Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 430: Chuyện cơ mật


Ánh mắt Thái hậu dần dần trầm xuống.

Bà ta như có thể ngửi thấy mùi máu tanh, nhìn thấy máu chảy thành sông, nghe được tiếng khóc lóc.

Những ngày Huệ Vương mới chết đó, mỗi ngày bà ta đều mơ thấy hắn.

Trong mộng, Huệ Vương lớn tiếng chất vấn bà ta: Mẫu hậu, tại sao người không cứu nhi thần.

Bà ta biết Huệ Vương là thật sự có lòng mưu phản.

Lúc ấy Tiên hoàng mới vừa qua đời, triều đình chính cuộc không yên, nếu như bà ta đưa tay trợ giúp Huệ Vương, bố cục nhiều năm qua không dễ gì mới tạo dựng lên được, trong chốc lát sẽ sụp đổ.

Lúc ấy, Hoàng đế nằm khóc lóc ở trên đầu gối bà ta, khóc vì đệ đệ của hắn lại đối xử với hắn như vậy, giang sơn của hắn còn chưa ngồi vững, Huệ Vương đã muốn giết hắn.

Bà ta mềm lòng.

Bởi vì Hoàng thượng, bởi vì quy củ trên cõi đời này, bởi vì con dân Đại Tề, bà ta từ bỏ Huệ Vương, Huệ Vương chết.

Từ đó trong lòng bà ta liền có thêm vết thương.

Đến lúc Khánh Vương, khiếp sợ của bà ta đã biến thành tức giận, bà ta biết tính khí của Khánh Vương, Khánh Vương nhất định sẽ không mưu phản, đây là có người hãm hại Khánh Vương.

Bà ta đi tìm Hoàng đế, muốn bắt được kẻ hãm hại Khánh Vương, nhưng lại có người đưa tới bao thư Khánh Vương điều binh, ngay sau đó Hoàng đế tìm tới cửa, bảo đảm với bà ta. Hắn vốn không tin chuyện Khánh Vương mưu phản, hắn sẽ cho người đi Giang Chiết điều tra rõ ràng, cuối cùng trả lại trong sạch cho Khánh Vương.

Hoàng đế kể câu chuyện huynh đệ tương tàn cho bà ta, hiện nay Đại Tề chỉ còn lại ba huynh đệ ruột thịt bọn họ, Ninh Vương không giúp được gì, Hoàng đế hy vọng Khánh Vương là một Hiền vương tương lai có thể được thế nhân khen ngợi.

Khi đó Liêu quốc tấn công biên cương Đại Tề, Hoàng đế muốn để cho Khánh Vương mang binh đi Thái Nguyên trấn thủ.

Mặc dù bà ta không tin Hoàng đế có thể giao quân quyền cho Khánh Vương, nhưng cảm thấy Hoàng đế sẽ không dễ động thủ với Khánh Vương.

Nhưng mà bà ta sai rồi, Hoàng đế lấy thế nhanh như chớp, bắt được Khánh Vương. Bà ta và Khánh Vương đều bị Hoàng đế lừa, đến khi bọn họ phát giác ra thì đã không thể cứu vãn rồi.

Thái hậu suy nghĩ chút chuyện lúc đó.

Hoàng đế dùng tinh lực và trí tuệ trời sinh của hắn ứng đối “Loạn hai Vương”, từ đó thứ còn lại chỉ là mê muội.

Lời của Trang Vương phi, Thái hậu không tin hoàn toàn, nhưng trong lời này cũng có chút thật tình. Bầy chó hoang mà Hoàng đế nuôi kia, chỉ cần đói bụng không chịu nổi, những thứ gọi là đảng Thái hậu kia chính là món ăn no bụng cho bọn chúng, nhất là Triệu gia.

Mấy huynh đệ của Hoàng hậu, không có chút tài năng nào, đại thần chết ở trong tay bọn chúng lại vô vàn, chỉ vì bọn chúng biết làm sao mới có thể thẩm vấn ra phản tặc.

