Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 551: Cố nhân đến


Giọng nói của Bùi Khởi Đường êm ái, khiến cho lỗ tai Lang Hoa nóng lên, đặc biệt là đến gần nàng như vậy, ánh mắt kia của Bùi Khởi Đường sáng ngời, ánh mắt đơn thuần, vẻ mặt kỳ vọng, tim nàng liền dao động.

Vì sao lại thế?

Lý do của Bùi Khởi Đường cũng không phải có lý như vậy.

Hai ngày nay nàng làm sao vậy?

“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường cười, “Ta sẽ coi như nàng đồng ý rồi, nàng yên tâm, cho dù gả cho ta rồi, chúng ta cũng sẽ không giống những người đó, chúng ta vẫn là từ từ đi.”

Từ từ đi là ý gì?

Lang Hoa cẩn thận suy nghĩ, sau khi thành thân có chuyện gì phải từ từ tới, nàng năm đó lại không phải là chưa gả cho ai, làm sao nghe không hiểu lời này của hắn... Lẽ nào hắn nói là chuyện giữa phu thê.

Mặt Lang Hoa đỏ bừng lên.

Bùi Khởi Đường giống như ăn mật vậy, nhất là dáng dấp trường bào kéo đất bây giờ, tăng thêm mấy phần vuốt ve an ủi, khẽ cúi mặt xuống, tựa như có thể nhẹ nhàng chạm đến trán nàng. Lang Hoa không biết làm sao né tránh về phía sau, ánh mắt cũng nhìn sang một bên, không dám đối diện với ánh mắt của hắn: “Huynh đứng lên trước đi, chuyện này phải thương lượng với tổ mẫu và phụ thân.”

Bùi Khởi Đường lại không theo lời Lang Hoa nói, mà chỉ nói: “Lang Hoa, không phải nàng thích diều sao? Ta dẫn một người qua đây, nàng ta rất giỏi làm diều, mấy ngày này sẽ để cho nàng ta đi theo nàng. Nàng có thói quen gì thì nói cho nàng ta, tương lai tới Bùi gia, dùng cũng thuận lợi.”

Lang Hoa theo bản năng hỏi: “Ai thế?”

Bùi Khởi Đường nói: “Là một nha đầu, trạc tuổi nàng, Từ giang Chiết tới. Người nhà nàng ta từng nhận ân huệ của Cố Thế thúc, rất cảm kích Cố Thế thúc, lại từng làm việc ở Phủ Khánh Vương. Nếu nàng có chuyện gì thì cứ yên tâm giao cho nàng ta thay mặt nàng đi làm, nhất định có thể tin được.”

Lang Hoa nói: “Bên cạnh ta có A Mạt, A Quỳnh và Tiêu ma ma...”

Bùi Khởi Đường nhẹ giọng nói: “Tương lai nàng sẽ gả cho ta, phải biết mấy nhân thủ Giang Chiết, bên cạnh có người giúp đỡ nàng, dù sao vẫn tốt hơn.”

Nếu hắn nói như vậy, nàng cũng không cự tuyệt nữa, nàng còn tưởng rằng phải chờ tới lúc thành thân, Bùi Khởi Đường mới giới thiệu những người thân tín trong tay hắn kia cho nàng.

Bây giờ suy nghĩ một chút, kiếp trước cả đời, nàng cũng không hiểu nhiều lắm về những người bên cạnh Lục Anh.

Kiếp trước nàng chưa bao giờ gặp nam nhân khác nên đương nhiên không biết, bây giờ so sánh, lại khác nhau như vậy.

Một lát sau, Tiêu ma ma dẫn người vào phòng.

Lang Hoa ngước mắt lên nhìn sang, nha đầu kia mặt mũi có hơi đen, cặp mắt thật to lộ ra mấy phần lanh lợi, nhìn cao to hơn đám A Quỳnh và A Mạt, xem ra rất khoẻ mạnh và cường tráng.

Lang Hoa không khỏi ngẩn ra, bên tai vang lên lời Lục Nhị thái thái: “Nó mù mắt nhưng tim không mù, nha hoàn bên người không có một ai đẹp đẽ, còn không phải là đề phòng có người đến gần Anh Ca nhi sao, nhất là cái người bên cạnh nó đó, là nha đầu xấu xí nhất Lục gia.”

“Đại tiểu thư, Tứ gia.” Nha hoàn tiến lên hành lễ.

Bên tai Lang Hoa dường như nghe được tiếng tim đập của mình, cả người có chút mờ mịt, trong đầu phảng phất có loại cảm giác kỳ quái như thật.

Lang Hoa theo bản năng nói: “Ngươi tên là gì?”

Nha hoàn nói: “Tên của nô tỳ là mẫu thân đặt cho, là Hàn Tâm.”

Hàn Tâm.

Giọng nói quen thuộc, tên quen thuộc, giống như là một dây đàn hung hãn đập vào tim của nàng.

Lúc mới trùng sinh, nàng luôn nhớ nhung cái tên này, không biết lúc nào mới có thể gặp lại nhau.

Nhưng hôm nay, người này đứng ở trước mặt nàng, mặc dù nàng không quen mặt mũi này, nhưng quen giọng nói này.

“Lão phu nhân, phu nhân, Thiếu phu nhân của chúng ta nhất định là bị người ta vu oan.”

Kiếp trước, trước khi nàng chết, chính là giọng nói như vậy đang cầu tha thứ cho nàng.
Hàn Tâm.

