Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 569: Hoàn toàn tỉnh ngộ


Kiếp trước kiếp này, tất cả nàng đều sẽ tìm được câu trả lời.

Lang Hoa cười gật gật đầu với Bùi Khởi Đường.

Mặc dù Tào Gia không biết tầng ý sâu xa này, nhưng ông ta biết có mấy lời không thể hỏi, giống như là tương lai Bùi Tứ gia có tính toán gì, sau khi lấy được tây lộ Quảng Nam muốn làm gì?

Những thứ này đều không cần ông ta bận tâm.

Ông ta chỉ cần quyết định đi theo Bùi Tứ gia và Cố Đại tiểu thư, bất luận bọn họ làm gì, ông ta đều nỗ lực đi làm. Đây là bổn phận của người làm thần tử.

Nghĩ tới đây, Tào Gia bỗng nhiên bị ý nghĩ của mình làm cho kinh sợ.

Thần tử.

Ông ta lại coi mình là thần tử, vậy Bùi Khởi Đường là gì?

Ánh mắt Tào Gia sáng lên, nhưng rất nhanh liền ảm đạm, Bùi Khởi Đường dù sao cũng không phải là hoàng thất của Đại Tề, nếu không với năng lực của hắn tương lại nhất định sẽ đứng ở nơi cao nhất.

Đáng tiếc.

Tào Gia nghĩ rồi nhấc chén trà lên uống, nước trà ấm áp dường như xoa dịu phiền muộn của ông ta.

Thái tổ gia năm đó chẳng qua là một Đô Ngu Hậu của tiền triều, cuối cùng không phải cũng lấy được thiên hạ sao, điểm khác nhau là tình thế tiền triều cấp bách hơn, triều đình loạn trong giặc ngoài, đã không chống đỡ nổi. Đại Tề bây giờ chưa tới mức đó, cố chấp thay vua đổi chúa, sợ rằng sẽ khó khăn trùng trùng.

Phải thế nào mới có thể có được thiên hạ, là một vấn đề không dễ dàng giải đáp.

Tào Gia suy nghĩ, bất tri bất giác đã uống hết chén trà.

Tào Gia ngẩng đầu lên: “Có thể khai thác mỏ sắt đúc binh khí, lại có thể thao túng người ở nam bảng, sợ rằng trong triều đình không có mấy người. Ninh Vương ngốc kia chắc chắn có vấn đề.”

Tào Gia nói xong lời này, không thấy được sự kinh ngạc trong mắt Bùi Khởi Đường và Cố Lang Hoa.

Tào Gia không khỏi nói: “Hai người đã nghĩ tới rồi? Chẳng trách, ta nói tại sao Đại tiểu thư lại theo dõi Từ Sĩ Nguyên không buông, Bùi Tứ gia lại lập tức cho người đi điều tra Minh Tòng Tín.”

Bùi Tứ gia và Cố Đại tiểu thư đã bày xong trận thế, muốn giam Ninh Vương ở trong đó.

“Còn có chuyện phải làm phiền Tào đại nhân khổ cực,” Lang Hoa nói, “Ta biết Tào đại nhân cũng xem qua Trang Tử, Lão Tử, đối với đạo pháp hết sức hiểu biết, cho dù là luận đạo với chân nhân trong đạo quan, cũng chưa chắc sẽ thua. Hoàng thượng tín nhiệm Tôn chân nhân của Trường Xuân Quan, trong tay Tôn chân nhân còn có một cuốn sấm thư. Trước không nói đến nội dung trong sách kia là cái gì, nếu như Hoàng thượng tin những lời tiên tri kia, ngược lại có thể mượn việc này dễ dàng khống chế mạng người...”

Nói tới chỗ này, Tào Gia đã hiểu ra: “Ý của Cố Đại tiểu thư là để cho ta đi đối phó với Tôn chân nhân kia?”

Lang Hoa nói: “Tào đại nhân có thể giúp chuyện này hay không?”