Thái hậu nhàn nhạt nói: “Các ngươi hoành hành ngang ngược, ăn không Sương quân và Cấm quân, lại lấy cái chết của Huệ Vương và Khánh Vương làm lý do, che giấu sự tham lam của các ngươi, ngươi cho rằng Ai gia sẽ vì vậy mà bỏ qua cho các ngươi sao?”

Trang Vương phi bi thương nói: “Thái hậu nương nương trong lòng người biết rõ, rốt cuộc Huệ Vương và Khánh Vương chết như thế nào, nhất là Khánh Vương. Ngài ấy tự xin đến đất phong Giang Chiết, chưa từng có nửa điểm mơ ước tới hoàng quyền, dẫn người khai khẩn đất hoang, nộp sưu cao thuế nặng cho triều đình. Hoàng thượng nói đúng, Khánh Vương chính là một Hiền vương có thể để cho đời sau khen ngợi, nhưng Khánh Vương lại có được cái gì?”

“Khánh Vương bị oan uổng.” Trang Vương phi kêu lên.
Mấy chữ này đã sớm ở trong lòng Thái hậu nương nương, bây giờ nghe người khác nói ra, mí mắt Thái hậu giật giật, lập tức cảm thấy chua xót trong lòng.

“Mấy phó tướng bên cạnh Khánh Vương căn bản không khai nhận Khánh Vương mưu phản, mà là bị người của Triệu gia đánh chết ở trong lao, Tào Ung của Đại Lý Tự phát hiện ra chuyện này, vạch tội người Triệu gia. Kết quả quan thanh liêm này, chưa tới một tháng đã liên luỵ năm trăm người bỏ ngục, đa số là Ngự sử nói giúp Tào Ung. Tào Ung và phụ mẫu thê nhi đều bị chém thị chúng, sau khi vụ án đó qua đi, đến hôm nay, Ngự sử đài vẫn để trống chưa bổ sung.”

Thái hậu lạnh lùng nói: “Nếu như Hoàng thượng ở đây, chỉ dựa vào lời nói hôm nay của ngươi, đủ để chu di cửu tộc ngươi, mặc dù địa vị của Triệu thị là Hoàng hậu, Hoàng thượng cũng sẽ không vì người Triệu gia, mà để chết oan mấy trăm mạng người.”

Trang Vương phi đau thương nói: “Thần thiếp biết nói ra, sẽ có kết quả như vậy, cho nên những năm này luôn giữ chặt miệng, cái gì cũng không dám nói, nhưng hôm nay... Đã không thể không mở miệng.”

Trang Vương phi hiển nhiên là muốn nói ra một bí mật trọng đại.

Thái hậu cẩn thận nghe.

Trang Vương phi nói: “Bất luận người Triệu gia xảy ra chuyện gì, Hoàng thượng cũng sẽ không dễ dàng trách phạt bọn họ, cho dù lần này Triệu gia và Đường Bân có chút lui tới, chỉ cần Hoàng Thành Ti bắt được Phủ Trang Vương, người Triệu gia rất nhanh sẽ thoát thân, nguyên nhân không phải ở trên người Hoàng hậu nương nương, mà là ở trên người Triệu Tam lão gia.”

“Sau án Huệ Vương mưu phản không lâu, Triệu Tam lão gia dưới sự tiến cử của Hoàng hậu nương nương, vào cung bầu bạn với Hoàng thượng, Triệu Tam lão gia rất được Hoàng thượng tín nhiệm, Triệu gia cũng từ đó về sau đi lên. Vương gia cũng thấy kỳ quái, người Triệu gia rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, có thể khiến cho Hoàng thượng bảo vệ như vậy. Cho đến... Có ngày, thứ nữ Từ gia chết chìm trong ao của Hoàng cung, Triệu Tam lão gia mới dần dần cách xa hoàng cung. Vương gia cảm thấy thứ nữ Từ gia chết nhất định có liên quan đến Triệu gia, vì vậy liền len lén đi điều tra.”

