Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 234: Đòi quyền


Hoàng thượng lạnh mặt rời khỏi giáo trường.

Nội thị mời Bùi Khởi Đường, “Bùi đại nhân, Hoàng thượng kêu ngài đến điện Vĩnh Đức.

Bùi Tứ công tử biến thành Bùi đại nhân, nội thị luôn là người biết rõ tâm tư Hoàng đế trước tiên, mọi người không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, vốn là Bùi Tứ công tử đánh người chịu phạt, cuối cùng người bị mang đi lại là Cát đại nhân.

Thái tử thừa dịp mọi người không chú ý, phân phó nội thị bên cạnh, “Coi chừng những thư tín kia, phàm là có liên quan đến Bổn cung, tiêu hủy hết.”

Nội thị đáp một tiếng, lật đật đi xuống an bài.

Thái tử có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, tiến lên hỗ trợ đỡ Bùi Tư Thông trên mặt đất lên, trên mặt nặn ra nụ cười thân thiện, “Bùi đại nhân, vị Tứ công tử này của ngài võ công mưu lược đều tài hoa, tương lai nhất định sẽ vô cùng tươi sáng.”

Bùi Tư Thông vội vàng chắp tay, mặt lúng túng, “Chỉ cần nó không gây họa... Đã đã là vô cùng may mắn... Nói gì tiền đồ chứ, Thái tử gia thật sự là khen lầm rồi.”

Mấy người nói rồi đi ra ngoài.

Thái tử ra đến cửa cung, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hung ác nham hiểm.

Bùi Khởi Đường này lại dám đối nghịch với hắn, đợi hắn đánh thắng trận ở Tây Kinh rồi, liên lạc được với Hoàng đế Lý Thường Hiển của Tây Hạ, muốn chỉnh đốn một hai võ tướng ở biên cương còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.

Còn về Cố gia, Hàn Chương không phải luôn dâng tấu chương lên thỉnh cầu triều đình điều tra kỹ án Hàn Ngự sử tư thông với địch sao? Tốt, đợi hắn gặp được Lý Thường Hiển rồi, sẽ kêu Lý Thường Hiển gắn tội danh tư thông với địch lên đầu Cố Lang Hoa.

Cứ như vậy, bà già Thái hậu mãi không chết đó cũng sẽ bị dính líu theo.

Phụ hoàng còn tưởng rằng Tây Hạ, Đại Tề hòa đàm là công lao của hắn, còn không phải là những năm này hắn thường xuyên qua lại với Lý Thường Hiển trong tối, mới có cục diện như vậy sao.

Hắn ở Ngân Châu làm ăn chút thì đã làm sao? Là đầu óc phụ hoàng không chịu mở mang, cứ muốn làm quan hệ hai nước căng cứng, sau khi Lý Thường Hiển lên ngôi liền để cho người viết tín hàm cho hắn, đã nếm được lợi ích qua lại giữa hai nước rồi.

Là hắn khiến cho Lý Thường Hiển thấy được sự phồn vinh hưng thịnh của Đại Tề.

Nếu như Đại Tề mở cổng thành, thiết lập thương mại, Tây Hạ cũng không cần sống cuộc sống thiếu thốn nữa. Hai nước hỗ trợ đôi bên cùng có lợi, còn chiến tranh cái gì nữa?

Tiền bạc và lợi ích Đại Tề mang cho Tây Hạ hàng năm đủ để cho bọn họ yên ổn ở biên giới Tây Bắc rồi.

Lý Thường Hiển đã nói cho hắn biết rõ chiến thế của Tây Kinh, hắn đến Tây Kinh chỉ cần để quân đội Đại Tề đóng quân, Liêu Quốc sẽ không đánh mà hàng, không phải tất cả chiến thắng đều phải dùng máu tươi đổi lấy.

Lần này hắn phải để cho phụ hoàng nhìn thấy bản lĩnh của hắn.

...

Điện Vĩnh Đức chìm trong một mảnh yên tĩnh.

