Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 317: Đoàn tụ


“Cố Đại tiểu thư cũng đã trở lại.” Đám người vốn chuẩn bị tán đi lại quay đầu đến, một lần nữa chen chúc cùng nhau.

Xe ngựa Từ gia lập tức bị người vây quanh, không thể động đậy nửa điểm.

Mọi người giống như điên rồi, càng không ngừng vây về phía trước.

“Các ngươi ngốc a, Cố Đại tiểu thư không phải tiến cung, nàng là muốn về nhà, người ta đã muốn hướng Cố gia đi, các ngươi ở trong này cái gì cũng nhìn không thấy.”

Nghe được lời này, đám người lại giống thủy triều tản đi mỗi người một phía.

Hà ma ma nhẹ nhàng thở ra: “Cố Đại tiểu thư thực giỏi việc buôn bán, một chuyến đi Tây Hạ này, dân chúng đều sùng bái y thuật của nàng, ma ma của Thái phi còn hướng nô tỳ hỏi thăm chuyện Cố Đại tiểu thư, nói là đợi đến lúc Cố Đại tiểu thư quay về kinh, liền truyền nàng tiến cung bắt mạch cho Thái phi.”

Thanh danh Cố gia trong nháy mắt đã lên tới.

Hà ma ma nhìn thấy tình hình trước mắt không khỏi cảm thán, “Có những người trời sinh sẽ tính kế ích lợi lợi hại, lúc trước...” Nói tới đây nàng lập tức đem câu nói kế tiếp nuốt vào.

Nàng thiếu chút nữa đem Hứa thị nói ra, lúc trước Hứa thị bảo nàng đề phòng Cố Lang Hoa, nàng còn chưa tin.

Từ Cẩn Du ngẩng đầu: “Ma ma muốn nói cái gì?”

Hà ma ma che dấu khác thường trên mặt, lập tức nói: “Lúc trước, thấy nàng từ nông thôn đến kinh thành, nô tỳ còn tưởng rằng qua không được mấy ngày nàng sẽ trở lại Trấn Giang đi, không nghĩ tới nàng chẳng những đứng vững, còn đi Tây Hạ, đem phụ thân của nàng dẫn theo trở về.”

“Phía dưới diễn xem nàng phải như thế nào xướng, nàng không phải trạng cáo mẹ đẻ giết sinh phụ sao? Hiện tại phụ thân nàng còn êm đẹp, mẫu thân lại bị nhốt tại đại lao Hoàng Thành Ti, ta xem Hứa gia sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định sẽ tìm nàng tính sổ.”

Từ Cẩn Du trước mắt sáng ngời, nàng như thế nào đã quên, đại lao Hoàng Thành Ti còn có một Hứa thị.

Thân sinh mẫu thân của Cố Lang Hoa, Hứa thị.

Cố gia kế tiếp phải xử trí chuyện này như thế nào, như thế nào lý việc của Hứa thị, lại như thế nào hướng Hứa gia giải thích Cố Thế Hoành đã chết vì sao êm đẹp trở lại.

...

Lang Hoa ngồi ở trong xe ngựa, nghe tiếng la rung trời bên ngoài.

“Đại tiểu thư,” Tiêu ma ma cười nói, “Giờ thì không ai không biết ngài cùng Bách Thảo Lư.”

Bên ngoài Cố Thế Hoành cũng là vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ cố ý cuối cùng mới vào thành, chính là muốn chờ nhóm dân chúng nghênh đón Bùi Khởi Đường tản ra, ai biết dân chúng chẳng những không rời đi, còn kêu gọi tên Lang Hoa.

Cố Thế Hoành ôm quyền hướng dân chúng hành lễ, lão Nhạc cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười, Chu Thăng giống như là đang nằm mơ.

Tổ tiên lưu lạc ở Tây Hạ, bọn họ sẽ không nghĩ có một ngày có thể trở về đất Tề, tựa như năm đó hắn tuy rằng đem tin tức trọng yếu tiết lộ cho Từ Tùng Nguyên, trợ giúp Đại Tề đoạt lại thành trì, nhưng hắn cũng không có đi theo Từ Tùng Nguyên trở về.

Chính là thay đổi cái thân phận, tiếp tục ở lại Tây Hạ, bởi vì hắn còn chưa hoàn thành sứ mệnh của mình, bọn họ phải đợi một cơ hội, có thể làm cho Tây Hạ cùng Đại Tề tường an vô sự mười mấy năm.

Có thể ngăn cản Tây Hạ thiết kỵ xâm lấn, có thể làm cho dân chúng tránh được nổi khổ chiến loạn, bọn họ cho dù gian nan hơn cũng sẽ kiên trì đi tiếp.

Hiện tại Đại Tề quả nhiên đánh thắng trận, hai quốc hoà đàm thành công, hắn giống như còn đang trong một giấc mộng.

Cho tới bây giờ, hắn đi trên ngã tư đường lớn Đại Tề, nhìn thấy đường hai bên hé ra khuôn mặt tươi cười, hắn cảm giác thực vui sướng cùng hạnh phúc.

Giống như hồn phách phiêu bạt rốt cuộc về với thân thể hắn.

Bọn họ chẳng những thắng, hơn nữa còn sống để đứng trên mảnh đất này.