“Bùi Tứ gia và Cố Đại tiểu thư có chuyện, Tào mỗ ta núi đao biển lửa cũng không màng. Huống hồ chuyện này với Tào mỗ không có nửa điểm khó khăn gì, ta mặc dù thích đạo pháp, nhưng cũng ghét nhất những đạo sĩ ra vẻ có thể nhìn trộm thiên cơ kia,” Tào Gia nói rồi phất tay áo, sửa sang lại quần áo trên người, “Cứ để cho kẻ nho sinh chỉ đọc mấy cuốn sách ta đây đi xử lý vị chân nhân kia, cẩn thận luận đạo với ông ta, xem xem thứ viết trên sấm thư của ông ta rốt cuộc là thật hay giả.”

Trên mặt Tào Gia lộ ra mấy phần cứng rắn.

Lang Hoa cười nói: “Đến lúc đó, ta cũng tới giúp tiên sinh một tay.”

Lang Hoa gọi ông ta từ Tào đại nhân biến thành tiên sinh.

Tào Gia nghe trong lòng vô cùng thoải mái.

Từ trong phòng đi ra, Lang Hoa dặn dò lão Nhạc: “Từ Sĩ Nguyên bên kia trước không cần phải theo dõi nữa, cũng dặn dò một tiếng, nếu như Từ Cẩn Du đến tìm phụ thân, thì không cần ngăn nàng ta lại.”

Nàng sẽ xem xem Từ Cẩn Du định nhận thân thích như thế nào.

“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường đi ra cửa, đứng ở trước mặt Lang Hoa, “Nàng định xử lý chuyện Từ gia như thế nào?”

Phản ứng của Từ Sĩ Nguyên và Từ Cẩn Du đã chứng thực ngờ vực trước đây của bọn họ.

Hứa thị đã đánh tráo nàng và Từ Cẩn Du.

Nàng hẳn là nữ nhi của Từ Tùng Nguyên và Hàng thị, cho nên nàng mới có loại cảm giác quen thuộc đối với Từ gia, nhìn thấy Hàng thị mới cảm thấy thân thiết.

Nhưng nàng lớn lên ở Cố gia, từ nhỏ đã có tổ mẫu và phụ thân thương yêu, nàng mặc dù biết được chân tướng nhưng lại không thể trở về Từ gia.

Lang Hoa ngẩng đầu lên: “Bất kể xảy ra chuyện gì, ta cũng là Cố Lang Hoa, ơn sinh thành tuy lớn, nhưng không thể bằng ơn dưỡng dục, tổ mẫu và phụ thân hết lòng vì ta, ta muốn ở bên cạnh họ.”
Chuyện này Bùi Khởi Đường không định nhúng tay vào, tất cả đều để cho Lang Hoa xử lý.

Ân tình giữa người với người, không phải một hai câu là có thể nói rõ ràng được.

Lang Hoa và Từ gia rốt cuộc sẽ như thế nào, còn phải xem tương lai.

“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường tiến lên kéo lấy tay Lang Hoa, “Trừ những thứ này ra, nàng không có gì muốn dặn dò ta sao?”

Lang Hoa cẩn thận suy nghĩ, Bùi Khởi Đường không có gì khiến cho nàng lo lắng, thân thủ hắn không tệ, lại có một Phùng sư thúc khinh công rất giỏi, lúc nào nơi nào đều có thể đến vô hình đi vô dạng. Bên người Ninh Vương cho dù có vài tử sĩ cũng không dám tùy tiện hạ thủ với Bùi Khởi Đường.

Nếu nói khiến cho nàng để ý cũng chỉ có cái người Tôn chân nhân chưa từng gặp mặt kia, cho dù là như vậy... Nàng cũng sắp xếp ổn thoả rồi.

Lang Hoa vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên bên eo bị kéo lại, cả người rơi vào một cái ôm ấm áp, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Bùi Khởi Đường.

Bùi Khởi Đường đột nhiên đến gần như vậy, khiến cho nàng có chút hoảng hốt.