Lang Hoa lắc lắc đầu: “Không đúng, ngươi không phải nói như vậy, ngươi nói là mẹ ngươi đặt tên cho ngươi, gọi là Hàn Tâm, ta cảm thấy tên không hay, đổi tên cho ngươi thành Hàn Yên.”

Hàn Yên, chỉ vì câu thơ kia: Lang hoa nghìn điểm chiếu hàn yên.

Đúng vậy, nha đầu tự tay nàng chọn, nô tỳ Lục gia mua được từ trong tay nha bà, Hàn Yên luôn đi theo nàng chăm sóc nàng, cùng chết với nàng.

Tại sao Hàn Yên lại là người của Bùi Khởi Đường.

Chẳng lẽ thật sự như lời Bùi Khởi Đường nói, kiếp trước nàng và Bùi Khởi Đường cũng có qua lại.

Bùi Khởi Đường nhìn ra manh mối, phân phó Hàn Tâm: “Các ngươi lui xuống trước đi, lát nữa truyền ngươi vào nói chuyện.”

Hàn Tâm đáp vâng một tiếng, đi theo mấy người Tiêu ma ma ra ngoài.

“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường ngồi ở trên giường mềm, kéo tay Lang Hoa, “Nàng làm sao thế? Nha đầu này có gì không đúng sao?”

Lang Hoa ngước mắt lên, lẳng lặng đối mặt với Bùi Khởi Đường, trong ánh mắt nàng có mấy phần mờ mịt: “Bùi Khởi Đường, nàng ấy là nha hoàn kiếp trước của ta, ta đổi tên cho nàng ấy thành Hàn Yên.”

Mặt Bùi Khởi Đường lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bùi Khởi Đường tại sao phải sắp xếp Hàn Yên bên cạnh nàng, là muốn thăm dò tin tức ở Lục gia, hay là...

Lang Hoa nhớ lại sự đối lập giữa Lục Anh và Bùi Khởi Đường.

“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường hoang mang, “Ở kiếp trước của nàng, Hàn Yên có từng hại nàng không?”

Kiếp trước, thời gian Hàn Yên ở bên nàng mặc dù không lâu, nhưng phụng bồi nàng ngồi trong phòng. Nàng nghe Hồ tiên sinh giảng y thư, Hàn Yên sẽ ở một bên may vá, xử lý sinh hoạt thường ngày của nàng. Nàng muốn làm gì, Hàn Yên luôn có thể lập tức biết được, nàng thích uống trà đậm chút, Hàn Yên cũng nấu vừa đúng lúc.

Nàng đi thăm Hứa thị, đứng ở trong sân một lúc lâu, cũng là Hàn Yên khuyên nàng trở về.

Nếu nói là Hàn Yên hại nàng, nàng tuyệt sẽ không tin.

Lang Hoa lắc lắc đầu.

Sắc mặt Bùi Khởi Đường giãn ra: “Như vậy kiếp trước, chúng ta từng gặp mặt qua? Hàn Yên có nhắc đến ta với nàng không?”

“Không có,” Lúc đó mắt nàng không thể nhìn, không phân biệt được rõ ràng, “Ta hàng năm ở trong nhà, cũng coi là không bước chân ra khỏi nhà, cho dù là như vậy, vẫn bị người ta đổ oan là gian díu với huynh... Cuối cùng...”

Lang Hoa không muốn nói tiếp.

Chuyện kiếp trước, thật ra nàng cũng không nói rõ hết với Bùi Khởi Đường, nếu như không phải là bởi vì nhìn thấy Hàn Yên, nàng sẽ không nhắc tới việc này.

“Gian díu với ta?” Gân xanh trên trán Bùi Khởi Đường nổi lên, trong ánh mắt tràn đầy tức giận, “Là kẻ nào nói?”

Lang Hoa nói: “Thái hậu nương nương định tội danh, ban lụa trắng, bí mật xử tử ta.” Nói tới chỗ này nàng nhắm mắt lại, cái cảm giác đau đớn nghẹt thở kiếp trước trải qua đó, hôm nay vẫn còn như mới.

Chuyện cho tới bây giờ, nàng cũng không biết rõ rốt cuộc là ai hại chết nàng.

“Ta chẳng qua chỉ là một kẻ mù, bọn họ hẳn là muốn lợi dụng ta để đối phó huynh, khi đó truyền tới tin tức Lục Anh chết trận, Lục gia cũng không có ai bảo vệ ta.”

Lang Hoa nói tới chỗ này, chỉ cảm thấy cả người bổ nhào về phía trước, lập tức rơi vào một vòng tay.

Hắn ghì chặt bả vai nàng, “Lang Hoa, đời này kiếp này sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa, từ nay về sau ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt.”

“Ta tin,” Lang Hoa nâng tay lên ôm Bùi Khởi Đường, “Ta tin huynh sẽ bảo vệ ta. Bùi Khởi Đường, cho dù kiếp trước huynh là kẻ địch của ta, vậy cũng là tình thế bắt buộc, ta sẽ không để ý, huynh cũng đừng để trong lòng. Ta tình nguyện tin tưởng Hàn Yên đi tới Lục gia là vì muốn vạch trần âm mưu của Lục gia.”

“Nàng ấy chăm sóc một kẻ mù như ta cẩn thận như vậy, cho dù ta bị Thái hậu ban chết, cũng biện bạch cho ta, ta tin tưởng đó đều là thật.”