Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 330: Tên ngốc


Ninh Vương phi dần dần trở nên im lặng, sở dĩ nàng ta làm vậy, vốn là để chuẩn bị cho việc tranh quyền trong tương lai của phủ Ninh Vương.

Nhưng giờ bị vạch trần, nàng ta chỉ có thể đem tranh quyền nói thành tư lợi cho mình, như vậy không chỉ sẽ không liên luỵ Vương gia, có lẽ nàng ta còn có một con đường sống.

Đây chính là nhắc nhở của Trình Nữ quan cho nàng ta.

Thái hậu muốn nàng ta cam tâm tình nguyện hi sinh bản thân, nhận tội.

Phủ Ninh Vương sẽ bình an vô sự, nhưng Vương phi như nàng ta phạm lỗi, có thể cả đời đều không thể lật người.

Ninh Vương phi chợt căm hận.

Nếu Đông Bình Trưởng Công chúa có thể giơ tay tha cho nàng ta, có lẽ nàng ta sẽ không bị ép tới con đường chết. Vì sao nhất định phải cắn chặt lấy nàng ta không buông.

Nhất định muốn nàng ta trả cái giá thê thảm như vậy.

“Thiếp đi,” Ninh Vương phi nói, “Thiếp đi nhận sai với Hoàng thượng, dù Hoàng thượng muốn Vương gia bỏ thiếp về Hàn gia...”

“A Nguyễn, ta... Vì sao ta phải bỏ nàng?” Ninh Vương đứng ngẩn ra đó, “Nàng yên tâm, ta... Tuyệt đối sẽ không làm như vậy, ta đi gặp Hoàng thượng cùng nàng.”

Nước mắt Ninh Vương phi lại lần nữa rơi xuống.

...

Trên Cần Chính Điện, sắc mặt Hoàng đế tái mét, tay cầm mật sớ không ngừng run rẩy.

Giỏi, giỏi thật.

Con trai của hắn, huynh đệ của hắn, lại đều ở Tây Hạ tính kế hắn.

Thái tử ở trong mật thư cùng Lý Thường Hiển xưng huynh gọi đệ, cứ như cả Đại Tề đã bị nó nắm trong bàn tay.

“Nghịch tử.” Hoàng đế hét lớn một tiếng, xé thư tín trong tay thành hai mảnh.

Nếu không có nó, mấy chục vạn quân đội của Đại Tề sao có thể tổn thất ở Chân Định.

Nghe người khác nói là một chuyện, thật sự nhìn thấy những mật tín này lại là một chuyện khác. Nếu Thái tử ở đây, nói không chừng hắn sẽ cầm kiếm chính tay giết nghịch tử này.

Hoàng đế ngẩng đầu lên nhìn về phía mọi người: “Thường Hạo kia nói như vậy?”

Từ Tùng Nguyên nói: “Đông Bình Trưởng Công chúa ở Tây Hạ còn bắt được người truyền tin cho Thái tử, họ muốn mượn dùng Thường Hạo cầu xin nước Kim, mời nước Kim thả Thái tử về.”

Thái tử phi cũng đã đi tới bước đường cùng mới nghĩ tới cách ngu xuẩn như vậy.

Nếu Đại Tề không ra mặt, một người phụ nữ như nàng ta sao có thể cứu Thái tử về.

“Giao hết những người của Thái tử đó cho Hoàng Thành Ti,” Hoàng đế nói tới đây, “Còn có những phụ tá kia của Thái tử, bắt hết từng người một về thẩm vấn cho Trẫm.”

“Phải thẩm vấn cho rõ ràng.”

“Còn nữa,” Hoàng đế đứng lên, sắc mặt tái mét, “Bảo Lễ bộ viết chỉ, Trẫm muốn phế hắn, từ đây về sau hắn không phải Thái tử của Đại Tề nữa, sống chết của hắn không có liên quan tới Đại Tề.”

“Ninh Vương phi thì sao?” Hoàng đế ngước mắt lên.
Ninh Vương là kẻ ngốc, Trưởng sử phủ Ninh Vương hiển nhiên nghe lệnh của Ninh Vương phi, Ninh Vương phi nghĩ cách nắm được chứng cứ thông địch của Thái tử, muốn làm gì? Ở bên trong thêm dầu vào lửa? Nàng ta rốt cuộc muốn được lợi gì từ bên trong. Có phải là phủ Ninh Vương có mưu mô gì không, muốn liên thủ với Đông Bình...

Lẽ nào Ninh Vương cũng đang tính toán hoàng vị của hắn?

Hoàng đế nghĩ tới đây nhìn về phía Hàn Chương.

Sắc mặt Hàn Chương có chút nặng nề, nhưng không hoảng hốt và sợ hãi.

Nội thị lên trước nói: “Vương phi và Vương gia đang ở ngoài điện chờ.”

Hoàng đế nheo mắt, “Bảo chúng vào.” Hắn lại muốn xem xem, hai phu thê Ninh Vương rốt cuộc đang giở trò gì.

Nghe được lời này, Lưu Cảnh Thần vội lên trước nhắc nhở: “Hoàng thượng, việc liên quan Ninh Vương phi, vi thần nên cáo lui trước thì hơn.” Ninh Vương phi suy cho cùng là một nữ quyến, mất mặt trước họ, sau này không biết phải nhìn người ta thế nào. Việc của phủ Ninh Vương khác với Thái tử, nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, Hoàng thượng thẩm vấn Ninh Vương phi trước mặt mọi người thật sự là có chút không thoả đáng.

