Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 622: Cảm động


Lang Hoa vội vàng sửa sang lại quần áo của mình.

Đến khi Bùi Khởi Đường lần nữa tiến vào, Lang Hoa đã thay xong áo lót tựa vào mép giường đọc sách.

“Đang đọc gì thế?” Bùi Khởi Đường dường như quên mất chuyện xảy ra vừa rồi, xích đầu lại gần.

Sau khi tắm xong, trên người hắn không còn mùi rượu nữa.

Lang Hoa đưa sách qua: “Cũng không có gì, chỉ là xem mấy phong cảnh ở Quảng Nam, nhà chàng còn dùng quả la hán làm trà uống, đó cũng là đặc sản của tây lộ Quảng Nam, còn có rất nhiều dược liệu giải độc, chỉ là chúng ta thường ngày rất ít dùng.”

Bùi Khởi Đường cúi đầu nhìn qua, nét đỏ ửng trên mặt Lang Hoa còn chưa lui, ánh mắt dừng lại ở trên sách, dáng vẻ rất không tự nhiên.

Hắn biết Lang Hoa lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên thấy nàng ngại ngùng như thế.

“Chàng ngủ bên trong đi!” Lang Hoa co chân lên, sau khi thành thân nữ tử đều ngủ ở bên ngoài.

“Ta nằm ngoài!” Bùi Khởi Đường cười nói, “Tránh cho nàng ngủ không yên.”

Lang Hoa không tranh cãi với Bùi Khởi Đường. Nàng luôn cảm thấy đây là một đề tài rất lúng túng, trong một đêm hai người đã ngủ với nhau rồi.

Lang Hoa kéo chăn hỷ màu đỏ thẫm lên, nhịp tim đập rất nhanh, dường như cả chăn đều rung động theo. Ngay sau đó nệm bị lún xuống, một góc chăn bị vén lên, hiển nhiên là Bùi Khởi Đường cũng nằm vào rồi.

Chẳng những như vậy, hắn còn nghiêng mặt lại, mùi xà bông nhàn nhạt trên người kia phả vào mặt. Lang Hoa bỗng nhiên có chút hối hận, nàng không nên đồng ý ngủ ở phía trong, nên bây giờ mới không có chỗ để tránh.

“Chàng không thấy nóng sao?”

Nghe thấy tiếng Lang Hoa, khóe miệng Bùi Khởi Đường khẽ cong lên: “Không nóng, còn hơi lạnh.”

“Ta hơi nóng... Chàng có thể dịch ra ngoài chút không.”

Bùi Khởi Đường không nhịn được cười sâu hơn, nàng làm sao có thể không nóng, cả người đều chui trong chăn gấm, chỉ chừa lại khuôn mặt ở bên ngoài.

Bùi Khởi Đường đưa tay lôi chăn ra, kéo đến cổ Lang Hoa: “Như vậy thì sẽ không nóng nữa.”

Cảm giác mát lạnh ập tới, vô cùng thoải mái, nhưng Lang Hoa lại cảm thấy một loại nguy hiểm vô hình, nàng vội vàng nắm lấy chăn đắp lại: “Ta vẫn cảm thấy lạnh.”

Thật sự sợ nàng bịt kín mình đến toát mồ hôi, Bùi Khởi Đường đưa tay ra đặt lên eo Lang Hoa: “Vậy thì ngủ đi!”

Người này là đang nhắc nhở nàng, chăn của nàng là không có bất kỳ tác dụng nào, Lang Hoa cảm thấy hôm nay mình như biến thành kẻ ngốc rồi, chuyện gì cũng để cho Bùi Khởi Đường chiếm thượng phong, chân nàng khẽ động một cái, đạp chăn xuống một chút.

“Bùi Khởi Đường...” Lang Hoa vừa mới mở miệng.

Nhưng Bùi Khởi Đường lại đưa ngón tay đặt lên môi, quay đầu thổi tắt đèn trên đỉnh đầu.

Phòng lập tức tối đi rất nhiều.

Lang Hoa vội vàng xoay người qua, dịch vào phía trong.

“Nàng đừng có ép mình thế chứ.”

