Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 345: Thuyết phục


“Quốc công gia,” Bùi Khởi Đường khom người hành lễ, dù hắn không nhìn thấy Lang Hoa, nhưng hắn biết Lang Hoa nhất định ở ngay phía sau cửa sổ đó, “Ta khác với Quốc công gia, ta cho rằng bất luận là thành gia hay lập nghiệp, chỉ cần tìm được đúng người, lúc thời cơ thích hợp, thì không nên chờ đợi nữa, không thì tất cả đều không còn ý nghĩa.”

Hàn Chương cúi mặt xuống.

Nói thì hay như thế.

Giọng của Hàn Chương mạnh mẽ: “Nói như vậy, ngươi không lo lắng người bên cạnh sẽ vì ngươi mà rơi vào nguy hiểm?”

“Lo chứ,” Bùi Khởi Đường nói, “Cho nên ta mới dốc toàn lực để bảo vệ muội ấy, không tới lúc bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không đi làm việc nguy hiểm.”

Hàn Chương hừ một tiếng: “E là sẽ không dễ như ngươi nói đâu.” Vụ án Huệ Vương mưu phản, vụ án Khánh Vương mưu phản, khiến người ta thấy rõ sự vô tình lạnh lùng của hoàng quyền, ai có thể bảo đảm mình sẽ đứng ở chỗ bất bại.

“Ta biết,” Bùi Khởi Đường gật đầu, “Nhưng dù Vinh Quốc công không chọc giận hoàng quyền, cũng bị Thái tử vu hại. Người hôm nay không biết việc ngày mai, chi bằng, người hôm nay muốn biết việc ngày mai, người có chuẩn bị, người từng trải qua nguy hiểm, há không phải càng có cơ hội sống sót hơn người tay không tấc sắt sao?”

Triều đình Đại Tề hiện giờ, đã liên tục làm ra những việc khiến người ta thất vọng.

Tương lai ai biết sẽ có biến động gì đang chờ phía trước.

Vào làm quan một cách đúng quy củ lúc thịnh thế có lẽ là cách ổn thoả nhất, nhưng lỡ trở thành loạn thế thì sao? Cơ hội chỉ dành cho người có sự chuẩn bị.

Hoàng thượng lần lượt giết chết hai huynh đệ của mình, liên luỵ tới hàng nghìn người vô tội, sớm đã khiến người ta oán hận sau lưng, nếu tập trung những người này lại, tương lai...

Hàn Chương đột nhiên bị cách nghĩ của mình doạ sợ.

Bùi Khởi Đường này quả nhiên là một người có thể kích động cảm xúc của người khác, Lang Hoa chính là bị hắn lợi dụng như vậy.

Hàn Chương nói: “Ăn nói hàm hồ, sau này đừng nói ra những lời như vậy trước mặt ta nữa.”

“Nếu trong lòng Quốc công gia không có so đo,” Bùi Khởi Đường nhìn qua, “Cần gì phải giúp một Mã chính nhỏ nhoi đi tra xét Tiết Độ Sứ Chân Định.”

“Những bách tính trong thành Chân Định đó, thường ngày chỉ lo siêng năng làm việc, đâu có từng nghĩ tới có một ngày, tội danh ‘Trộm cắp quân lương’ sẽ đổ lên đầu họ như vậy.”

Bùi Khởi Đường ép thấp giọng: “Hàng gia lại đâu ngờ, có một ngày sẽ có tai hoạ huỷ diệt như vậy...”

Hàn Chương thắng thế, Bùi Khởi Đường đúng là biết nguỵ biện.

Bùi Khởi Đường lên trước một bước: “Quốc công gia, ngài ở Bắc Cương nhiều năm nay, nhất định biết Sương Quân của Đại Tề có vấn đề rất lớn, nếu giờ không giải quyết, đừng nói chúng ta, cả Đại Tề e rằng cũng phải đối diện với tai hoạ huỷ diệt, trước đây Khánh Vương từng dâng sớ lên triều đình xin loại bỏ bệnh khớp này, giờ đã qua nhiều năm như thế... Còn không nghĩ cách, e là không phải một hai trận thắng là có thể cứu vãn được.”

Bùi Khởi Đường cũng biết Sương Quân có vấn đề?

Hàn Chương nhíu mày.

“Những Sương Quân triều đình phái tới cho ta, căn bản không biết dàn trận, họ chỉ giống như bách tính bắt từ đồng ruộng về, không nghe hiểu hiệu lệnh, không biết quy tắc, chỉ có thể đứng ở đó doạ người, căn bản không thể dùng. Nếu không phải như vậy, ta ở Diêm Châu cũng sẽ không mạo hiểm dẫn dụ địch vào sâu...”

Điểm này đã nói chạm tới đáy lòng của Hàn Chương.

“Việc nào ra việc nấy, đừng đánh đồng để nói,” Hàn Chương nheo mắt, “Những cái này không có quan hệ gì với thành gia,” Nói rồi ép thấp giọng, “Đừng để ta biết ngươi đang giở thủ đoạn gì, không thì ta nhất định không tha cho ngươi.”

Ý của câu nói này đã quá rõ ràng, Hàn Chương là đang cảnh cáo hắn đừng chọc tới Lang Hoa nữa.

Bùi Khởi Đường cười khổ, hắn không ngờ, còn phải qua ải này của Hàn Chương. Nhưng việc hắn có ý với Lang Hoa, rốt cuộc làm thế nào bị nhìn ra được?

“Vân Thường,” Hàn Chương vẫy Vân Thường tới, “Đưa Đại tiểu thư về nhà.”

