Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 254: Nhiệt huyết sôi trào


Địa ngục.

Chỉ có trải qua chiến trường mới biết cái gì mới là địa ngục.

Máu thịt tung tóe, trước mắt chỉ nhìn thấy máu, máu tươi nhuộm trường đao, rơi trên mặt đất, khô khốc thành vảy đỏ sậm.

Người chết rồi, máu khô rồi, tàn sát vẫn còn tiếp tục.

Bởi vì đây là chiến trường, phải liều đến một khắc cuối cùng.

Tất cả mọi người đều đang kiên trì, bởi vì chỉ cần từ bỏ thì đó là con đường chết, tay dừng lại chính là chờ đao của kẻ địch chém vào người.

Người Tây Hạ muốn công thành chiếm đất, biểu dương uy thế của bọn họ với người Tề.

Người Tề phải anh dũng giết địch, bảo vệ phụ mẫu huynh đệ sau lưng.

Đây chính là chỗ khác nhau, một khi người Tây Hạ mất đi ưu thế, bọn họ chẳng khác nào thất bại, người Tề lại vĩnh viễn sẽ không bỏ cuộc, bởi vì kẻ địch trước mắt còn chưa bị đánh bại, còn chưa đuổi bọn chúng ra khỏi lãnh thổ Đại Tề.

Trên tường thành cờ xí lay động, sau lưng quân Tề xuất hiện quân lá chắn, bọn họ tạo thành bức tường kiên cố, để cho quân Tề lui về sau thành lũy, trường mâu một lần nữa nhô ra từ khe hở, xông về hướng người Tây Hạ.

Mấy phen qua lại, người Tây Hạ cũng không kiên trì nổi, bắt đầu có người lui về phía sau. Chỉ cần nảy sinh ý thối lui, kế tiếp chính là chết.

Tiếng vang rung trời trên tường thành, “Giết, giết, giết...”

“Giết, giết, giết...”

Từng tiếng từng tiếng đinh tai nhức óc.

Ánh mắt người Tề đỏ bừng, sắc mặt kích động, bọn họ không sợ hãi, chỉ có quyết tâm tất thắng.

Những đội quân Tây Hạ đánh lén Diêm Châu, sẽ phải chết ở chỗ này.

Đối mặt với tình hình này bất cứ ai cũng sẽ muốn chạy, núi xanh vẫn còn lo gì không có củi đốt, mắt thấy từng người từng người bên cạnh ngã xuống, tăng thêm nhiều người chết, ngược lại muốn phải sống tiếp.

Chỉ cần quay lại là có thể trở lại xâm lược. Thiết Diều Tử không thành vấn đề, uy lực Thần Tí Cung vẫn còn, nếu như lần này không mắc lừa bọn họ sẽ thắng được trận chiến này, Lữ Tắc nghĩ tới đây giục ngựa chạy ra ngoài thành, nhưng mà hắn lại nhìn thấy một người một ngựa chờ ở nơi đó.

Khí thế của Bùi Khởi Đường đủ để cho Lữ Tắc đoán ra được thân phận của hắn, hắn chính là chủ soái của người Tề, chỉ cần chủ soái đứng ở chỗ này, tất cả mọi người đều sẽ không kinh hoảng.

Hắn chính là tinh thần của người Tề, mà hắn cũng không thể để cho người Tề thất vọng, khôi giáp trên người hiện lên ánh sáng lạnh giá dưới ánh mặt trời, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái, như đang ở nơi đó đợi hắn ta.

Trong đầu Lữ Tắc hiện lên một câu nói: Lấy thủ cấp của Thượng tướng trong vạn quân dễ như trở bàn tay.

Có lẽ chính là nói hiện tại.

Sau ngày hôm nay, Đại Tề sẽ có một tướng lĩnh một trận thành danh, mà trên tay người này sẽ nhuộm đầy máu người Tây Hạ, cho dù cách nhau xa như vậy, Lữ Tắc đã ngửi được mùi máu tanh trên người Bùi Khởi Đường, nồng nặc như vậy, khiếp người như vậy.