Giọng nói trong trẻo truyền tới, Lang Hoa chỉ cảm thấy bên eo chặt lại, cả người rơi vào một cái ôm.

“Bùi Khởi Đường.” Lang Hoa ngọ nguậy, “Ta không quen ngủ như vậy.”

“Ta cũng không quen,” Bùi Khởi Đường nói, “Khi còn bé ta lớn lên ở bên ngoài, từ trước đến nay đều là một mình. Sau khi chuyện đó qua đi, chạy trốn khắp nơi, ta từng bị người bên cạnh bán đứng một lần, suýt nữa thì bị kéo đi chém đầu. Từ đó về sau lúc ngủ ta đều cách rất xa, đối với ta mà nói ngủ chung với người khác thà rằng ngủ một mình càng an toàn hơn, chỉ cần trong tay nắm lưỡi dao sắc bén, sẽ không sợ gì nữa.”

“Nhưng bây giờ thì khác.” Bùi Khởi Đường nói, “Bây giờ chúng ta đã thành thân rồi, tương lai bất luận xảy ra chuyện gì, chúng ta đều phải ở bên nhau, cho nên sau này đi tới chỗ nào ta có thể nghĩ tới, có thể làm được đều sẽ là ta và nàng.”

Lời này của hắn nghe mặc dù có chút đạo lý, nhưng cũng có vẻ hơi lý sự cùn, mặc dù Lang Hoa nghĩ như vậy, nhưng cơ thể dần dần không cứng đờ như thế nữa: “Chàng chưa hề nói về mẫu thân của chàng với ta, chàng đã gặp bà chưa?”

“Gặp rồi,” Bùi Khởi Đường nói, “Khi còn bé ta thấy một phu nhân đứng ở trong góc nhỏ khóc thầm. Lúc ấy ta không biết tại sao bà ấy lại khóc thương tâm như thế, sau khi lớn lên mới dần dần hiểu, có điều từ đó về sau, cũng không có tin tức gì nữa.”

Tay Lang Hoa rũ xuống, đặt lên mu bàn tay Bùi Khởi Đường: “Chàng gọi Bùi phu nhân là mẫu thân sao?”

“Rất ít gọi,” Bùi Khởi Đường nói, “Có điều bà ấy thực sự giống như một người mẫu thân.”
Bùi phu nhân không biết thân phận thật sự của Bùi Khởi Đường, nhất định nghĩ Bùi Khởi Đường là đứa con phòng ngoài của Bùi Tư Thông, nhưng vẫn có thể đối xử như vậy... Quả thực khiến cho người ta tôn kính, cũng vì cái này Khánh Vương mới chọn trúng Bùi gia đi.

Bất tri bất giác, Lang Hoa đã rúc vào trong ngực Bùi Khởi Đường.

Cách hai lớp y phục mỏng manh, dán chặt vào nhau, Lang Hoa chỉ cảm thấy lòng bàn tay cũng đang nóng lên, đặc biệt là trong phòng yên tĩnh như vậy, nàng có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của hắn, cùng tiếng tim mình đập.

Bỗng nhiên nghĩ đến từ vành tai chạm tóc mai*.

* Vành tai chạm tóc mai: Quấn quýt với nhau.

Lang Hoa liền cảm thấy không thích hợp.

“Nàng đang nghĩ gì thế?”

Tiếng Bùi Khởi Đường ở ngay sau tai khiến cho Lang Hoa cảm thấy ngưa ngứa, nàng lập tức xoay người, tay vừa đẩy một cái liền chạm vào má hắn.

“Sao tay nàng nóng thế.”

Lang Hoa còn chưa kịp phản ứng, Bùi Khởi Đường đã thấp giọng nói.

Chẳng lẽ người động xuân tình ngược lại là nàng, rõ ràng là hắn ân cần trước, nàng mới xấu hổ như vậy.

Lang Hoa cụp mắt xuống, nhưng ánh mắt lại rơi vào ngực Bùi Khởi Đường, vạt áo hắn mở rộng, ngực nửa che nửa đậy, dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng, Lang Hoa có thể thấy vết thương rõ ràng phía trên.