Bọn họ đang đứng ở trong sân, lúc nào cũng có thể có người đi qua.

“Bùi Khởi Đường,” Lang Hoa nói, “Mau buông ta ra, huynh làm cái gì thế.”

Giọng nói của nàng mềm nhẹ, rõ ràng là đang trách cứ nhưng lại không nghiêm khắc như vậy.

“Từ Cẩn Du kia muốn gả vào Bùi gia,” Bùi Khởi Đường nhẹ nhàng nói, “Ta cho là nàng sẽ nhắc nhở ta, bất kể nàng ta làm ra chuyện gì cũng không được để ý tới nàng ta.”

“Cái này còn cần ta phải nói sao?” Gò má Lang Hoa nóng lên, ánh mắt lóe lên, “Huynh hẳn nên biết rõ, nếu như huynh làm sai chuyện, ta đương nhiên sẽ không tha cho huynh.”

Tuy nói nàng biết Bùi Khởi Đường sẽ không để ý đến Từ Cẩn Du, có điều vào giờ phút này nàng vẫn nói ra những lời đó.

Có chút uy hiếp, có chút nũng nịu.

Có lẽ là mấy ngày nay sống chung, nàng vốn là tiêu dao tự tại, vô câu vô thúc, lại cũng bị hắn làm hư rồi, trong lòng hơi một tí là sẽ dậy sóng.

Nhìn gò má Lang Hoa ửng đỏ, Bùi Khởi Đường không cầm lòng nổi thấp giọng nỉ non: “Ta ngược lại là muốn để ý tới nàng ta, chuyện kiếp trước nàng gặp phải thế nào cũng có liên quan tới nàng ta và Hứa thị, nếu như có thể lợi dụng nàng ta, nhất định làm ít mà được công to.”

“Đáng tiếc, người làm ta chán ghét, từ trước đến giờ ta không muốn để ý tới, cho nên không thể làm gì khác hơn là để cho nàng tự mình giải quyết.”

Giọng nói của Bùi Khởi Đường rất nhẹ, cơ thể hơi nghiêng xuống, chạm vào trán nàng: “Nhưng Lang Hoa, nàng phải biết, nếu như có ai muốn làm hại nàng, ta chắc chắn sẽ đứng ở phía trước nàng, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”

Lang Hoa ngước ánh mắt trong suốt lên, ở trước mặt Bùi Khởi Đường, nàng hình như biến thành cô gái nhỏ không biết làm gì cả. Rõ ràng nàng là người giỏi trò chuyện với người khác, lại luôn nghe những lời này của hắn mà lúng túng.

Nhưng trong lòng lại vui mừng đến thế.

Có lẽ là vì nàng thích hắn.

“Ta biết,” Lang Hoa nói, “Ta đều biết cả.”

...

Từ gia, trong phòng Hàng thị.

Vưu ma ma cúi người bẩm báo: “Đạo sĩ của Trường Xuân Quan tới hỏi, có thể bùa nhân duyên của Đại tiểu thư sai rồi, đạo sĩ còn nói, mệnh của Đại tiểu thư từ khi ra đời đã có biến hóa, Đại tiểu thư không nên như bây giờ.”

“Đạo sĩ kia hỏi chúng ta có biết một tiểu thư sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Đại tiểu thư hay không.”

Hàng thị nghe rồi nhíu mày lại.

Vưu ma ma mím mím môi: “Người đạo sĩ nói hẳn là Cố Đại tiểu thư. Có điều không được phu nhân và người của Cố gia phép, nô tỳ cũng không nói gì”

Hàng thị không nghe lọt nửa câu sau của Vưu ma ma.

Cái gì gọi là Cẩn Du không nên như bây giờ, vậy Cẩn Du nên như thế nào?

Từ khi ra đời đã có biến hóa.

Lẽ nào là nói...

Sắc mặt Hàng thị trở nên tái nhợt, liệu có giống như bà lo lắng mấy ngày nay hay không, lúc bà sinh thật sự xảy ra chuyện không hay gì.