lại ngó lên thằng bạn thân chí cốt tài sắc vẹn toàn kế bên thì thấy ánh mắt thò lò như muốn xuyên qua cặp kín cận nhìn lại, kèm theo âm thanh nho nhỏ mà thanh lịch 2 chữ “đậu m…á” đầu câu:
-giờ sao mại?
-thấy cái ghế inox cạnh xe đẩy không?
-ờ…
-tao với mài mỗi đứa 1 cái, Jessica thì đẩy Lean nhé?
Nhỏ gật đầu cứng ngắc rồi phụ 2 thằng khiêng Lean lên xe đẩy với ánh mắt rươm rướm. Chắc nhỏ đang cố dữ lắm. Cơ mà công nhận da thịt bé Lean chắc thật, chẹp. đặt lên được xe đẩy, nhỏ tháo cây chống dùng để treo bình nước biển ra, cầm chắc trong tay rồi bắt đầu hì hục đẩy.
2 thằng đi trước thì cầm chắc 2 cái ghế, bước chân thật nhẹ tiến tới gốc quẹo đầu tiên trong hành lang. Trong đầu nó thầm nghĩ, súng, phải kiếm cho ra súng, xong nó lại đánh giá lại tình trạng éo le tới rách nát của mình thì dao, à không vật nhọn là đủ rồi… Ở hành lang câu thông bệnh viện Texas Baylor và trường, hành lang dẫn đi ngang qua nhà xác bệnh viện, 1 bệnh viện với hơn 300 giường bệnh cấp cứu với hang trăm ca cấp cứu mỗi đêm, có 1 cái đầu tóc đen đang lấp ló chìa ra.
Còn ai vào đây nữa, nhân vật chính của chúng ta đang ngó xung quanh và nín thở, không phải nín thở vì sợ xác sống nó hửi thấy đâu, mà vì nó sợ tới không thở nổi. Cửa 2 lớp vào nhà xác nằm sát đó, ô cửa sổ nhỏ để người trực nhà xác và tiện check in nằm sát cái đầu lấp ló của nó chưa tới 2 mét. Xung quanh im lặng tới đáng sợ, sau khi nó xác định không ấy ai ở hành lang liển bấm bụng, khiêng nhẹ cái ghế từ từ tiến tới ô cửa sổ nhỏ.
Khum người, lấp ló cái đầu lên ô cửa, phía sau lớp kiếng đó là 1 khung cảnh… an bình. Người trực đang ngồi sau cái bàn trực các ô cửa 1 mét, quay lưng lại đang lúi húi làm gì đó. Nó thở phào, quay lại quắc 2 đứa đang khum khum đằng sau, rồi tiện tay ấn nút nói chuyện trên ô cửa.
-chú ơi, chú….
Đáp lại nó không phải tiếng người với ngôn ngữ người truyền thống mà là tiếng nhai nhàu nhậu, gầm gừ. Người trực quay phắt lại với cánh tay 1 ai đó còn cả đồng hồ, nhìn ra ô cửa. thằng bạn nó kịp thời tiến tới đẩy tay nó ra khỏi nút bấm, cắt đứt tiếng liên lạc từ cả 2 phía.
Nó ngồi thụt xuống, tim đập bịch bịch, nín cả thở. Hưng thì nằm bẹp xuống, dí sát người vào vách tường, Jessica thì phủ luôn cả tấm vãi trắng lên người Lean và trốn sau xe đẩy. Từ vách tường nó ngó lên ô cửa kính ngay trên đầu 1 mét, 1 khuôn mặt không trọn vẹn dí sát vào ô kiếng, máu chảy dài đỏ cả 1 phần kiếng.
Vài giây sau khuôn mặt đó rời đi tiếp tục quay lại nhăm nhi cánh tay tươi sống ngon lành của 1 nạn nhân xấu số nào đó. Nó nhìn sang cánh cửa nhà xác vẫn còn đóng kín. Thầm nghĩ, vẫn còn cơ hội sống, ôi mẹ ơi… tao là nhân vật chính nhé, lão tác đờ mờ mài $#%^#@$
-ê Hưng cửa vẫn còn đóng, hay là lấy xe đẩy chặn lại rôi ghi là có xác sống cho đừng ai mở?
-trong cặp tao có viết lông nè, Jessica ráng đánh thức Lean dây nào
Bốp! 1 cú tán như trời giáng vào má Lean ngay sau tiếng kêu của thằng Hưng. Nhỏ Lean lập tức bật dây như phản lực miệng há họng chuẩn bị hỏi thăm sức khỏe họ hàng của kẻ thủ ác thì Jessica ngay lập tức bịt miêng lôi liền 1 phát từ xe đẩy xuống dưới đất trong sự bàng hoàng và le lưỡi của 2 thằng. khẩu hình âm thanh của 2 đứa như phát ra chữ “đù” không thành tiếng, ôi hồng nhan bạc phận.
Sau sự bất ngờ đó thì nó lôi miếng nêm và vài lớp vải xuống đất rồi chặn cửa, hi sinh luôn 2 cái ghế để kẹp chặt cửa nhà xác lại, xong cột lại với nhau bằng tấm vải. Hưng thì ghi chữ cua bò lên trên cánh cửa: “xác sống, đừng mở”. Nó cuộn tròn cái nêm lại rồi cột với miếng vải vô balo của nó, ít nhất thì cũng có thể ngủ êm đêm nay rồi.
Lean ngồi ôm mặt và cú tát thẳng tay của Jessica như 1 liều thuốc an thần kì diệu, nhỏ tỉnh hẳn ra, nhìn xung quanh như chấp nhân số phận hẳm hiu đến đết tin được. Cả bày lấy lại tinh thần trong chốc lát, khum người nhẹ nhàng đi hết hành lang đằng trước để tới cánh cửa đang đóng kín cách đó khoảng hơn chục mét. Đèn vẫn còn sáng và máy lạnh vẫn còn chạy đều đều. Đèn đỏ ở bảng quét an ninh vẫn còn sáng chói, chứng tỏ cánh cửa phía trước vẫn còn đang đóng, và hình như vẫn chưa có ai xuống đây sau khi chuyện đó bắt đầu.
Mà chuyện đó bắt đầu từ lúc nào chính nó cũng không biết, đã hơn 2 tiếng từ khi nó tới trường. Mọi chuyện vẫn còn rối rắm và bí ẩn tới đáng sợ, nó chỉ biết 1 điều là xác sống có thật, và chúng sẽ ăn hết tất cả những gì không phải bọn nó… xác sống hàng thật giá thật. Đằng sau cánh cửa đó là gì? Chỉ duy nhất là muốn thoát khỏi đây thì cần phải lên đó, cái bệnh viện bự với hàng tá ca cấp cứu ầm ầm trên đó, và cảnh sát của bệnh viện sẽ không đủ sức làm gỏi đóng cạp người di động.
Đăng bởi: