Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 347: Chứng cứ


Lục Anh ra khỏi cửa, Trình Di lập tức lên đón: “Tam gia... Người...” Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lục Anh, trong lòng Trình Di bỗng nhiên nảy sinh dự cảm không lành, “Có phải Cố gia bọn họ...”

Lục Anh nói: “Chúng ta về trước.”

Suy đoán của Trình Di đã được chứng thực, không thì Tam gia sẽ không vội vàng rời khỏi như vậy.

Trong lòng Trình Di trào dâng sự phẫn nộ và buồn bã.

Cố gia vứt bỏ Tam gia như vậy, Tam gia là không muốn để Cố gia đứng ở đây xem trò cười, dù cả đầu mồ hôi lạnh, lại vẫn giả bộ như không có chuyện gì.

Trình Di đỡ Lục Anh lên ngựa, Lục Anh tuột chân sắp rơi khỏi lưng ngựa, Trình Di vội kề vai tới, Lục Anh đạp lên vai Trình Di mới giữ vững được thân hình.

Trình Di đã rất lâu chưa thấy bộ dạng này của Tam gia.

Như người mất hồn, giống như đã mất đi chỗ dựa, hắn không nhịn được muốn khuyên Tam gia đôi câu, lại vì ở trước cửa Cố gia nên đành cắn răng nhẫn nhịn.

Hai chủ tớ cưỡi ngựa rời khỏi Cố gia.

Đi một lát, Lục Anh kéo ngựa lại, quay đầu nhìn về phía sau.

Không biết đã qua bao lâu, Trình Di cuối cùng không nhịn được nói: “Tam gia, về thôi, Cố Đại tiểu thư sẽ không bảo người đưa thư cho người đâu, nếu tiểu thư muốn nói gì, sớm đã sai người tới nói rồi, nữ tử nhà bình thường có thể sẽ bị trưởng bối gò bó, tiểu thư không phải người như thế, nếu tiểu thư còn nghĩ tới Tam gia, tuyệt đối sẽ không phải kết quả hôm nay.”

Đúng thế, Lục Anh hơi hơi cười, sao hắn lại không biết chứ, có lẽ, hắn chỉ là muốn đứng ở gần nàng thêm một lát, nói không chừng hắn có thể tỉnh táo lại.

...

Lang Hoa đi lại trong phòng, trời dần dần tối, đỉnh đầu dường như bị phủ bởi một lớp khói mù.

“Đại tiểu thư,” A Mạt vào nói, “Có tin tức rồi, lão thái thái và lão gia đã nói huỷ hôn với Lục Tam gia, Lục Tam gia đã đi rồi.”

Không biết vì sao, trong lòng Lang Hoa vẫn thấy chua xót.

Từ nay về sau hai người họ không còn liên quan tới nhau nữa.

Chuyện kiếp trước, thật sự đều phải bỏ sau lưng.

Kí ức kiếp trước đối với nàng mà nói, khiến nàng chiếm trọn cơ hội tốt, lại khiến nàng không thể không đối diện với sự đau khổ của sự lựa chọn.

Kiếp trước Lục Anh bảo vệ nàng, nàng cũng dùng tất cả sức mạnh để báo đáp, không ai còn nợ ai nữa.

Kiếp này nàng không thể hạ quyết tâm gả tới Lục gia, không chỉ vì nàng ghét người của Lục gia, nàng đã không thể sống dựa dẫm vào Lục Anh như kiếp trước, nàng muốn làm theo ý nguyện của mình đi giành lấy tương lai. Lục Anh là người tâm tư thâm trầm, cái hắn cần là người vợ toàn tâm toàn ý đồng hành cùng hắn, còn nàng không muốn lại rơi vào cuộc sống như thế nữa, là nàng chùn chân rồi.

Đã như vậy, sớm quyết định đối với nàng và Lục Anh đều có lợi.

...

Tới trước trạch viện của Lục gia, Trình Di vội đỡ Lục Anh xuống ngựa.

Lục Anh vào cửa, vừa ngồi xuống liền dặn dò Trình Di: “Đi gửi thư cho Mẫn Đại tiểu thư, bảo nàng ấy phải giúp ta đi nói với Lang Hoa...” Nói tới đây Lục Anh ho một trận.

Trình Di nhíu mày: “Tam gia, người sao phải khổ vậy, Cố gia đã muốn huỷ hôn, người còn kiên trì làm gì, họ chính là mắt cao hơn đầu... Giờ Lục gia chúng ta là tình hình gì, lão gia qua đời rồi... Còn Cố gia lại khác. Cố Thế Hoành giờ đã lập đại công được phong quan, Cố Lang Hoa...” Hắn không dám nói chuyện của Bùi Khởi Đường, “Họ đương nhiên coi thường Tam gia, Tam gia đi nói có tác dụng gì.”
Lục Anh lắc lắc đầu.

Giờ trong tộc còn chưa có tin tức gửi tới, hôn ước của hai người vẫn còn, nếu hắn không thể khiến Cố gia hồi tâm chuyển ý, đợi khi ván đã đóng thuyền, thì thật sự không còn cách gì xoay chuyển nữa.

Hắn không thể nhìn sự việc xảy ra như vậy: “Phủ Hà Đông sao còn chưa có tin gì?” Nếu trong mấy ngày hắn có thể tra ra việc của Hứa thị năm đó, nói không chừng tất cả đều sẽ có chuyển biến.