Năm đó lúc nàng trị thương cho Bùi Khởi Đường đã từng nhìn thấy những thứ này, chỉ có điều lúc ấy nàng chỉ là cảm thán hắn những năm này gặp nhiều nguy hiểm mà thôi.

Bây giờ nhìn vết thương chạy dài xuống dưới kia lại cảm thấy kinh hãi.

Chỉ là những vết thương này có loại cảm giác như đã từng biết, Lang Hoa sờ lên theo bản năng.

Trong đầu lại một lần nữa xuất hiện cảnh tượng như vậy, máu tươi như dòng nước chảy xuống, chảy qua nốt ruồi chu sa, sau đó nàng nhìn thấy hai tay mình đầy máu.

Lời Từ Sĩ Nguyên lại một lần nữa xuất hiện ở bên tai: “Hứa thị, sao ngươi không nói chuyện này cho nó, nói cho nó biết Cẩn Du treo cổ tự vẫn là vì Thế tử của Khánh Vương bị nó giết chết. Cho dù ngươi không tin ta, cũng không thể tin nữ nhân giết chết cả phu quân của mình.”

Ở một kiếp trước mà bây giờ nàng không nhớ nổi đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nàng biết rõ những lời đó là Hứa thị và Từ Sĩ Nguyên dùng để ly gián nàng và Bùi Khởi Đường, nhưng nàng vẫn có chút sợ hãi.

Lang Hoa nóng lòng chứng thực cảnh tượng đột nhiên xuất hiện ở trong đầu kia, giơ tay kéo áo lót, kéo cổ áo của Bùi Khởi Đường xuống, một nốt ruồi chu sa ở ngực bên trái bất ngờ xuất hiện trước mắt.

“Lang Hoa, nàng đang làm gì thế?” Bùi Khởi Đường nghiêng người đè qua.

Lang Hoa muốn nói, môi lại bị hắn ngăn lại, tay nàng rơi trên lồng ngực trần trụi của hắn, có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh của hắn.

Từng nhịp lại từng nhịp, dường như đang nắm ở trong lòng bàn tay nàng.

Cơ thể hắn có chút nóng bỏng, hô hấp vô cùng dồn dập, một tay đè chặt tay kia của nàng, hôn nàng dồn dập, hồi lâu mới buông ra, nhưng toàn thân lại nghiêng qua đè lên người nàng, hôn từ cổ nàng xuống, kéo khuy áo của nàng ra.

Khi đầu lưỡi mềm mại của hắn rơi xuống ngực nàng, đầu óc nàng như “oành” một cái nổ tung ra, cảm giác tê dại chạy đến khắp tay chân xương cốt, toàn thân rơi vào một mảnh hỗn độn, thứ lúc ẩn lúc hiện vừa rồi nghĩ đến lập tức biến mất. Lang Hoa cảm giác được Bùi Khởi Đường đang vụng về kéo quần áo của nàng ra, kéo mấy cái vẫn chưa được, khẽ dừng lại một chút, hai người đều bình tĩnh lại, Bùi Khởi Đường cũng dừng tay lại.

Lang Hoa hơi buồn cười, mở mắt ra, thấy tròng mắt đen của hắn: “Ta muốn ở bên nàng lâu dài, vĩnh viễn cũng không xa nhau.”

Lang Hoa gật gật đầu.

Bùi Khởi Đường lại kéo nàng vào trong lòng: “Ta đã hứa với tổ mẫu, ta sẽ chờ... Tương lai ở bên nàng trọn đời, con cháu đầy nhà.”

Nghe thấy lời này, Lang Hoa cay cay mũi, trước mắt lập tức mờ nhòe đi.

Bùi Khởi Đường đã từng hỏi nàng, kiếp trước có con cái hay không, nàng nói thật. Tổ mẫu cũng nói nếu như tuổi tác quá nhỏ đã chung chăn gối, tương lai không dễ sinh đẻ.

Không phải vì hắn hết lòng tuân thủ lời hứa với tổ mẫu, mà là muốn gắng sức thực hiện ước định “con cháu đầy nhà, bên nhau đến già” với nàng.

Lang Hoa đưa tay quấn lấy cổ Bùi Khởi Đường, nâng người lên hôn lên môi Bùi Khởi Đường.

Đời này, nàng không chọn sai người.