Chu Thăng nước mắt không nhịn được chảy xuống.

“Lão gia về đến nhà,” Tiêu Ấp chỉ vào phía trước cách đó không xa, “Lão gia, đó là phòng ở chúng ta ở kinh thành đặt mua.”

Giống như còn có khoảng cách vài bước ngắn ngủn, tim Cố Thế Hoành hoảng hốt đập loạn không ngừng, hắn mong nhớ ngày đêm muốn về, nhà của hắn, chính là hiện tại hắn lại cảm thấy sợ hãi, không dám đi lên.

“Đại ca, là huynh sao?” Thanh âm run rẩy từ bên cạnh truyền đến.

Cố Thế Hoành nhìn lại, thấy được Cố Thế Hưng vẻ mặt kinh ngạc cùng Cố Thế Ninh vẻ mặt kích động.

Cố Thế Hoành nhảy xuống ngựa, còn chưa tới kịp nói chuyện, ba huynh đệ nhất thời ôm nhau.

“Đại ca, đại ca.” Cố Thế Hưng ngày thường chất phác, nói không nên lời.

Cố Thế Ninh rõ ràng khóc lên: “Đại ca huynh... Huynh như thế nào... Cũng không truyền tin về nhà, chúng ta đều tưởng huynh... Ô ô ô... Đệ nghĩ đến đời này sẽ không còn được gặp lại huynh nữa... Ô ô ô...”

“Nhưng hiện tại huynh đã trở lại, thật sự là quá tốt.” Cố Thế Ninh ôm lấy bả vai Cố Thế Hoành nhảy dựng lên.

Tất cả mọi người nhìn thấy vài người vừa khóc vừa cười.

Bọn họ giống như điên rồi, nhưng mà lại làm cho người ta hâm mộ cùng vui sướng.

Đây là vui sướng đợi được thân nhân trên chiến trường trở về mới có.

Đứng ở giữa sinh tử, cảm tình mới phá lệ sâu đậm hơn.

Qua một hồi lâu Tiêu Ấp rốt cục nhịn không được: “Đại lão gia, Tam lão gia, Tứ lão gia, chúng ta vẫn là đi về trước, Đại tiểu thư còn ở trong xe đó, lão thái thái cũng còn chờ trong nhà...”

“Đúng vậy,” Cố Thế Ninh lúc này mới nhớ đến, “Lão thái thái đã vài ngày ăn không ngon, ngủ không yên, chờ Đại ca từ Tây Hạ trở về.”

Cố Thế Hoành nghe được lời này, vội đẩy ra đám người hướng Cố gia đi đến.

Đại môn Cố gia rộng mở, Cố Tam thái thái cùng Tứ thái thái đứng ở bên trong, gặp được Cố Thế Hoành, Cố Tam thái thái tuy rằng đã có điều chuẩn bị, lại như cũ thiếu chút nữa liền ngã trên mặt đất.

Một người đã chết đi, thật sự trở lại, nếu là không biết chút gì nhìn thấy một màn này, nàng ước chừng phải sợ tới mức hôn mê.

“Đại bá.” Cố Tứ thái thái tiến lên hành lễ, Cố Tam thái thái cũng vội đi theo cùng nhau hành lễ.

Cố Thế Hoành không cùng các nàng nói chuyện, lòng nóng như lửa đốt đi vào trong sân, đi qua nguyệt môn không khỏi lảo đảo, thiếu chút nữa bị ngã trên mặt đất, Cố Thế Hoành vừa mới ổn định thân mình, chợt nghe đến thanh âm hiền lành nói: “Chậm một chút, lớn như vậy, còn không cẩn thận.”

Thanh âm quen thuộc, cùng trong mộng xuất hiện giống nhau như đúc.

Cố Thế Hoành ngẩng đầu, ông nghĩ đến chỉ có thể ở trong mộng mới có thể nhìn thấy cảnh tượng này, hiện giờ lại ngay tại trước mắt ông, Cố lão thái thái cười đứng ở nơi đó.

Mẫu thân, mẫu thân.

Giống như cùng mẫu thân cách biệt chỉ là vài ngày, nhưng mà đảo mắt mẫu thân đã đầy đầu tóc hoa râm.

Cố Thế Hoành quỳ gối dưới chân Cố lão thái thái, nghẹn ngào: “Mẫu thân, là con bất hiếu, làm cho người lo lắng...”

Nước mắt theo khóe mắt Cố lão thái thái chảy xuống, nàng vươn tay chậm rãi sờ sờ đỉnh đầu Cố Thế Hoành, tựa như Cố Thế Hoành mới trước đây.

Mẫu thân vĩnh viễn đều là mẫu thân, ở trong lòng mẫu thân đứa nhỏ vĩnh viễn không lớn, vĩnh viễn cần che chở của nàng.

Chỉ có mẫu thân ở bên người, ông mới có thể cảm thấy được có người để dựa vào.

Ai cũng không thể thay thế.

“Tốt lắm,” Cố lão thái thái nói, “Đứng lên đi, đừng cho người chê cười, chúng ta vào nhà nói chuyện.” Nói xong ngẩng đầu đi tìm Cố Lang Hoa.

“Lang Hoa của ta đâu? Chạy đi đâu?”