Bùi Khởi Đường đang muốn ngẩng đầu lên tìm bóng dáng Lang Hoa, Hàn Chương đã nói: “Ngươi cùng ta tới thư phòng, từ từ nói chuyện với ta về Sương Quân.”

Bùi Khởi Đường chỉ đành đi theo Hàn Chương rời khỏi đình viện.

Lang Hoa cũng rất muốn đi nghe xem huynh trưởng và Bùi Khởi Đường nói chuyện, viện lý do suy nghĩ, nhưng rõ ràng huynh trưởng không đồng ý cho Bùi Khởi Đường và nàng qua lại quá nhiều.
Nghĩ tới đây, Lang Hoa lại cảm thấy trong lòng rất vui vẻ.

Tính tình của phụ thân quá tốt, huynh trưởng như vậy mới có thể dạy dỗ Bùi Khởi Đường, khiến hắn sau này chặt đứt tâm tư đó, không mặt dày bám lấy nàng nữa.

Tiêu ma ma mím môi cười: “Quốc công gia đúng là biết dạy dỗ người, cũng không biết Bùi Tướng quân có nghe khuyên không.”

...

Lang Hoa đi thẳng về Cố gia, nói cho Cố lão thái thái việc Cố Thế Hoành đã được phong làm Nội thị Đô tri.

Cố lão thái thái suy nghĩ, thở dài: “Cũng không biết là phúc hay hoạ.”

“Là việc tốt,” Lang Hoa đi tới ngả vào bên cạnh Cố lão thái thái, “Phụ thân có chức quan là việc tốt, có chức quan có nghĩa là có quyền lực, tương lai bất luận làm gì đều tiện hơn nhiều, hơn nữa như vậy cũng coi như triều đình thừa nhận phụ thân đã lập đại công cho Đại Tề, lỡ sau này có biến động, nhà chúng ta còn có thể có chỗ ỷ lại. Từ Tùng Nguyên không phải là như vậy sao, vì giúp Đại Tề đoạt lại thành trì của Tây Hạ, dù bị cách chức cuối cùng vẫn là không gặp nguy hiểm gì.”

Lang Hoa nói như vậy khiến Cố lão thái thái cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều.

“Sao con lại vui như vậy?” Cố lão thái thái nhìn Lang Hoa nhếch môi.

Lang Hoa cười nói: “Chính là vui cho phụ thân, vui cho Cố gia, người nghĩ xem, trước đây trước khi phụ thân trở về, nguy hiểm và âm mưu mà Cố gia chúng ta đối diện còn ít sao? Chúng ta trốn tới Trấn Giang có tác dụng gì? Cuối cùng vẫn là thiếu chút nữa nhà nát người vong, dù sao nguy hiểm luôn có thể tới, chúng ta sao không chủ động một chút, như vậy càng có cơ hội thắng hơn.”

Cố lão thái thái nhìn Lang Hoa, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Đứa trẻ này còn thấu đáo hơn bà ấy tưởng.

Cố Thế Hoành gật gật đầu: “Con vốn còn do dự, có nên nghĩ cách thoái thác chức quan này không, nhưng nhìn thấy tình hình trong đại lao của Hoàng Thành Ti, con quyết định phải ở lại.”

“Những người trong đại lao đó, đã chỉ có thể để mặc người ta xếp đặt, không chọn được sống hay chết, giờ chúng ta còn có thể đấu tranh cho mình, cho nên vì sao không lợi dụng ưu thế của mình, giống như Lang Hoa nói, tay có vũ khí sắc bén mà không dùng, sau này hối hận cũng không kịp.”

Chính là đạo lý này.

Lang Hoa nói: “Phụ thân nghĩ rất đúng.”

Nói tới cái này, Cố Thế Hoành ngước mắt lên: “Con còn nhìn thấy Hứa thị, nghe ngục tốt nói, Hứa thị đã điên rất lâu rồi.”

Hứa thị điên rồi?

Cố Thế Hoành bỏ đi thảm cảnh Hứa thị bị giày vò: “Không ngờ bà ta lại rơi vào kết cục như vậy.”

Lang Hoa nghĩ tới tình hình của Hứa thị kiếp trước, không chỉ lấy được tài vật của Cố gia, còn nắm nàng trong tay, khi đó có lẽ Hứa thị rất đắc ý, lấy danh nghĩa nhạc mẫu sống ở Lục gia, lại qua lại thân thiết với Lục Văn Hiển.

Lục Văn Hiển trong triều làm rất tốt, Hứa thị thì sao? Bà ta nhất định đã làm được việc bà ta muốn, nàng luôn rất hiếu kì, Hứa thị rốt cuộc muốn điều gì?

Đỡ Thái tử lên ngôi? Một quả phụ như bà ta có thể được lợi gì?

Hứa thị điên rồi, những chân tướng đó có phải không thể biết không.

Đặc biệt là sự oán hận của Hứa thị đối với nàng và phụ thân, rốt cuộc từ đâu mà có.

Kiếp trước cái chết của nàng, rốt cuộc là do Lục gia gây ra, hay là do Hứa thị chán ghét con cờ như nàng.

Đời này kiếp này nàng đã thay đổi ván cờ, vậy thì nàng còn có thể tra ra chân tướng kiếp trước không.

“Lão thái thái, lão gia, Lục Tam gia lại tới, đứng đợi ngay ở cửa.” Khương ma ma nhẹ giọng bẩm báo.

Cố lão thái thái lắc lắc đầu, “Không gặp hắn, e là hắn sẽ không nản lòng.”

Cố Thế Hoành thở dài, “Vậy thì bảo hắn vào đi!”