Yêu Hồ Đế Quân

Chương 17: Âm Thao Vương , Bạch Thiển Chúng Hàn Độc


Hàn Hạo thu lại tinh huyết xong cười nhìn Thao Vương quát lớn.

"ta sống kiếp này không uổng với tâm ngươi đừng hòng bôi nhọ thanh danh của Hàn gia nhất mạch Bạch Thiển ngươi đồng ý giao chức tộc trưởng cho ta sao nếu được ta sẽ về Thanh Khâu đợi trước..".

Nói rồi thu lại Băng Thế hóa thành Huyết Long nhanh chóng bay lên trời cao.

"ngươi tên khốn kiếp muốn đi đâu dễ..".

Thao Vương phẫn nộ hóa thành chân thân Thao Thiết trăm trượng một trảo như tòa núi lớn đập xuống người Hàn Hạo.

"hừ..".

Hàn Hạo chân thân Huyết Long như lươn trạch tránh thóat bay về phía sau Bạch Thiển.

"các ngươi dám lừa bổn vương chết đi..".

Thao Vương nổi điên lên giận chó đánh mèo cuốn lấy Bạch Thiển đám người.

"Hồ Đế người đi trước chỉ cần ra khỏi kết giới là được để chúng ta cản hắn..".

Đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão quát lớn hóa thành thanh quang chặn lại Thao Vương Bạch Thiển không dám chậm trễ lấy tu vi Đại La Kim Tiên của nàng cũng không giúp được gì nhanh chóng rút lui.

"tiểu tử này không tệ không hổ là chúng ta tử tôn đúng không đại ca..".

Hàn Thiên cười nhìn tấm gương hỏi lão giả bạch bào nói.

"cũng được lại dám giết hậu nhân của ta ta nghĩ hắn chán sống rồi..".

Lão giả bạch bào phong khinh đạm mạc nói.

"Bạch Thiển nha đầu kia có lẽ biết mình bị âm hố này đau a..".

Hàn Thiên cười nói.

"ừm..ha ha...".

Lão giả bạch bào như nhớ lại những năm tháng tung hòanh vô sỉ thiên hạ vô địch thủ của mình ở Hàn Hạo thân bóng dáng ấy cười tủm tỉm.

"đứng lại..".

Bạch Thiển hóa thành kim quang đuổi theo Hàn Hạo nàng rất tức giận vì bị Hàn Hạo chơi một hố như vậy.

"đứng lại ngươi phải theo ta về Thanh Khâu làm Tộc Trưởng..".

Giọng nói mang theo vài phần giận rữ.

"ta không làm vừa nãy ta mà thả Thao Vương ra coi như Hồ Tộc triệt để xong tốt nhất ngươi đừng đi theo bản công tử nữa không là ta cho rằng cô thích ta đây..ha ha.".

Hàn Hạo Huyết Long chân thân cười sặc sụa nhìn Bạch Thiển đỏ bừng cả mặt đầu thỉnh thỏang có làn khói thì ba chân tám cẳng chạy nhanh.

"đứng lại hôm nay cho dù ngươi có chạy đi đâu ta cũng bắt ngươi về làm tộc trưởng..".

Bạch Thiển cầm Côn Lôn Hư đuổi theo không buông.

Rất nhanh Bạch Thiển đuổi kịp Hàn Hạo có thể là do chênh lệch quá lớn về cảnh giới.

"cô định đi theo ta đến bao giờ đây..?".

Hàn Hạo phức tạp nhìn Bạch Thiển.

"Hàn Hạo ngươi nhất định phải cùng ta về Hồ Tộc ta sẽ giải thích với ngươi tất cả".

Bạch Thiển nhìn Hàn Hạo chân thành nói.

"giả dối ngươi nghĩ ta không chạy thóat khỏi ngươi sao..".

Hàn Hạo nổi giận nói.

"Băng Thế Băng Thiên Hồ..".

Cự đại Băng Hồ Ly bay ra mồm phun ra Băng Phong Thanh Liên về phía Bạch Thiển.
"hả..".

Bạch Thiển lấy Côn Lôn Hư xòe ra bay ra khỏi tay muốn ngăn lại băng liên.

"tạm biệt..".

Hàn Hạo cười nhỏ Huyết Long bay đi xa mất dấu.

"ầm.!!~~".