Lữ Tắc cắn răng thúc ngựa qua, vì quang vinh của hắn mà đánh một trận cuối cùng.

Bùi Khởi Đường chờ đợi Lữ Tắc.

Lữ Tắc quơ kích trong tay, hắn muốn cắt lấy máu thịt trên người chủ soái người Tề, lúc kích của hắn hạ xuống, trước mắt chợt lóe tia sáng bạc, “ầm” một tiếng, lửa văng khắp nơi, tiếp theo Lữ Tắc cảm giác được gan bàn tay đau đớn giống như nứt ra vậy, vũ khí trong tay thiếu chút nữa thì rơi trên mặt đất.

Trường đao của Bùi Khởi Đường chặn lại một kích này của hắn, cơ hồ không dừng lại liền chém tới phía Lữ Tắc, không gian trước mặt như rộng mở, trên mặt hiện lên nụ cười tự tin.

Trái tim Lữ Tắc giống như bị đâm sâu một đao, lối đánh liều lĩnh này của chủ tướng người Tề, dường như nhận định hắn thế nào cũng mệt mỏi ứng phó, đã không có khí lực tấn công, hắn cho tới bây giờ chưa từng bị người ta khinh thị như vậy, hắn nghiến răng “ken két”, nâng cánh tay lên, liều mạng đánh tới trước ngực Bùi Khởi Đường.

Nhưng hắn lập tức hối hận, hắn hiểu ra, đây là kế sách của người Tề, chém giết trên chiến trường, chỉ cần bị người ta đoán được chiêu sẽ hạ ở nơi nào, thì chẳng khác nào bại rồi, bởi vì đối phương đã phán đoán chính xác trước đó, bất luận như thế nào cũng sẽ nhanh hơn một bước.

Quả nhiên kích của hắn còn chưa hạ xuống, trên cánh tay đã truyền tới cảm giác đau đớn lạnh lẽo.

Ngay sau đó hắn nhìn thấy tay mình rơi xuống trước mắt.

Chất lỏng nóng hổi phun ra ngoài bắn ở trên mặt và trên cổ hắn, hắn theo bản năng đè lại vết thương trên bả vai.

Tiếng hoan hô từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Lữ Tắc nhất thời hoảng hốt, dường như nhìn thấy bản thân mình uy phong lẫm liệt, sải bước dài, trong tay cầm thủ cấp của tướng lĩnh Đại Tề, báo tin thắng trận với Bệ hạ.

Trên mặt Lữ Tắc kéo ra thành nụ cười, nhưng rất nhanh hắn liền trở lại Tu La địa ngục này.

Khắp nơi đều là tử thi người Tây Hạ.

Diêm Châu đại thắng.

Diêm Châu đại thắng.

Chỉ có điều, thắng lợi là người Tề, là Bùi Tướng quân đó.

Lữ Tắc lại ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Bùi Khởi Đường, giống như một khối hàn băng, khiến cho hắn cảm thấy lạnh thấu xương. Tia sáng chói mắt lần nữa lóe lên, trường đao như chớp đến trước mặt hắn, đến trên cổ hắn. Huyết dịch phun ra ném hắn lên không trung, Lữ Tắc nhìn một lần cuối cùng, nhìn thấy thân thể mình từ trên ngựa rơi xuống, nặng nề ngã trên đất Đại Tề.

Thay đổi bất ngờ như vậy khiến cho người Tây Hạ cũng ngẩn người ra, dường như quên mất vào giờ phút này họ đang ở trên chiến trường.

Lữ Tắc chết rồi, Lữ Tắc của bọn họ chết rồi, bọn họ nhiệt huyết sôi trào tới đoạt thành trì Đại Tề, nhưng lại bại ở nơi này, có người ném vũ khí trong tay ra, bọn họ bại trận rồi.

