Dạo Bước Phồn Hoa

Chương 692: Bố thí


Tiếng kêu rên của Từ Chính Nguyên khiến cho Từ lão phu nhân càng thêm phiền muộn trong lòng.

“Lão phu nhân,” Ma ma quản sự nói tiếp, “Vết thương của Nhị lão gia dùng không ít thuốc vẫn không thấy chuyển biến tốt, người nói xem phải làm thế nào mới được? Cuộc sống bây giờ không thể so với trước đây, sức khoẻ Nhị lão gia vốn yếu ớt, giờ đây lại không có đồ ăn ngon, cơ thể nhất thời không được bồi dưỡng. Nô tỳ thấy hai ngày nay Nhị lão gia càng gầy gò hơn rồi.”

Ánh mắt ma ma quản sự lóe lên, còn tiếp tục như vậy nữa, Nhị lão gia chỉ sợ khó giữ được tính mạng.

“Nếu không thì,” Ma ma quản sự nói, “Kêu Nhị thái thái ra mặt đi mời Cố... Bùi...”

Ma ma quản sự cảm thấy nói thế nào cũng không đúng, Đại tiểu thư sắp làm Khánh Vương phi rồi, gọi nàng là Bùi Tứ nãi nãi không ổn thỏa.

Lời của ma ma quản sự còn chưa dứt, Từ lão phu nhân đã biết ý của bà ta.

Mặt Từ lão phu nhân sầm xuống: “Thái y Lưu tướng mời tới cũng không có cách nào, nó có thể chữa khỏi sao? Ngươi cũng bị những kẻ đó lừa bịp không phân được tốt xấu rồi.” Từ sau khi biết thân thế của Cố Lang Hoa, Từ gia chưa có một ngày yên ổn. Bây giờ nhà tan cửa nát, những người này lại còn một lòng muốn đi xin Cố Lang Hoa giúp đỡ.

Ma ma quản sự lập tức cúi đầu xuống: “Nô tỳ chỉ là cảm thấy đại tiểu... Cố thị... Nắm tư kho của Thái hậu nương nương trong tay, nói không chừng có bí dược... Thuốc trong cung đều rất tốt...”

Từ lão phu nhân nói, “Cho dù trong cung có bí dược, Lưu tướng cũng có thể cầm tới, nhà chúng ta còn chưa sa sút đến mức phải đi xin kẻ đó. Nó cũng không phải không biết tình hình của Từ gia, nó không đến, chẳng lẽ muốn ta đưa mặt qua cho nó đánh sao?”

Ma ma quản sự không dám nói nữa, trong phòng yên tĩnh lại, tiếng rên rỉ của Từ Chính Nguyên càng rõ ràng.

“Vậy chúng ta có chuyển đến tây thành không?” Ma ma quản sự mím mím môi.

Trước đó nghe nói mấy vị Quận vương phi chủ trì, kêu tông thất và hiển quý thu dọn và để trống nhà tại bắc thành và tây thành để cho bọn họ đến ở. Lão phu nhân nhờ Lưu tướng đi nghe ngóng, Lưu tướng xin hoàng thất giúp đỡ giữ lại một viện cho bọn họ. Tình hình bên đó dĩ nhiên tốt hơn nơi này, lão phu nhân rất vui mừng chuẩn bị định chuyển qua.

Nhưng bây giờ Đại tiểu thư thành Khánh Vương phi rồi, cũng không biết có liên quan hay không.

Từ lão phu nhân trợn tròn mắt: “Cho dù nó được phong làm Khánh Vương phi, chẳng lẽ toàn bộ họ hàng hoàng thất đều phải nể mặt nó sao? Chúng ta ở nhà của họ hàng hoàng thất, cũng không phải là nhà của nó, có liên quan gì đến nó? Những người đó là nể mặt Lưu tướng, không phải Cố Lang Hoa.”

“Lưu tướng ở trong triều nhiều năm như vậy, nó vĩnh viễn cũng không thể so được.”

Ma ma quản sự thở phào nhẹ nhõm, bất kể lão phu nhân nghĩ như thế nào, chỉ cần bằng lòng chuyển đi là được.

“Tùng Nguyên không chịu trở lại, cũng là muốn để ta đi cầu xin Cố Lang Hoa,” Từ lão phu nhân cười lạnh nói, “Đừng hòng, ta muốn để cho người trong thiên hạ đều biết, Từ gia chúng ta không có chút quan hệ nào với nó hết.”

...

Bầu trời vang lên một tiếng sấm, Xảo tỷ nhi nhân lúc hạ nhân trong phòng lui xuống, nhanh chóng nhét vật trong tay vào miệng Từ Nhị thái thái.

Từ Nhị thái thái giật mình, giữa răng và môi lập tức nếm được mùi vị ngô trộn lẫn với thảo dược, đây là bánh thuốc.

Xảo tỷ nhi ngước khuôn mặt nho nhỏ lên, ánh mắt phát sáng: “Mẫu thân mau ăn đi, đây là vừa rồi tổ mẫu cướp đi còn thừa lại.”

Nước mắt Từ Nhị thái thái chảy xuống, giơ tay ôm Xảo tỷ nhi vào trong lòng.