Băng Phong Thanh Liên đập nên Côn Lôn Hư băng ý cực kỳ khủng khiếp tỏa ra muốn đóng băng cả Côn Lôn Hư.

"không thể nào?..!!~~".

Bạch Thiển giật mình nói hai tay tay bấm quyết pháp lực truyền thêm một lúc sau mới có thể ngăn lại hàn khí.

"chẳng lẽ trái tim hắn đã như hàn băng này rồi như?",

Bạch Thiển thở dài nói mắt nhìn phương xa nơi Hàn Hạo biến mất.

"Đế Quân ,Hàn Hạo đâu rồi?."

Chư vị trưởng lão cả người đầy thương tích thiếu mất mấy người nhìn Bạch Thiển mong đợi nói.

"các ngươi nhìn xung quanh đi.".

Bạch Thiển thở dài nhìn xung quanh đã biến thành băng giới vạn dặm đều là băng .

"không thể nào..?".

Chư vị trưởng lão nhìn lại mặt mày khó coi lắc đầu thở dài.

"chúng ta về Thanh Khâu ..".

Bạch Thiển cầm Côn Lôn Hư cố che đi bàn tay bị hàn khí xâm nhập cùng mọi người rời khỏi..

Bạch Thiển một mình về Thiên Quang Động nhanh chóng chạy vào động phủ thấy một người mặc áo bào đỏ rực như ánh lửa cầm một chiếc quạt màu xanh lục rất tinh sảo liền nói.

"sư phụ giúp ta..". Nói xong khí sắc tiều tụy đi mấy phần.
"đồ đệ ngươi sao vậy?.". Trung tuổi nam nhân vội đứng dậy thấy mặt Bạch Thiển tràn ra hàn khí hai tay đông cứng thì kinh hãi nói.

"Thiên Thiên Thần Băng???".

"đồ đệ ..đồ đệ...". Trung niên nam nhân gọi mấy tiếng Bạch Thiển đều không trả lời lo lắng truyền hỏa khí vào cơ thể nàng cố gắng giữ cho hàn khí không tỏa ra khắp cơ thể.

"ngươi phải cố lên...".

Trung niên nam tử lo lắng xoa trán Bạch Thiển rồi hóa thành chân thân Khổng Tước dài hơn ba mươi trượng khắp mình đều là hỏa đang bùng cháy đặt Bạch Thiển lên lưng hóa thành hỏa quang nháy mắt biến mất.

"xem ra chỉ có Tiên Thiên Thần Hỏa mới áp chế được hàn băng trong người đồ đệ mình nhưng Thần Hỏa biến mất cả vạn năm nay biết đi đâu mà tìm thật không biết làm sao Thiển nhi lại bị Hàn Độc thế này..?".

Khổng Tước thở dài bay đi Hỏa Sơn.

"ta trước mắt dùng Địa Tâm Hỏa cầm cự Hàn Độc nhưng không thể lâu dài...".

Khổng Tước tay bấm quyết phẩy nhẹ tay miệng núi lửa bỗng sôi trào từng đòan dung nham bay lên bao chùm lại Bạch Thiển nâng niu nàng từng tý hỏa khí cố gắng áp chế hàn khí nhưng hàn khí quá mức lợi hại dung nham đều đóng băng mảng lớn sắp không xong.

"khà..".

Khổng Tước thổi ra bạch quang điều động Côn Lôn Hư mạnh mẽ áp lại Hàn Độc.

"phốc..!!~~".
"Tiên Thiên vật đều không phải trò đùa nhất là băng quá bá đạo đáng lẽ nó không nên xuất hiện..".

Khổng Tước giầu dĩ nói hắn lấy tu vi Nửa bước Thần Cảnh may mắn không bị Thiên Đạo quản thúc nhưng khó có thể áp lại Hàn Độc Khổng Tước bất lực nói.

"nếu Phượng Hòang mẫu thân ở đây chắc có diệu kế nhưng đều bị Thiên Đạo cấm không được xuất thế bây giờ sinh tử của Thiển nhi thật khiến người ta đau đầu..".

"đúng rồi đi Hồ Tộc biết đâu có cách..".

Khổng Tước tay ấn quyết bố trí trận pháp bảo vệ Bạch Thiển rồi hóa chân thân bay đi.
Đăng bởi: