Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 643: Buồn bã thương tâm


“Tỷ tỷ,” Ánh mắt Chu Tử An phức tạp, cuối cùng không nhịn được nói, “Phụ thân kêu đệ đừng đến tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ đã gả đến Bùi gia, là dâu Bùi gia... Bất kể Bùi gia và Chu gia như thế nào cũng không muốn tỷ tỷ ở giữa phải khó xử.”

Nhà mẹ đẻ của nàng ta chung quy là vì nghĩ cho nàng ta, Bùi Đại nãi nãi muốn rơi lệ: “Như vậy sao được, ta... Ta cũng lo lắng trong nhà...”

Chu Tử An nói: “Tỷ tỷ phải nghe lời phụ thân, lần này đừng quan tâm gì cả, đừng để ý gì cả.”

Bảo nàng ta không quan tâm gì cả, trơ mắt nhìn phu gia và nhà mẹ đẻ cứ như vậy...

Bùi Đại nãi nãi lập tức kéo Chu Tử An đến một bên: “Đệ nói thật với ta đi, chuyện lần này nghiêm trọng thế nào? Phụ thân ở Quảng Nam không phải vẫn luôn yên ổn sao? Có ầm ĩ thế nào thì làm sao có thể ầm ĩ ra chuyện gì được.”

“Tỷ tỷ, tỷ thật sự không biết sao?” Ánh mắt Chu Tử An lóe lên, “Có mấy lời gọi là vạch lá tìm sâu, chúng ta chỉ không ngờ Bùi gia là người như vậy.”

“Trước đây Bùi gia rời khỏi Quảng Nam, nhà chúng ta không đi cùng, đó là bởi vì phụ thân muốn đóng giữ biên ải vì triều đình. Những năm gần đây Chu gia chúng ta ở Quảng Nam trả giá bao nhiêu khổ cực, người bên ngoài không biết, cho dù đối với tỷ tỷ cũng là báo tin vui không báo tin buồn. Tỷ tỷ không biết, cha bị bệnh lở loét đã lâu không khỏi, mỗi ngày thay thuốc đều đau đến đầm đìa mồ hôi lạnh, chuyện trong nhà đều giao cho đại ca xử lý, chúng ta không dám nói với bên ngoài... Nhưng Bùi gia nhất định là nghe nói bậy bạ gì mới nhân cơ hội này đến Quảng Nam.”

Bùi Đại nãi nãi kinh ngạc trợn to hai mắt: “Đệ nói là thật sao?”

Chu Tử An ung dung cười một tiếng: “Tỷ tỷ bây giờ còn không tin cả lời của đệ đệ sao? Bất kể tỷ tỷ nghĩ như thế nào, có lẽ đây là lần cuối cùng tỷ đệ ta gặp mặt. Tỷ tỷ hẳn đã biết, Cố thị sai người dùng sợi the thô hoa của Quảng Nam để làm cống phẩm, rất nhiều thương nhân lên đường đến Quảng Nam. Binh mã trong tay phụ thân không quá một vạn, tây lộ Quảng Nam lại hoang vắng, binh lực phân tán ra, quân đội đóng giữ địa phương không quá mấy trăm, còn luôn luôn phải đề phòng Giao Ly xâm lược, làm sao có thể ứng phó với nhiều thương nhân như vậy, chắc chắn sẽ gặp rắc rối.”

“Bùi gia rất rõ ràng hành động như vậy sẽ dẫn đến hậu quả gì,” Sắc mặt Chu Tử An nhợt nhạt, “Bọn họ muốn khiến phụ thân xảy ra sai lầm, sau đó Bùi Khởi Đường sẽ công khai thay thế phụ thân. Tính khí phụ thân tuyệt đối không chịu cúi đầu, thà ngọc nát cũng không làm ngói lành...”

Chu Tử An nói tới đây không tiếp tục nói nữa, Bùi Đại nãi nãi cũng đã đoán được ý vế sau.

Phụ thân sẽ chết, toàn bộ tộc Chu thị sẽ thua trong chuyện này.

“Tại sao?” Bùi Đại nãi nãi vẫn không hiểu, “Sức khoẻ phụ thân đã như vậy, không bằng nhường Bùi gia đi, hai nhà là thân gia cũng không nên liều mạng ngươi chết ta sống.”

“Không thể nào,” Chu Tử An lắc đầu, “Cho dù Chu gia chúng ta đáp ứng, Bùi gia cũng không chịu nhượng bộ. Bùi Khởi Đường một tên tiểu tử chưa dứt sữa làm sao có thể quản lý cả Quảng Nam, dù triều đình Đại Tề đồng ý, quan thổ ty Quảng Nam cũng không thể thừa nhận. Bùi Khởi Đường nhất định phải lập uy, cách tốt nhất chính là đem Chu gia chúng ta ra khai đao.”

Bùi Đại nãi nãi chỉ cảm thấy tay chân lạnh như băng, dường như bầu trời trên đỉnh đầu đã sập xuống, cả người đều run lẩy bẩy. Cảnh tượng Chu gia và Bùi gia vui vẻ hòa thuận với nhau dường như vẫn còn ở trước mắt, năm đó lúc nghe nói phải gả tới Bùi gia, lòng nàng ta còn tràn đầy vui sướng, sao có thể ngờ tới sẽ có ngày hôm nay.

Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt.

Đây là muốn mạng nàng ta sao.

Tại sao nhất định phải như thế chứ, nàng ta không hiểu, muốn đạt được mục đích có nhiều cách như vậy, tại sao cứ phải nhắm vào Chu gia.