Bùi Khởi Đường hạ trường đao nhuốn máu trong tay xuống, dưới ánh mặt trời hắn khẽ mỉm cười, nhấc lên đầu của Lữ Tắc

Giờ khắc này, là thuộc về hắn.

...

Chờ đợi là thời khắc khó chịu nhất, có điều Lý Thường Hiển cũng không quá lo âu, bởi vì hắn đã thương nghị xong với Kim Quốc, cùng nhau khởi binh.

Hắn đi tấn công thành trì Đại Tề, Kim Quốc sẽ tấn công quân đội của Thái tử Đại Tề, thắng lợi thuộc về bọn họ.

Lý Thường Hiển đã chuẩn bị sẵn sàng ngự giá thân chinh, Lữ Tắc là tiên phong của hắn, cho tới bây giờ chưa từng làm cho hắn thất vọng, Diêm Châu hẳn rất nhanh sẽ có tin chiến thắng.

“Bệ hạ,” Quan viên tới bẩm báo, “Sứ thần Đại Tề chạy rồi.”

Lý Thường Hiển nhíu mày, Từ Tùng Nguyên chạy sao? Bây giờ tin chiến sự còn chưa truyền tới, Từ Tùng Nguyên hẳn là không phát hiện ra điều gì khác thường, tại sao hắn lại rời Tây Hạ chứ.

Lẽ nào có người tiết lộ tin tức?

“Bệ hạ, tin chiến sự, tin chiến sự tới rồi...”

Trên mặt Lý Thường Hiển lộ ra nụ cười, đây đúng là thời khắc huy hoàng trên sử sách Đại Hạ, hắn là Hoàng đế phục hưng Đại Hạ, từ đây mở mang bờ cõi, cuối cùng sẽ thay thế Đại Tề thống nhất thiên hạ.

Thám báo người đầy vết máu, được người dìu vào.

Nhìn thấy bộ dạng thám báo, trái tim Lý Thường Hiển giống như là từ trên đỉnh núi cao rơi xuống, nếu như Lữ Tắc thắng, thám báo tuyệt đối sẽ không chật vật như vậy...

“Bệ hạ, chúng ta... Trúng mai phục của người Tề, binh mã của chúng ta mất bảy tám phần, Lữ Tắc đại nhân... Cũng bị chủ tướng Đại Tề giết rồi...”

Không thể nào.

Lữ Tắc làm sao lại chết được, Thiết Diều Tử của hắn làm sao có thể thua được.

“Là ai?” Lý Thường Hiển trợn tròn cặp mắt, “Là Hoài Nam Vương? Hay là Hàn Chương? Rốt cuộc là ai giết Lữ Tắc của ta.”

“Là... Là Bùi Tướng quân đó.”

Trong đầu Lý Thường Hiển trống rỗng, Bùi Tướng quân nào của Đại Tề? Mãnh tướng thủ hạ của Hoài Nam Vương không có ai họ Bùi.

“Chính là tên con nhà giàu kia, Bùi Khởi Đường đó, bọn chúng không biết làm sao lại biết được chúng ta muốn công thành, bày dây cản ngựa trong thành, chờ sau khi chúng ta vào thành, người Tề đóng chặt cửa thành... Kỵ binh của chúng ta bị tường thành khiên của bọn chúng vây khốn...”

Huyết dịch trên người Lý Thường Hiển giống như bị hút khô vậy.

Thám báo nói tiếp: “Bọn chúng cắt đầu người của chúng ta treo ở trên tường thành... Chúng ta...”

Lý Thường Hiển mấy bước tiến lên, rút kiếm bên người thị vệ ra, “Trẫm phải ngự giá thân chinh, Trẫm muốn người Tề nợ máu trả bằng máu, quân đội Đại Hạ chống cự lại, nhất định tàn sát cả thành.”

“Trẫm phải treo đầu tên họ Bùi ở trên tường thành Đại Hạ chúng ta.”