Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 268: Lòng đầy lo âu


Người hầu của Cố gia vừa nói xong, cổng thành Ngân Châu từ từ mở ra, một đoàn binh mã áp tải xe ngựa đi vào thành.

“Hai xe phía trước là thảo dược,” Quan áp vận hô lên một tiếng, “Thảo dược từ Thái Nguyên đã được vận chuyển đến, kêu y công trong thành tới tiếp nhận.”

Từ Thái Nguyên tới.

Trong lòng Cố Thế Hoành lập tức trở nên hăng hái, lập tức tiến lên phía trước.

Binh sỹ áp tiêu mặt đầy gió bụi, hiển nhiên là đã đi một chặng đường rất xa.

Ngự sử phòng ngự của Ngân Châu dẫn người tới kiểm tra, nhìn thấy Cố Thế Hoành, cười rồi tiến lên hành lễ, “Cố Đại lão giao tới để hỏi thăm tin tức của Cố Đại tiểu thư à?”

Cố Thế Hoành còn chưa nói lời nào, quan áp vận đã lập tức nói: “Đây chính là Cố Đại lão gia? Cố Đại tiểu thư có nhờ ta gửi lời tới Đại lão gia, Diêm thành bên đó đánh giặc, người của đồn bảo vệ không đủ, nàng ấy đã mang thảo dược và lang trung tới đồn bảo vệ rồi.”

Cố Thế Hoành đầy vẻ kinh ngạc, không thể ngờ tới Lang Hoa sẽ đến Diêm Châu, “Con bé này, sao có thể... Đến Diêm Châu, lỡ gặp phải binh lính Tây Hạ thì biết làm sao.”

Quan áp vận gật gật đầu, “Chúng ta cũng đã hỏi Cố Đại tiểu thư như vậy, nhưng Cố Đại tiểu thư nói... Nhất định phải mang những thứ đó tới đồn bảo vệ, nếu không bọn họ cũng không cần phải từ Thái Nguyên qua đó.”

Con bé này.

Mắt Cố Thế Hoành nóng lên, nước mắt thiếu chút nữa là rơi xuống.

Ổn định lại tâm trạng, Cố Thế Hoành kéo Từ Tùng Nguyên sang một bên, thấp giọng nói: “Trưởng Công chúa đã xuất phát từ An Khánh rồi, chúng ta đợi thêm nữa cũng vô ích, không bằng theo binh mã của Hoài Nam Vương tới phủ Tây Bình đi.”

Việc này cũng vừa vặn hợp ý của Từ Tùng Nguyên, Từ Tùng Nguyên nói: “Đệ cũng đang có ý đó.”

Đi theo binh mã của Hoài Nam Vương tới phủ Tây Bình, mặc dù có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng ít nhất bọn họ cũng có đất dụng võ.

Từ Tùng Nguyên không ngờ tới Cố Thế Hoành lại có quyết định như vậy.

Cố Thế Hoành cười nói: “Năm đó lúc ta đi, Lang Hoa còn là một đứa bé con, mấy năm nay bọn họ nhất định phải chịu không ít cực khổ.”

Từ Tùng Nguyên gật đầu một cái, có rất nhiều chuyện, ông ta không tiện nói với Cố Thế Hoành, những chuyện mà Cố gia đã trải qua không chỉ có những chuyện này, chiến loạn ở Trấn Giang, Hứa thị bị đuổi ra khỏi nhà, Thẩm Xương Cát bức bách uy hiếp.

Bây giờ nghĩ lại, Từ Tùng Nguyên cảm thấy thật xấu hổ, lúc Cố Lang Hoa cần giúp đỡ ông ta không ra tay tương trợ, nhưng Cố Thế Hoành lại vẫn coi ông ta như một người bạn thâm giao vậy.

Cố Thế Hoành nói tiếp: “Ở Trấn Giang chuyện gì con bé cũng phải tự dựa vào bản thân mình, ta đã không làm tròn trách nhiệm của một phụ thân, chỉ chớp mắt mà nó đã lớn như thế rồi, việc nó làm bây giờ... Thậm chí còn tốt hơn những việc ta làm, đợi tới khi chúng ta gặp mặt rồi, người làm phụ thân như ta, không biết phải ăn nói như thế nào với nó, cũng không thể khiến nó thất vọng.”

Từ Tùng Nguyên biết loại cảm giác này, ông ta cũng là người có con gái, thường ngày cho dù nghiêm khắc với Cẩn Du, nhưng chỉ cần nghe nói Cẩn Du chịu uất ức gì, trong lòng ông ta sẽ khó chịu, bây giờ Cố Lang Hoa ở đồn bảo vệ, nói dễ nghe thì là đi giao thuốc, thực ra sống chết khó lường, nếu Cố Thế Hoành không tìm chút chuyện để làm, không biết phải làm sao vượt qua được mấy ngày này.

Hơn nữa chỉ cần việc của Trưởng Công chúa thành công, chiến sự cũng sẽ mau chóng kết thúc, Lang Hoa cũng có thể được bình an sớm hơn một chút.

Từ Tùng Nguyên gật gật đầu, “Rốt cuộc là có phụ thân như huynh, mới có thể nuôi dạy được một cô con gái như Lang Hoa.”

Cố Thế Hoành khẽ mỉm cười, trong ánh mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo.

...

Lang Hoa nhìn thương binh đang rút lui dọc theo đồn bảo vệ.

Tiêu Ấp cũng nhíu mày, “Không phải nói là Diêm Châu đã đánh thắng trận rồi sao?” Nhìn thế này đâu giống như đánh thắng trận chứ, thương binh của ba bốn thành chuyển tới đều không thể chữa trị, còn có ba bốn thành đâu đâu cũng là máu, vết đao dài như là bị người ta bổ từ đầu tới chân, những người này đều là viện quân từ Ngân Châu tới, việc bọn họ gặp phải quân Tây Hạ cũng chỉ mới mấy ngày thôi, nhưng các tướng sĩ ở Diêm Châu cũng đã phòng thủ được mấy chục đợt công thành của người Tây Hạ rồi.

Lang Hoa mau chóng băng bó cho thương binh.

Tiêu Ấp hỏi thăm tình hình ở Diêm Châu.
Thương binh lắc lắc đầu, “Thành Diêm Châu vẫn ổn, có điều các tướng sĩ thủ thành ở đó đã không nhiều rồi, chúng ta từ Hồng Châu tới... Bên đó đều là binh lính của Tây Hạ, dày đặc có giết cũng không hết được.”

Hoàng đế Tây Hạ ngự giá thân chinh, tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu thua, cho dù không đánh bại được thành Diêm Châu, cũng không có nghĩa là Lý Thường Hiển sẽ chịu thua.

Mặc dù thành Diêm Châu truyền đến tin thắng trận, nhưng binh lực của Đại Tề ít hơn Tây Hạ đến mười lần, những tướng sĩ kia phải dốc toàn lực mới có thể đổi lấy thắng lợi, thương vong tất nhiên không thể ít được.

Đây chính là sự tàn khốc của chiến tranh.

Cho nên nàng mới kiên quyết tiến đến đồn bảo vệ không chút ngại ngần.

Mặt Tiêu Ấp đầy vẻ lo âu, tiếp tục hỏi, “Vậy Bùi Tướng quân thủ thành Diêm Châu sao rồi?”

Thương binh nói: “Chúng ta đều từ bên hông tấn công vào, mới đánh ở vòng ngoài của quân đội Tây Hạ, thành Diêm Châu kia ở tiền tuyến... Nghe nói tình hình bên đó... Rất thảm...”

Lý Thường Hiển bị đánh bại liên tiếp, bây giờ giống như bị phát điên vậy... Nơi này đã hoàn toàn hỗn loạn, Diêm Châu là chiến trường chủ đạo, có thể tưởng tượng được tình hình sẽ như thế nào.

Bùi Khởi Đường rốt cuộc thế nào rồi? Có bị thương không? Không bị thương thì hơi khó, nhưng liệu có bị thương nặng không?

đọc ngantruyen.com/
Lang Hoa không khỏi nhớ tới tướng lĩnh mới vừa bị người Tây Hạ một đao đâm xuyên qua nửa lồng ngực, lúc được đưa tới máu đều đã chảy khô rồi.

Hôm nay đã chết ở bên ngoài.

Nghe nói là một viên mãnh tướng thủ hạ của Hoài Nam Vương, từ trước tới giờ chưa từng bị đánh bại.

Bùi Khởi Đường từng nói, trên chiến trường, không ai có thể bảo đảm nhất định sẽ thắng được.

Mỗi lần nàng nhớ tới những lời này, trước mắt đều xuất hiện giấc mơ kia.

“Còn ai có thể cưỡi ngựa không?” Cửa đồn bảo vệ truyền tới một tiếng hét, “Ai còn có thể cầm đao cưỡi ngựa thì đi theo ta, đi cứu viện Bùi Tướng quân.”

Ánh mắt Lang Hoa không khỏi giật lên, máu toàn thân tựa như bị hút cạn vậy, nàng đứng lên đi ra ngoài, nhìn vị Tướng quân đang nói kia, “Ngươi nói muốn đi cứu viện ai?”

Tướng quân máu me đầy mặt, áo giáp trên người đã bị chém tả tơi, mặt hắn đầy vẻ nôn nóng, “Cứu viện Bùi Tướng quân.”

Lang Hoa hỏi, “Ngươi nói Bùi Khởi Đường?” Nàng theo bản năng hi vọng, người mà hắn nói tới không phải là Bùi Khởi Đường, là một Tướng quân họ Bùi khác.

Vị Tướng quân gật đầu một cái, “Bùi Tướng quân đã bị vây hãm một ngày rồi, viện binh của chúng ta bên này không tấn công qua được... Bây giờ nhân thủ lại không đủ... Các ngươi băng bó cẩn thận cho những tướng sĩ vẫn còn có thể ra chiến trường trước đi, để bọn họ lập tức ra trận.”

Đúng là Bùi Khởi Đường.

Nghe thấy tin như vậy, trước ngực Lang Hoa như bị người ta dùng một vật nặng đè lên vậy, khiến nàng không thể thở nổi, hồi lâu nàng mới lấy lại tinh thần, không biết Tiêu ma ma đã đỡ nàng ngồi xuống một bên từ lúc nào.

Lang Hoa thấy khoé mắt cay cay, miệng mũi giống như bị người ta bịt chặt lấy, hô hấp cũng không thông.

Lang Hoa nhìn y công bên cạnh, “Phía trước chúng ta còn có đồn bảo vệ không?”

Y công gật gật đầu, “Có, ở Hồng Châu chúng ta vẫn còn một đồn bảo vệ, nhưng mà chiến sự bên kia căng thẳng hơn, sẽ gặp phải người Tây Hạ.”

“Chúng ta đi về bên đó,” Lang Hoa đứng lên dặn dò A Mạt, “Đưa hòm thuốc cho ta, ta phải đến Hồng Châu xem xem.”

Tiêu ma ma nhíu mày, “Đại tiểu thư, người điên rồi phải không? Không được, nô tỳ tuyệt đối không thể đồng ý.”

Trình Di đứng bên cạnh nghe thấy những lời này, cũng đứng lên, “Đại tiểu thư, người ở chỗ này đã rất nguy hiểm rồi, bây giờ Diêm Châu với Hồng Châu toàn là người Tây Hạ, Tam gia phái ta bảo vệ người, ở đây ta còn có thể nắm chắc được, đến Hồng Châu chúng ta thật sự chỉ có thể phó mặc cho số phận thôi.”

“Cố đại lão gia vẫn còn ở Ngân Châu chờ người, người không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được.”