“Hoá ra Triệu Tam lão gia thích luyện đan, hàng năm hắn tiến cung đều sẽ mang đan dược cho Hoàng thượng, những đan dược kia không giống những thứ đạo sĩ bình thường đưa, những đan hoàn đó là dùng Ngũ thạch tán làm ra.”

Nghe đến Ngũ thạch tán, Lang Hoa cũng không khỏi ngước mắt lên.

Ngũ thạch tán là thứ gì, Lang Hoa hết sức rõ ràng. Sau khi triều này thành lập, Thái tổ gia không cho phép bất kỳ đạt quan hiển quý nào uống Ngũ thạch tán, càng nghiêm cấm cung đình xuất hiện vật này, một khi phát hiện sẽ phạt nặng. Nếu như Hoàng thượng thật sự đang dùng Ngũ thạch tán, Thái hậu nhất định sẽ không nhân nhượng, sẽ dẫn trưởng bối hoàng tộc đi khiển trách, Triệu thị cũng nhất định không thể nào ngụ ở vị trí Hoàng hậu nữa.

Như vậy Từ Như Tịnh rất có thể là vì đụng phải chuyện xấu của Hoàng thượng và người Triệu gia, nên mới bỏ mạng.

Bất luận câu chuyện kia là như thế nào, Từ Như Tịnh đều là vô tội bị hại, vậy chuyện này người Từ gia có biết không?

Lang Hoa nghĩ tới cảnh Ninh Vương kéo nàng tay, khuyên nàng cách xa cung Khôn Ninh.

Ninh Vương có biết không?

Ngũ thạch tán và Triệu gia, chuyện này ở kiếp trước xuất hiện chưa? Lang Hoa cẩn thận suy nghĩ, ánh mắt sáng lên, kiếp trước Triệu thị bệnh chết ở cung Khôn Ninh, có phải là có liên quan đến Ngũ thạch tán hay không?

Nếu như kiếp này tiến triển như cũ, vậy thì trong chuyện này, Triệu gia của kiếp trước và kiếp này là như nhau.

Nhưng kiếp trước Trang Vương lại không thất thế, ít nhất Trang Vương còn luôn làm Thái Bình Vương gia của ông ta.

Cũng chính là nói, tất cả đều phát triển dựa theo kiếp trước, Trang Vương rất có thể sẽ bình yên vô sự.

Lang Hoa nghiêng đầu nhìn về phía Thái hậu, lẽ nào Thái hậu thật sự sẽ vì hành động của Triệu gia và Hoàng thượng, mà khoan thứ cho Trang Vương, giữ lại Trang Vương, hiển nhiên là muốn tiếp tục đọ sức với Hoàng đế.

Bất kể Triệu gia và Trang Vương sẽ có kết quả gì, nếu chuyện Khánh Vương bị oan uổng náo loạn ra, tất cả chuyện phát sinh ngày hôm nay sẽ trở thành bước ngoặt của toàn bộ triều cục, Thái hậu và Hoàng thượng tuyệt đối không có khả năng bắt tay giảng hòa.

Trong ánh mắt Thái hậu khó nén sự khiếp sợ. Bà ta tin Hoàng đế giết huynh đệ của mình, nhưng bà ta không tin Hoàng đế sẽ mê muội đến mức này. Ngũ thạch tán là thứ có thể nhiễu loạn tâm thần người ta, sau khi dùng tính tình sẽ dễ nóng nảy, quân vương của một nước dùng thuốc như vậy, giang sơn xã tắc Đại Tề tương lai nhất định sẽ bị hắn chôn vùi.

“Thái hậu nương nương,” Trang Vương phi nói, “Tam lão gia của Triệu gia kia, hiện giờ đang ở kinh thành, người chỉ cần cho người kiểm tra chỗ ở của hắn, chắc chắn sẽ có thu hoạch.”