Hoàng đế ngồi ở trên ngự toạ nửa ngày mới ngẩng đầu lên nhìn Bùi Khởi Đường, “Lời hôm nay của khanh là thật sao?”

Bùi Khởi Đường chờ nội thị lui xuống mới nói: “Cũng không hoàn toàn là thật, vi thần chưa từng gặp cháu của Cát đại nhân, chỉ là nhìn thấy từ đường của Cát gia, sửa chữa rất khang trang. Năm đó vi thần đến Thường Châu buôn bán, nhìn trúng một cái nhà, nhưng lại bị người ta dùng số tiền lớn mua mất, vi thần là một thương nhân, đối với chuyện này hết sức tò mò, liền sai người cẩn thận đi nghe ngóng, căn nhà kia là được người ta mua để tặng cho Cát đại nhân.”

Sắc mặt Hoàng đế bất ngờ, “Vừa rồi ở trên giáo trường, sao khanh lại không nói?”

Bùi Khởi Đường nói: “Thái tử sắp xuất chinh, sứ đoàn Tây Hạ hôm nay cũng phải lên đường, bây giờ không phải là thời cơ để nói những điều này, nếu không phải là Cát đại nhân gây ra chuyện thuốc giả, vi thần cũng sẽ không nói đến chuyện này.”

Hoàng đế đã đoán được chuyện này không khỏi có liên quan đến Thái tử.

Nếu như vạch trần việc này ngay, người xem chuyện cười chỉ là Thái hậu thôi.
Hoàng đế lãnh đạm nói: “Theo ý kiến của khanh, bây giờ nên xử trí như thế nào?”

Bùi Khởi Đường nói: “Trên dưới Đại Tề đều biết Thái tử dẫn binh xuất chinh, không thể đổi tướng vào lúc lâm trận này được. Cứ như vậy thì chẳng khác nào nhận thua với Thái hậu.”

Đây chính là suy nghĩ trong lòng Hoàng đế.

Vẻ mặt Hoàng đế hòa hoãn lại, “Thẩm Xương Cát mật tấu với Trẫm, Cố gia là tàn dư của Khánh Vương không thể tin được,” Trong ánh mắt Hoàng đế đầy sát khí, hắn hận nhất chính là đảng của Khánh Vương, Khánh Vương chết lâu như vậy rồi, trên triều đình vẫn có đại thần thỉnh thoảng nhắc tới cách trị quốc kia của Khánh Vương, dường như toàn bộ Đại Tề chỉ có Khánh Vương giỏi về trị quốc, hắn chính là một kẻ tầm thường, “Nếu quả thật tra rõ Cố gia có liên quan với Khánh Vương, những loạn thần tặc tử kia không thể giữ lại một kẻ nào cả.”

Hoàng đế híp mắt lại, “Khanh cũng đi Giang Chiết, có biết những chuyện này không?”

Sắc mặt Bùi Khởi Đường vẫn bình tĩnh, “Khánh Vương đã chết nhiều năm như vậy, Giang Chiết vẫn luôn bắt dư đảng của Khánh Vương, nghe nói Vương Nhân Trí của Trấn Giang giết chết bách tính là dư đảng phục vụ cho Khánh Vương để thỉnh công với triều đình, Thẩm Xương Cát ở bên cạnh Hoàng thượng lâu như vậy, rất rõ tâm tư của Hoàng thượng, nếu như hắn sớm biết Cố gia là dư đảng của Khánh Vương, vì sao không lập tức mật tấu cho Hoàng thượng, lại cố tình chờ tới lúc vào lao ngục mới nói ra.”

“Cho nên, Thẩm Xương Cát không thể tin, còn về Cố gia... Cũng phải cẩn thận quan sát,” Bùi Khởi Đường tiến lên một bước vén áo choàng lên quỳ xuống, “Vi thần xin mang năm trăm người đến Tây Bắc, nếu có gì khác lạ vi thần nhất định sẽ lấy thân đền nợ nước.”

Hoàng đế nhớ tới tình hình bản thân mình cứ do do dự dự khi còn trẻ, Thái hậu không thể tin, Thái tử lại không khiến hắn yên tâm, nhất định phải có một người nghe lệnh hắn nắm toàn cục trong tay.