“Thái hậu nương nương giao Từ Ninh Cung cho Cố thị, có thể thấy thủ đoạn của Cố thị thế nào, tỷ tỷ đấu không lại nàng ta đâu. Đợi đến lúc chuyện Chu gia chúng ta lắng xuống, tỷ tỷ hãy giao quyền hành quản gia ra đi,” Chu Tử An thở dài, “Tỷ tỷ ở Bùi gia sinh con dưỡng cái, không cần cầu cái gì khác, chỉ cần cả đời bình an khoẻ mạnh... Bất luận người trong nhà ở nơi nào, cũng đều mong tỷ tỷ càng ngày càng tốt.”

Chu Tử An nghẹn ngào mấy tiếng: “Đệ phải lên đường trở về đây, tỷ tỷ hãy bảo trọng.”

Thấy đệ đệ sắp rời đi, Bùi Đại nãi nãi bất chấp lễ phép tiến lên ôm lấy cánh tay đệ đệ: “Tam đệ đệ đừng đi, đệ nói cho tỷ tỷ biết làm sao mới có thể giúp được phụ thân, làm sao mới có thể giúp được Chu gia, đệ nói cho tỷ tỷ đi, tỷ nhất định sẽ dốc hết toàn lực...”
Chu Tử An lắc lắc đầu.

Bùi Đại nãi nãi nói tiếp: “Ta cùng đệ trở về Quảng Nam, cho dù chết... Người một nhà chúng ta cùng chết...”

Chu Tử An đỏ mắt: “Tỷ tỷ đừng ngốc nữa, tỷ còn có hai đứa bé, lẽ nào thật sự muốn giao bọn nhỏ cho kế thất nuôi dưỡng sao? Tương lai sẽ như thế nào trong lòng tỷ đã rõ.”

Trước mắt Bùi Đại nãi nãi hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của đứa trẻ, lập tức không còn sức lực: “Ta đi xin cha chồng, nếu như cha chồng không chịu đồng ý, vậy ta... Vậy ta tương lai...”

“Tỷ tỷ đừng nói nữa.” Chu Tử An lắc lắc tay Bùi Đại nãi nãi.

“Đệ nói cho ta biết... Thật sự có một ngày như thế ta nên làm gì mới có thể giúp?” Giọng Bùi Đại nãi nãi khàn khàn.

“Cúi đầu khuất phục Cố thị, cầu xin Bùi gia có thể dung nạp tỷ, hết cách rồi, vì tỷ tỷ đã không có nhà mẹ đẻ làm hậu thuẫn nữa, sau này chỉ có thể dựa vào chính mình.” Giọng Chu Tử An rất nhẹ, nói xong kéo tay Bùi Đại nãi nãi ra, xoay người đi ra cửa.

Bùi Đại nãi nãi mù mờ đứng ở nơi đó.

Chu Tử An ra cửa, cưỡi ngựa đi ra khỏi ngõ, đi suốt ba bốn con phố, cuối cùng ở cách cổng thành không xa, nghe thấy mấy tiếng lưu ly trong trẻo va chạm, ngay sau đó mùi hoa quế nhàn nhạt từ đối diện truyền tới. Hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn sang, một chiếc xe ngựa đang đỗ cách đó không xa.

“Tam Nương,” Chu Tử An nói, “Là nàng sao?”

Rèm xe ngựa khẽ động, nhưng không thấy người trong xe ngựa, chỉ có một bàn tay thon dài nhẹ nhàng vén rèm: “Chuyện làm xong chưa?”

Chu Tử An gật gật đầu: “Làm xong rồi, có điều tỷ tỷ đó của ta từ trước đến giờ nhát gan, cũng không biết tương lai có thể giúp đỡ hay không.”

“Không thể dựa hết vào nàng ta, còn phải dựa vào phụ tử các ngươi,” Tam Nương nói, “Trong kinh không còn chuyện của ngươi nữa, mau trở về Quảng Nam đi, nếu như mọi chuyện thuận lợi, ba tháng sau chúng ta tự nhiên sẽ gặp mặt.”

Chu Tử An rất muốn kéo cái tay kia nhưng lại không dám càn rỡ, cúi đầu nói: “Ta biết rồi, nhất định sẽ không khiến Tam Nương thất vọng.”

Xe ngựa rất nhanh rời khỏi tầm mắt Chu Tử An.

Xe ngựa ra khỏi thành, trong buồng xe truyền tới một tiếng thở dài yếu ớt: “Hy vọng đây là lần cuối cùng tới đất Tề.”

Tam Nương trong buồng xe mặc cả người váy xanh, trên đầu búi tóc đơn giản, nhưng nhìn hết sức xinh đẹp, đôi mắt dường như có thể hút lấy hồn phách người ta, khiến cho người ta nhìn rồi không dời mắt sang chỗ khác được, bên tay nàng ta là tranh phong cảnh Quảng Nam, nàng ta ngước cằm lên đột nhiên nói: “Quảng Nam thật sự tốt như vậy sao? Lúc nào chúng ta có thể tới đó xem xem.”

Hạ nhân vội nói: “Có lẽ sẽ rất nhanh.”

Tam Nương khẽ mỉm cười: “Vậy sao? Không chỉ là Quảng Nam, ta còn muốn gặp cái người một tay bắt Lý Thường Hiển kia, xem bộ dạng hắn rốt cuộc thế nào, chỉ tiếc... Có lẽ bỏ qua lần này, cũng không nhìn thấy nữa rồi.”

Tam Nương vừa dứt lời, một con chim bồ câu bay xuống đậu trên xe ngựa, hạ nhân nhanh chóng lấy tờ giấy trên chân chim bồ câu xuống đưa cho Tam Nương, sắc mặt Tam Nương khẽ thay đổi: “Hy vọng phụ tử Chu gia có thể chịu đựng được.”