Trình Di ngây ra: “Theo lý mà nói, có lẽ có tin gửi về rồi.” Hắn tới giờ vẫn không hiểu, Tam gia rốt cuộc đang tra xét điều gì, hai nha đầu năm đó của Cố gia biết được chuyện gì.

Lục Anh vẫy vẫy tay bảo Trình Di lui xuống, bắt đầu lật xem những chứng cứ hắn thu thập được.

Trình Di ngầm sốt ruột, Tam gia sắp tới trường thi rồi, như vậy cũng không phải cách, Cố gia cũng quá nhẫn tâm, sao có thể cho Tam gia đả kích lớn như vậy vào lúc này chứ.

Trình Di vừa đi khỏi, ngẩng mặt liền nhìn thấy Nghênh Xuân đưa một người phụ nữ đi tới, Nghênh Xuân tươi cười, nhìn thấy Trình Di liền hành lễ: “Nghe nói Tam gia về rồi, chỗ Phủ Hà Đông có tin rồi.”

Trùng hợp vậy.

Trình Di ngạc nhiên, chỗ Cố gia vừa huỷ hôn, việc Tam gia tra xét liền có đầu mối. Nghĩ tới đây hắn liền đưa mắt nhìn người phụ nữ đó, lẽ nào đây chính là nha hoàn Cố gia mà Tam gia muốn tìm đó.

Nghênh Xuân đưa người phụ nữ tới hành lễ với Lục Anh.

Nghênh Xuân cười nói: “Đây là Tam gia chúng ta, Tam gia hỏi ngươi điều gì, ngươi cứ nói đúng sự thật là được rồi, sau này chắc chắn có lợi cho ngươi.”

Trong mắt người phụ nữ đó lộ ra chút do dự, dường như còn chưa thể hạ quyết tâm.

Nghênh Xuân thấy thế tiếp tục khuyên: “Chúng ta không phải đã nói xong rồi sao? Một trăm lạng bạc đủ cho ngươi sống sung sướng, hơn nữa Cố gia đã bán ngươi rồi, ngươi việc gì phải thay họ giữ bí mật nữa...” Nói rồi dừng lại, “Cố Đại thái thái Hứa thị đã bị giam trong đại lao, cũng bị Cố gia bỏ rồi, ngươi yên tâm, Hứa thị sẽ không báo thù ngươi đâu.”

Người phụ nữ đó giọng nói run rẩy: “Nhưng ta nghe nói, Cố Đại tiểu thư rất lợi hại, nàng ta, nàng ta ở Thái Nguyên...”

“Vậy sợ gì,” Nghênh Xuân nói, “Tam gia chúng ta và Cố Đại tiểu thư có hôn ước, nếu là Cố Đại tiểu thư trách tội xuống, Tam gia xin cho ngươi là được rồi.”

Sắc mặt của người phụ nữa đó hơi hơi giãn ra một chút, nhanh chóng nhìn Lục Anh một cái.

Lục Anh nói: “Ngươi là Thu Lan?”

Thu Lan gật gật đầu, cuối cùng mở miệng: “Ta và Hà Hương đều hầu hạ bên cạnh Cố Đại thái thái, Cố Đại thái thái bảo Nha bà bán chúng ta đi, đó là... Đó là vì chúng ta biết một bí mật của Cố Đại thái thái.”

Lục Anh nhìn Nghênh Xuân một cái, Nghênh Xuân vội vã lui ra.

Trong phòng không còn ai khác, Thu Lan mới tiếp tục nói: “Chúng ta đều cảm thấy cái thai của Cố Đại thái thái có vấn đề, bà ta... Mang thai khi Đại lão gia ra ngoài thu mua hạt giống chưa về.”

Sắc mặt Lục Anh bất ngờ: “Vì sao các ngươi lại nghĩ như vậy?”

Thu Lan nói: “Tháng Đại lão gia không có ở nhà đó, Đại thái thái về nhà mẹ đẻ mấy ngày, sau khi từ nhà mẹ đẻ về bụng luôn không tốt, khi Hà Hương trực đêm, còn nhìn thấy Đại thái thái lén nôn mấy lần, Hà Hương quan tâm sức khoẻ của Đại thái thái, đề xuất mời lang trung vào phủ xem, lại bị Đại thái thái mắng cho một trận, sau đó Đại thái thái lấy lí do chăm sóc lão thái thái của Hứa gia lại về nhà mẹ đẻ, sau khi về Hứa gia liền phái cả hai chúng ta đi, một mình tới am đường sống một thời gian, nói là cầu phúc cho Hứa Nhị thái thái, bà ấy rõ ràng chính là muốn tránh né mọi người, để không bị phát hiện ra bất thường.”

Lục Anh lạnh nhạt nói: “Những điều này không chứng minh được gì cả, chẳng qua là suy đoán của các ngươi.”

Thu Lan nghĩ kỹ càng: “Nhưng nếu chỉ là suy đoán, Đại thái thái vì sao muốn bán chúng ta... Hơn nữa, ta... Ta còn biết một việc... Ta nghe thấy Đại thái thái ở trong am đường khóc rất thương tâm, nếu không có gì, vì sao bà ấy phải khóc thế.”

Những điều Thu Lan nói khiến người ta thật sự nghi ngờ, nhưng không có bằng chứng gì.

Lục Anh nói: “Ngươi có chứng cứ gì xác thực không?”