Bùi Khởi Đường mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng bởi vì sớm rời xa gia đình rèn luyện, cũng luyện được bản lĩnh hơn người, người như vậy trong triều đình không có chức vị quan trọng, chưa từng mang binh đánh giặc, cho dù là dẫn người đến Tây Bắc, cũng sẽ không bị người Tây Hạ kiêng kỵ, càng không khiến cho Hoài Nam Vương kinh hãi.

Ánh mắt Hoàng đế sáng quắc, “Trẫm rút từ doanh trại của kinh thành ra năm trăm binh mã nghe lệnh của khanh, bất kể Tây Bắc phát sinh chuyện gì, khanh đều phải mật tấu với Trẫm.”

Bùi Khởi Đường lần nữa hành lễ, “Vi thần nhất định không phụ sự phó thác của Hoàng thượng.”

...

Tin tức truyền tới Cung Từ Ninh.

Nội thị nói sinh động như thật, “Mọi người đều nói Bùi Tứ công tử lần này phải chịu giáo huấn.”

“Năm người đều là người có tài, phô bày sức mạnh ở trước mặt Hoàng thượng, chỉ bằng cái này, ai có thể thắng nổi bọn họ chứ, thấy tình hình như thế, mặt Bùi Tư Thông đại nhân cũng tái xanh.”

Thái hậu “ừm” một tiếng, “Dù sao cũng là cha con, cho dù ngày thường không thân thiết, đến thời khắc mấu chốt trong lòng tự nhiên sẽ lo lắng cho hắn.”

đọc ngantruyen.com
Nội thị nói: “Đúng thế ạ, có điều... Bùi Tứ công tử kia thật là lợi hại, lại dùng bạc làm ám khí đánh lùi thị vệ, sau đó xoay người mấy cái liền... Chiếm được thượng phong, nô tỳ còn chưa nhìn rõ, hắn đã thắng rồi.”

Dù Lang Hoa không tận mắt nhìn thấy cũng biết vì sao Bùi Khởi Đường lại thắng, hàng năm bị người đuổi giết, hắn đã sớm luyện được bản lĩnh bảo vệ tính mạng, giết người rồi, ở trên chiến trường Trấn Giang lại trải qua tôi luyện, nếu quả thật liều mạng, đừng nói năm thị vệ, cho dù là mười thị vệ cũng khó mà đánh ngã hắn.

Có điều cũng sẽ không thắng dễ dàng như vậy đâu, nói gì thì nói những thị vệ kia cũng là người có năng lực, muốn thắng lại còn thắng đẹp, tất nhiên phải mạo hiểm.

Cái khác còn dễ nói, cũng không biết có bị thương đến vết thương cũ trên lưng không.

Lang Hoa đang suy nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn thấy Từ Cẩn Du ở đối diện.

Từ Cẩn Du nghe mà ánh mắt tỏa sáng, “Năm thị vệ? Ta nhớ lần trước hình như thế tử Hoài Nam Vương đánh ngã hai thị vệ.”

Thế tử Hoài Nam Vương vì vậy mà nổi danh toàn bộ Đại Tề.

Bùi Tứ công tử lần này chắc cũng sẽ như vậy đi!

Thái hậu nhẹ nhàng gật đầu, “Không ngờ Bùi gia lại có con em xuất sắc như vậy.” Bà ta không khỏi nhớ tới Khánh Vương, lúc Khánh Vương hai mươi tuổi tiên hoàng ban thưởng cung vàng ngự dụng cho ông ta, lúc ấy Khánh Vương không dám nhận, khéo dùng lời lẽ, cung vàng liền rơi vào trong tay Hoàng đế bây giờ.

Lòng Thái hậu bỗng nhiên đau xót.

Sao Hoàng đế có thể hạ thủ giết cả nhà Huệ Vương và Khánh Vương, kể cả những đại thần giao hảo với bọn họ cũng giết hết như thế chứ.