Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 626: Uỷ khuất


Bùi Đại nãi nãi, Bùi Nhị nãi nãi dẫn thân thích của Bùi gia lui xuống.

Bùi thái phu nhân cười vẫy Lang Hoa: “Đến bên tổ mẫu ngồi đi.”

Lang Hoa cười đi tới, Bùi Khởi Đường cũng đi theo ngồi vào một bên.

Bùi Tư Thông nhìn bộ dạng Bùi Khởi Đường và Lang Hoa, hai người trai tài gái sắc vô cùng xứng đôi, trong lòng cảm khái vô hạn.

Bùi thái phu nhân cười nói: “Đều nói nước Giang Nam tốt, không sai chút nào, Lang Hoa nhà chúng ta xinh đẹp như vậy.”

Bùi thái phu nhân nói rồi kéo tay Lang Hoa: “Nhà chúng ta nhận được thánh chỉ ban hôn không biết vui mừng thế nào, hôm nay con thuận thuận lợi lợi vào cửa, chúng ta cuối cùng cũng ổn định rồi. Đáng thương cho Cố gia, gả đi miếng thịt trong lòng, nhất định sẽ vô cùng không nỡ, sức khoẻ Cố lão thái thái thế nào rồi?”

Lang Hoa nói: “Tổ mẫu cũng coi như khoẻ mạnh, lúc thời tiết tốt có thể để cho người đỡ đến vườn đi dạo mấy vòng.”

Sức khoẻ Cố lão thái thái không tốt, Bùi thái phu nhân cũng biết, nghe nói năm đó đi theo Lang Hoa vào kinh, liền không định về lại Trấn Giang, bởi vì cũng không chịu nổi đi đường xóc nảy vất vả. Chắc là vì y thuật của Lang Hoa tốt, lại thêm Cố Thế Hoành còn sống từ Tây Hạ trở lại, trong lòng Cố lão thái thái thoải mái, sức khoẻ cũng ngày một tốt hơn. Bây giờ chẳng những nhìn cháu gái xuất giá, cứ theo đà này còn có thể ôm được chắt ngoại nữa.

Bùi thái phu nhân nói: “Làm khó lão thái thái thân gia, cũng nên khổ tận cam lai rồi.”

“Y thuật của Lang Hoa rất tốt,” Bùi Tư Thông ưỡn thẳng sống lưng, giống như là đang khen nữ nhi của mình vậy, “Mẫu thân chưa nhìn thấy những thương binh kia đấy, ai cũng máu chảy ròng ròng đều được Lang Hoa cứu về. Không chỉ như thế, người Tây Hạ thấy thương binh của chúng ta có thể được chữa trị, cũng liều mạng chạy đến quân doanh của chúng ta xin chữa bệnh.”

Trước đây lúc nói mấy cái này là nói nữ nhi của người ta, bây giờ nói những thứ này lại là nói con dâu nhà mình, cảm giác vô cùng thoải mái.

“Người có nhớ thuốc của Bách Thảo Lư không,” Bùi Tư Thông cười nói, “Lúc người ăn không ngon, không thoải mái, con trai mua hai bình thuốc trở về. Người uống rồi còn nói con trai lừa gạt người, cho người ăn viên đường. Con trai nói không phải, người còn nói con trai mắc lừa rồi, thứ chua chua ngọt ngọt này cũng có thể chữa bệnh sao.”

“Bây giờ trong phòng của người còn không thiếu được thuốc như vậy.”

Nào có ai tán dương trước mặt con dâu như vậy, mất hết cả khí thế của trưởng bối. Bùi phu nhân chỉ cảm thấy buồn cười, lão gia là quá hài lòng với Lang Hoa, mới có thể như thế.

Bùi thái phu nhân không ngừng gật đầu, ngẩng đầu nhìn Lang Hoa: “Thuốc đó rốt cuộc là thuốc gì, chẳng những lạnh lạnh, còn chua chua ngọt ngọt.”

Lang Hoa hé miệng cười: “Thật ra thì đó cũng không phải là phương thuốc nhà chúng con, chỉ có điều chúng con bào chế sơn tra và đường thành thuốc viên, để dễ dàng lấy ra uống. Tổ mẫu con bởi vì luôn phải uống thuốc, khẩu vị yếu, nấu thuốc nước cũng không dễ nuốt, cho nên con và Hồ tiên sinh cùng nghĩ ra cách này.”

Bùi thái phu nhân thở dài: “Năm đó lúc ở Quảng Nam, ta mắc bệnh dịch, uống mấy tháng thuốc liền, không dễ dàng gì mới qua được quỷ môn quan, bây giờ ghét nhất là ngửi thấy mùi thuốc.”

Bùi thái phu nhân đang nói, Lang Hoa phát hiện bên ngoài rèm có một đôi chân nhỏ đang đứng ở đó.

Bùi phu nhân hiển nhiên cũng phát hiện ra, không khỏi ho khan một cái: “Ai thế?”

Ma ma quản sự lập tức đi vào, phía sau bà ta còn có một tiểu thư mười một mười hai tuổi.

“Như Cẩn,” Bùi phu nhân khá có chút kinh ngạc, “Sao con lại ở đây.”

Như Cẩn vẫn luôn là đứa trẻ quy quy củ củ, tại sao lại ở ngoài cửa nghe lén.
Ma ma quản sự vội nói: “Thập tiểu thư bị mất miếng ngọc kỳ lân trên người, tới hỏi nô tỳ, nô tỳ kêu Thập tiểu thư chờ một lát, ai biết chớp mắt Thập tiểu thư đã...”

Nếu như là thường ngày, nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Hôm nay nhà nhiều khách, ma ma quản sự cũng bận rộn, đang lúc lơ là bị Thập tiểu thư chạy vào.

“Ngươi đi đi,” Bùi thái phu nhân phất phất tay, “Cũng không phải chuyện ghê gớm gì, đều là người nhà cả.”

Bùi Thập tiểu thư mặc váy màu vàng nhạt, nhìn có chút gầy yếu, cặp mắt to rơi trên người Lang Hoa: “Thật ra muội không bị mất ngọc kỳ lân, muội chỉ là muốn tới hỏi Tứ tẩu tử, có phải muốn dẫn người đến tây lộ Quảng Nam hay không.”

Lang Hoa đứng dậy, dẫn Bùi Thập tiểu thư ngồi xuống bên cạnh Bùi thái phu nhân: “Qua một thời gian nữa, có lẽ ta sẽ đi.”

Bùi Thập tiểu thư mím mím môi, trên mặt là vẻ cứng rắn: “Vậy tỷ nhất định sẽ hối hận.”

Lời này nói ra, Bùi Tư Thông và Bùi phu nhân không hẹn mà cùng nhíu mày.

Bùi thái phu nhân oán giận nói: “Ngày đại hỷ không thể nói lời xúi quẩy như thế.”

Nhưng Bùi Thập tiểu thư lại không sợ: “Con nói đều là sự thật, con cũng là vì tốt cho Tứ tẩu,” Nói rồi nhìn Bùi Khởi Đường, “Triều đình sai Tứ ca đi Quảng Nam đánh giặc, Tứ ca cũng đừng đi. Năm đó tằng tổ phụ lệnh cho chúng ta nhất định phải rời khỏi Quảng Nam, bằng không cho dù đến hoàng tuyền rồi, cũng không chịu gặp nhau. Đây... Không phải là tổ huấn nhà chúng ta sao?”

Bùi phu nhân đứng lên: “Như Cẩn, những chuyện này con không hiểu, con qua đây, ta dẫn con ra ngoài tìm Như Hoan và Như Đồng.” Đứa trẻ tuổi tác như vậy cái gì cũng không hiểu, nhất định là ở bên ngoài nghe được cái gì, mới vội vội vàng vàng đến nói. Bà ngàn phòng vạn phòng, nhưng lại xảy ra loại chuyện này lúc nhận biết thân thích.

Nhưng Bùi Thập tiểu thư lại không động, trong ánh mắt hiện ra ánh nước: “Tứ ca ca và Tứ tẩu không biết chuyện của Bùi gia chúng ta, mới nói muốn về quản lý tổ trạch...” Nói đến phần sau đã kích động, “Bọn họ căn bản cái gì cũng không biết, Tứ ca ca hàng năm ở bên ngoài, sợ rằng ngay cả người trong nhà cũng không biết hết... Cũng không thể vì con đường làm quan của Tứ ca ca mà liên lụy tới những người trong tộc khác.”

Sắc mặt Bùi phu nhân trở nên xanh mét, lời nói này của Như Cẩn hết sức nghiêm trọng, trong đó mang theo mấy phần oán hận và chỉ trích.

Trước kia bởi vì Khởi Đường không sống ở Bùi gia, cho nên quan hệ lạnh nhạt với người Bùi gia, mọi người mặc dù trong lòng biết rõ, nhưng cũng không ai bới ra.

Bây giờ Như Cẩn lại nối chuyện Khởi Đường và chuyện Lang Hoa muốn sai người đi tây lộ Quảng Nam lại với nhau.

Trái tim Bùi phu nhân đập loạn lên không ngừng, lần này nói gì bà cũng phải đem được Như Cẩn đi, không cho Như Cẩn nói thêm gì nữa.

Bùi phu nhân mới nghĩ tới đây, giọng nói trong trẻo lại vang lên.

“Tứ ca của muội biết,” Lang Hoa mở miệng nói, “Như Cẩn có phải là con của Lục thúc phòng nhì không? Ta mới gặp người trong nhà một lần, còn chưa biết hết.”

Bùi phu nhân ngẩn ra chốc lát mới nói: “Là con của Lục thúc con.”

Lang Hoa gật gật đầu: “Khởi Đường có nói với con, lúc Lục thúc của phòng nhì ở Quảng Nam quản lý tổ trạch nhiễm chướng dịch mà không còn nữa, Lục thẩm trở về phát tang cũng bệnh không dậy nổi, để lại một vị tiểu thư, chuyển đến đường Phúc Kiến, sống cùng với đại bá phòng nhì.”

Bùi Thập tiểu thư há to miệng.

Tứ ca từ trước đến nay chưa từng gặp lại biết chuyện nhà bọn họ.

Nàng vốn là lòng tràn đầy ủy khuất, nhưng bây giờ trong lòng chỉ có kinh ngạc, vốn là khí thế căm giận bất bình lập tức suy sụp, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: “Tứ... Tứ ca đều biết cả, muội... Còn tưởng rằng Tứ ca không biết.”