Chiến Quốc Thời Đại - 戦国時代

Chương: VÙNG QUÊ OWARI


" Chíp chíp " vài tiếng chim rộn ràng trong ánh nắng ban mai chào đón buổi sáng của thành phố Tokyo.Đấy là một buổi sáng tháng tư đẹp trời.Bỗng tiếng tít được lặp lại liên tục của chiếc đồng hồ khiến Kii không thể nào tận hưởng nốt buổi sáng hôm nay được,cậu ngồi dậy với tiếng ngáp dài.Nhanh chóng đút những gì có thể vào chiếc cặp sách của mình,bõng cậu chững lại nhìn vào một cuốn sách với tựa đề " Sengoku sư kí toàn tập ",đắn đo một lúc Kii nhét bừa vào chiếc cặp của mình.

"Cuốn sách này mình nhớ đâu có mua đâu nhỉ,thôi kệ nó sẽ giúp mình trong bài luận văn sắp tới!"

Đắc ý cậu cười một cái thật to và chạy xuống nhà ăn bữa sáng mà mẹ cậu đã dọn sẵn.
Đồng hồ điểm 7 giờ cũng là lúc cậu bước ra khỏi nhà.Trường với nhà chỉ cách trường một đoạn ngắn nên y cứ bình thản mà đi,vừa đi hắn vừa dừng lại ngắm cạnh.Cách trường Kii không xa là một bìa rừng,đi ngang qua cậu bị thu hút bởi một đốm lửa,tò mò Kii chạy theo đốm lửa vào rừng.Chạy,chạy mãi cậu ngã phải vào một cái hố.

" Oái, mình đang ở đâu đây,choáng váng cái đầu quá ? "

Đôi mắt cậu ngơ ngác,luống cuống nhìn cảnh tượng lạ lẫm xung quanh mình,đầu cậu có chút đâu nhức do dư chấn của cái ngã lúc nãy.Mọi người quanh cậu đều mặc những bộ đồ của ngày xưa,đinh ninh trong đầu cậu đây là một lễ hội hóa trang nào đó nhưng phút chốc suy nghĩ ấy bị sụp đổ vì trước mặt cậu giờ đây là một tòa thành to lớn và bên cạnh đó là một cánh đồng rộng bạt ngàn thẳng cánh cò bay.Choáng ngợp bởi những thứ xảy ra quá nhanh trước mắt,cậu ngất đi.
Tỉnh dậy cậu đang nằm trên giường trong một căn chòi cũ,kế bên cậu là một bà lão đang vắt nước đắp cho cậu lên trán.

"Cháu tỉnh rồi à ? Như thế thì tốt quá rồi"

Bà nở một nụ cười phúc hậu với Kii,nhẹ nhàng nói với cậu

"Ở đây là đâu ??"

Cậu hoảng hốt,nhìn khắp căn phòng,giờ đây cậu mong đây chỉ là giấc mơ và được ngất đi một lần nữa
“Cháu bình tĩnh lại đi,cháu có thể nghỉ ở đây tới khi khỏe thì thôi”
Bà trấn an Kii và cũng giúp Kii cảm thấy bớt lo lắng đi phần nào.

"Đây có phải thời Chiến Quốc không ạ ?"

Cậu nằm xuống ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi,nhìn xung quanh căn phòng,quay sang hỏi bà lão

"Đúng vậy đây là thời Chiến Quốc và cháu đang ở tỉnh Owari"

Từ lối vào căn chòi vang lên tiếng nói của một ông lão đang nói vọng vào nhà.

"Owari ? Đây không phải quê của Oda Nobunaga sao ?"

Như có một sức mạnh bật người cậu dậy,cậu chạy ra khỏi tấm phản đang nằm,khoác chiếc cặp của cậu lên và chạy ra khỏi chòi.Vừa bước được vài bước cậu đã ngã khụy người xuống,đúng là cậu vẫn chưa khỏe hẳn,từ trong khóe mắt cậu rơi ra những hạt nước mắt của sự bất lực,cậu muốn thoát khỏi nơi này,thoát khỏi cái giấc mơ khốn khiếp này.Kiệt sức cậu lại thiếp đi lúc nào không hay.






Đăng bởi: