Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 298: Ngươi thua rồi


Sự chần chừ của Lý thị đã thu hút sự chú ý của cấm vệ.

Bây giờ các nàng lui về cũng ắt sẽ bị kiểm tra.

Nên làm thế nào mới tốt? Trên trán Lý thị tràn đầy mồ hôi lạnh, một chén thuốc nho nhỏ đã khiến cho nàng ta hốt hoảng như vậy.

“Cô cô, khả năng chỉ là một chén thuốc mà thôi.” Cung nhân bên cạnh dè dặt nhắc nhở Lý thị.

Có lẽ cũng không có gì đáng ngại.

Một người cung nhân trong đó bưng chén thuốc lên uống, sau đó trả lại chén không cho cấm quân, mấy người uống thuốc xong cũng yên ổn đứng ở nơi đó.

Lý thị cũng cầm chén thuốc trong tay giơ lên đặt ở trên miệng, nhưng mà nàng ta không nuốt xuống nổi.

Ai biết thuốc này có ảnh hưởng gì tới thai nhi trong bụng nàng ta hay không, lỡ long thai có gì sơ xuất, nàng ta chạy đi thì còn có ý nghĩa gì nữa, mưa tí tách rơi xuống, một tia chớp xẹt qua, chân trời giống như nứt ra.

“Mau uống đi, Cố Đại tiểu thư dặn rồi, nhất là nữ tử xuất cung, nhất định phải uống chén thuốc này, nửa đêm bên phủ Ninh Vương loạn như thế, chúng ta ở đây không thể để xảy ra sơ suất gì.”

Lý thị trợn tròn cặp mắt, tại sao nữ tử xuất cung lại nhất định phải uống thuốc.

Hơn nữa tại sao uống thuốc sẽ không xảy ra sơ suất.

Nhất định là thuốc phá thai.

Mấy ngày nay trong cung đang truyền, Đông Bình giữ các nàng lại chính là sợ trong bụng các nàng có con của tiên vương.

Cho nên lang trung đó mới nghĩ ra cách này.

Tay Lý thị khẽ run, thuốc cũng chảy ra, thuốc nóng hổi rơi vào ngón tay nàng ta, dường như muốn đốt cháy cả người nàng ta, nàng ta đã không tự chủ được sờ còi đồng trong ngực, đây là cung nhân đưa cho nàng ta, đồ dùng bảo vệ tính mạng trong tình huống khẩn cấp.

Nàng ta sợ hãi, thật sự sợ hãi.

Lý Phi suy nghĩ, chén thuốc trong tay cầm không chắc, lập tức rơi trên mặt đất.

Cấm vệ nắm chặt chuôi đao nhìn qua.

Lý Phi giống như người chết chìm bắt được cọng rơm cuối cùng, theo bản năng đặt còi bên miệng.

...

“Trên con đường này có thêm hai cỗ xe ngựa, trong góc kia có một con ma men, phía sau mành cỏ bên trên chân tường cũng có thể giấu hai ba người.”

Lão Nhạc thuộc như lòng bàn tay nói.

Ngô Đồng há to miệng, sao hắn không nhìn ra những chỗ kia có cái gì khác thường.

Lão Nhạc nói: “Chúng ta tới phủ Tây Bình đã vài ngày rồi, mỗi ngày đều sẽ đi xem mấy vòng chỗ này, chỉ cần có nửa điểm khác lạ, chúng ta đã có thể phát hiện.”

[ truyen cua tui
@@Net ] Đây chính là điểm mà bọn họ đắc ý nhất, nhiều năm thám thính tin tức bên ngoài, cho dù là sự khác biệt rất nhỏ của từng ngọn cây cọng cỏ cũng không thoát khỏi ánh mắt bọn họ.

Cố Thế Hoành gật gật đầu, “Ta chỉ lo cho Lang Hoa, Lang Hoa nói nhất định sẽ làm cho bọn chúng loạn lên, cũng không biết sẽ dùng cách gì.”

Lão Nhạc cười ha ha: “Lão gia ngài yên tâm đi, Đại tiểu thư có cách, một tần phi mà thôi, làm sao có thể thắng được Đại tiểu thư, Đại tiểu thư trải qua nhiều sóng gió như vậy, không phải một nữ tử trong cung có thể đuổi kịp.”

“Năm đó Đại tiểu thư tìm ta, cũng là bốn lạng bạt ngàn cân, đấu mấy hiệp với Thẩm Xương Cát kia.”

Ông ta thoải mái xuất hiện ở trước mặt Thẩm Xương Cát, sắc mặt Thẩm Xương Cát lập tức trở nên xanh mét, từ đó về sau đối với Đại tiểu thư, ông ta kính nể từ trong thâm tâm.

“Cửa cung loạn lên, những người đó nhất định sẽ đi báo tin, vị Phùng sư thúc kia đã dẫn người theo dõi, lần theo manh mối sẽ bắt được kẻ xúi giục sau lưng ra.” Lão Nhạc vừa dứt lời, một tiếng còi trúc vang lên, cửa cung lập tức trở nên hỗn loạn.

“Ta nói mà.” Lão Nhạc tươi cười.

Xe ngựa trốn ở trong góc điên cuồng chạy băng băng về phía cửa cung, hán tử say núp ở góc tường cũng đứng dậy, vốn là đêm mưa vắng vẻ bỗng chốc náo loạn lên.

Phùng sư thúc lười biếng nằm ở trên nóc nhà, bộ dạng lôi thôi kia lao “vút” một cái vọt ra ngoài như mũi tên.

...
Xảy ra chuyện rồi.

Thường Hạo nghe thấy tiếng còi đầu tiên, đây là bùa bảo vệ tính mạng cuối cùng hắn cho Lý Phi.

Chỉ cần tiếng còi vừa vang lên, tất cả mọi người đều sẽ xông ra bảo vệ Lý Phi, tiếng còi này đại biểu cho cơ hội cuối cùng của bọn họ.

Mặc dù cho Lý Phi một cái còi trúc như vậy, nhưng hắn luôn hy vọng Lý Phi không cần dùng đến nó, như vậy bọn họ liền có thể yên tĩnh rời khỏi cung.

Nhưng mà, tiếng còi lại vang lên.

“Có phải là cấm quân không?” Bị cấm quân phát hiện, Lý Phi bị buộc không biết làm thế nào mới lựa chọn làm như vậy.

“Không biết là xảy ra chuyện gì,” Sắc mặt người tới báo tin rất khó coi, “Chúng ta chỉ thấy Lý Phi đến cửa cung... Hình như đang nói chuyện với cấm quân, cũng không thấy cấm quân khép kín cửa cung, Lý Phi... Lý Phi liền thổi còi, mai phục bên ngoài cứ dựa theo ước định chạy qua cứu viện.”

“Đi thôi đại nhân, bây giờ đã không còn lựa chọn nữa rồi.”

Ồn ào như vậy, nhất định sẽ có người bị bắt, hắn ở lại chỗ này sẽ không an toàn nữa.

Chỉ là hắn không hiểu, tối nay nhiều cung nhân lui tới như vậy, làm sao Lý Phi lại dễ dàng bại lộ như thế.

“Đi,” Thường Hạo hạ lệnh, “Dựa theo chúng ta đã thương lượng, từ cửa tây ra khỏi thành, đi thẳng Hồi Cốt.”

Trước cửa cung, tiếng bước chân hỗn loạn lấn át tiếng sấm vang phía chân trời.

Lý Phi đẩy cung nhân bên cạnh ra, loan đao lập tức nhiễm máu, mấy người kéo Lý Phi chạy ra ngoài, hoảng loạn lên xe ngựa, nhưng vào lúc này một mũi hoả tiễn bắn lên không trung.

Mũi tên lửa không bị mưa to dập tắt, ở trong bầu trời đêm tối chói mắt như vậy.

“Tín hiệu, trong cung truyền tín hiệu rồi.”

Tín hiệu phát ra, tất cả cửa thành đóng kín lại.

Trái tim Lý Phi lập tức chìm xuống.

“Đi cửa tây,” Người đánh xe lập tức nói, “Cửa tây chính là người của chúng ta, sẽ mở cửa thành cho chúng ta.”

Phải đến cửa tây trước khi cấm quân đuổi tới.

Thường Hạo dẫn người chạy tới, vào giờ phút này bọn họ giống như là đi vào chỗ chết vậy, bởi vì tối nay phàm là ai bị bại lộ, nhất định sẽ bị bắt, sau khi trải qua thẩm vấn, rồi sẽ chết trên pháp trường.

Tối nay, hắn đã thua, từ lúc tiếng còi của Lý Phi vang lên, bố trí trước đó đã thất bại trong gang tấc.

Trước đây họ chỉ bí mật làm việc, cho tới bây giờ không hề để lộ ở trước mặt người khác, nếu chiến đấu mặt đối mặt, bọn họ căn bản không phải đối thủ của cấm quân, nhất là bây giờ Thái hậu nắm triều cục trong tay, quân đội của phủ Tây Bình đều nghe lệnh của Thái hậu, bọn họ có thể chạy đi đâu?

Phần thắng trong tay hắn đã ít đến mức đáng thương, hắn có thể làm chính là chạy đua thời gian với Thái hậu thôi.

Chỉ mong tất cả mọi người cố gắng, có thể đưa Lý Phi ra khỏi Tây Hạ.

“Cửa thành vẫn mở.” Người bên cạnh hô to một tiếng, trong lòng Thường Hạo vui mừng, gấp rút giục ngựa, cuối cùng hắn thấy được cửa lớn mở rộng.

Một chiếc xe ngựa cũng xông đến.

“Là xe của Lý Phi nương nương.”

“Là Lý Phi nương nương.”

Mọi người hô lên.

Xe ngựa chạy càng ngày càng chậm, còn chưa tới cửa thành thì dừng lại, sắc mặt Thường Hạo lập tức trở nên khó coi, người đánh xe đã không thấy đâu, chiếc xe trống không trong đêm mưa, khiến cho người ta rợn cả tóc gáy.

Thường Hạo nhảy xuống ngựa, từng bước một đi tới, cuối cùng hắn từ từ vén rèm xe lên.

Trong buồng xe có một người, bị bịt miệng trói tay chân, nghẹn ngào phát ra tiếng “ư ư” sợ hãi, Thường Hạo nhận ra nàng ta, nàng ta là cung nhân bên cạnh Lý Phi.

Hồi lâu, bốn phía truyền tới tiếng bước chân, cấm vệ mặc áo giáp vây lại.

“Thường đại nhân, ngươi thua rồi.”