Cứ coi như thật sự muốn hỏi, cũng nên đến hậu cung, hỏi rõ trước mặt Thái hậu.

Nhưng hiển nhiên Hoàng thượng đang tức giận, cách làm của phủ Ninh Vương cũng khiến Hoàng đế nổi nghi ngờ.

“Không cần,” Hoàng đế quả nhiên khua khua tay nói, “Các ngươi đều đã biết rồi, cần gì phải che che đậy đậy.” Hắn chính là muốn để Ninh Vương biết, kết cục của việc phản bội hắn, hắn sẽ không cho Phủ Ninh Vương bất cứ thể diện nào.

Ninh Vương và Ninh Vương phi đi vào đại điện.

Không đợi Ninh Vương phi lên tiếng, Ninh Vương quỳ xuống đất trước: “Hoàng huynh, người tha cho A Nguyễn đi, sau này A Nguyễn không dám nữa.” Nói rồi nhìn về phía Ninh Vương phi.

Biết rõ cầu xin của Ninh Vương không thể lay động được Hoàng đế, Ninh Vương phi vẫn là ra vẻ hối hận nói theo: “Thiếp không dám nữa.”

Đáy mắt Hoàng đế loé lên một tia hung ác, tàn bạo: “Trẫm thấy gan các ngươi rất lớn, dù thân ở Đại Tề, vẫn muốn kiểm soát Tây Hạ trong tay, ngươi bảo người tới Tây Hạ làm gì? Liên lạc ngoại tộc, ngấm ngầm rình mò hoàng quyền, thêm dầu vào lửa... Trẫm thấy các ngươi là có ý đồ mưu phản.”

Tiếng nói sắc nhọn vang vọng trong đại điện, giống như một lưỡi đao, muốn chẻ xương cốt của nàng ta ra.

Ninh Vương phi đã run rẩy toàn thân, Thái hậu nói không sai, Hoàng thượng sẽ không giữ cho họ đường lui, bất luận nàng ta giải thích thế nào, một khi Hoàng thượng nhận định họ có ý mưu phản, từ nay về sau Phủ Ninh Vương liền nơm nớp sống qua ngày.

“Thiếp biết, có một ngày nhất định hai chữ mưu phản sẽ rơi xuống phủ Ninh Vương, Huệ Vương mưu phản, Khánh Vương mưu phản, Hoàng thượng chỉ còn lại một huynh đệ ngốc, hắn cũng sẽ mưu phản,” Ninh Vương phi ngẩng mặt lên, trong mắt trống rỗng, trông vô cùng sợ hãi, “Từ khi thiếp gả tới Phủ Ninh Vương, liền nơm nớp lo sợ sống qua ngày, hoàng gia, Ninh Vương cho thiếp cái gì? Chê cười, nghi ngờ, ngoài một tước vị hữu danh vô thực cái gì cũng không có.”

“Ngày tháng ở phủ Ninh Vương, còn không bằng nội thị bên cạnh Hoàng thượng người, không bằng con chó Thẩm Xương Cát chỉ biết cắn người khắp nơi đó.”

Sắc mặt Hoàng đế tái mét, trên trán nổi gân xanh, dường như hận không thể lập tức xử chết lăng trì Ninh Vương phi.

“Thiếp đây ngoài của hồi môn năm đó, cái gì cũng không có. Vương gia ra ngoài, đến tiền ban thưởng hạ nhân cũng đều phải tính toán chi tiêu. Thái hậu nương nương chẳng qua ban thưởng cho Vương gia hai miếng đất, Hoàng thượng cũng phải phái Hoàng Thành Ti đi tra xét, Thái tử gia ở trong kinh lại có mười mấy trạch viện, ở bên ngoài ruộng tốt vạn mẫu, sao xưa nay Hoàng thượng lại chưa từng hỏi từ đâu mà có?”

“Thiếp nói cho Hoàng thượng, tiền bạc của Thái tử đều là ở Tây Hạ buôn bán muối trắng mà có.”

“Thái tử biết hết người buôn muối, nếu không phải lần này bị Kim quốc bắt được, dù Lý Thường Hiển bị giết, Thái tử cũng sẽ có cách nhờ vả Đông Bình Trưởng Công chúa, tiếp tục ở Dác Trường muốn làm gì thì làm.”

“Thiếp cũng không tham lam, chỉ muốn chút đặc quyền hoàng tộc, cũng giống như Thái tử, lợi dụng Dác Trường kiếm ít bạc, cho nên mới đi lấy lòng Đông Bình Trưởng Công chúa, hi vọng nắm được chứng cứ thông địch của Thái tử, đòi được chút lợi ích từ Thái tử phi,” Ninh Vương phi nói rồi ngẩng mặt lên, “Như vậy, còn có thể để thiếp trông giống như một Vương phi, tránh cho mọi người sau này, coi hai phu thê chúng thần đều là kẻ ngốc.”

Nghe được lời này, Ninh Vương đột nhiên trở nên thất kinh, không biết nói thế nào: “A Nguyễn, nàng không ngốc, nàng... Nàng không ngốc... Ta... Ta mới là kẻ ngốc.”

Ninh Vương phi cười lên: “Vương gia nói đúng rồi, ngài chính là kẻ ngốc, ai ai cũng biết ngài là kẻ ngốc, ngài là một Vương gia ngốc đến tiền bạc cũng không biết tính.”

...