“Mẫu thân,” Xảo tỷ nhi nhìn Từ Chính Nguyên yếu ớt trên giường, “Người nói xem, nếu như tỷ tỷ đến đây, có thể chữa khỏi bệnh của phụ thân không? Có thể khiến cho phụ thân đứng lên được, còn giống như trước đây nói chuyện, đi bộ với con không?”

Trước mắt Từ Nhị thái thái hiện lên khuôn mặt Lang Hoa: “Chắc là có thể, tỷ tỷ đó của con luôn rất lợi hại.”

Xảo tỷ nhi không nói thêm gì nữa mà yên lặng dựa sát vào Từ Nhị thái thái.
Bên ngoài mưa to như trút nước.

Chỉ một lát trong phòng đã bắt đầu bị dột, Xảo tỷ nhi càng cảm thấy lạnh hơn.

Từ Nhị thái thái nghe tiếng nước mưa rơi vào trong chậu, không biết bọn họ có thể chống đỡ đến sang năm không. Bà bây giờ không cầu gì khác, chỉ hy vọng sau khi chiến sự qua đi, cả nhà bọn họ trở lại Hàng Châu mà sống yên ổn.

“Lão phu nhân,” Tiếng hạ nhân truyền tới, “Từ Quận vương phủ đưa đồ tới rồi.”

Từ Nhị thái thái và Xảo tỷ nhi cùng nhau ra ngoài thăm dò, chỉ thấy hạ nhân chuyển mấy cái rương vào nhà.

Mở rương ra bên trong là chăn và y phục mới tinh, còn có mấy hộp đựng thức ăn bày ở trên bàn.

Từ lão phu nhân hết sức kinh ngạc, liên tục nói: “Thế này phải làm sao mới phải, Từ Quận vương phi cho chúng ta mượn nhà ở vốn đã là ân tình to lớn, bây giờ lại đưa những thứ này tới.”

“Người nhận đi,” Quản sự của phủ Từ Quận vương cười nói, “Vương phi của chúng ta nói rồi, chỉ cần lão phu nhân và thái thái không chê, vết thương của Nhị lão gia chúng ta không giúp được gì, nhưng những thứ này thì có thể, trước mắt cũng chính là cấp cứu, sau này đâu có cần đến chúng ta.”

Mắt Từ lão phu nhân đỏ lên, nhấc khăn tay lau lau khóe mắt: “Vương phủ giúp đỡ trong lúc khó khăn thế này, Từ gia chúng ta vĩnh viễn nhớ trong lòng.”

“Người khách khí quá,” Quản sự của phủ Từ Quận vương nói, “Chúng ta cũng là mượn hoa dâng phật thôi.”

Từ lão phu nhân biết Lưu Cảnh Thần và Từ Quận vương có chút giao tình, phủ Từ Quận vương làm như vậy cũng là vì sau này gặp phải chuyện gì xin Lưu tướng giúp đỡ, ngươi tới ta đi quan hệ mới có thể bền vững, rốt cuộc con trai không đáng tin cậy, hạ nhân không đáng tin cậy, có thể để cho bà ta dựa vào vẫn là Lưu tướng.

Từ lão phu nhân nói: “Vậy lão thân xin nhận.” Những thứ này xác thực là thứ bây giờ bà ta cần nhất, nếu không ngày sau còn không biết phải vượt qua thế nào.

Quản sự của phủ Từ Quận vương cười híp mắt lại: “Người không nhận chính là chê chúng ta không chu đáo rồi. Vương phi nhà chúng ta nói rồi, người yên tâm đi, nhà ở tây thành chúng ta đã thu dọn xong cả rồi, người không cần mang gì cả, tất cả đồ trong nhà đều là lấy từ trong kho ra, sau khi chuyển đến bệnh tình của Nhị lão gia cũng dễ điều dưỡng hơn.”

Quản sự nói xong vừa hay nhìn thấy Nhị thái thái và Xảo tỷ nhi ở bên cạnh, lập tức tiến lên hành lễ: “Vương phi đặc biệt nhắc đến tiểu thư, tiểu thư và Huyện quân nhà chúng ta tuổi tác như nhau, nếu như bằng lòng thì vào ở cùng với Huyện quân nhà chúng ta.”

Từ Nhị thái thái lập tức nói: “Vậy làm sao được.”

“Được, được mà,” Quản sự nói, “Chỉ là lão phu nhân, thái thái đừng đồng ý với người khác nữa, nhất định ở trong viện của chúng ta, đừng để cho Vương phi nhà chúng ta uổng công đợi.”

Hòn đá lớn đè trên ngực Từ lão phu nhân giống như được rời đi chút, trong lòng cũng coi như vui mừng: “Chỉ cần không gây thêm quá nhiều phiền toái cho vương phủ...”

“Không phiền, một chút cũng không phiền,” Quản sự khom người nói, “Nếu đã như vậy thì nô tài xin trở về phục mệnh với Vương phi.”

Tiễn quản sự đi, Từ lão phu nhân ngồi lại trên giường, hạ nhân mở hộp đựng thức ăn ra dâng đến trước mặt Từ lão phu nhân. Mùi thơm thức ăn lập tức bay ra, tất cả mọi người trong phòng đều không nhịn được nuốt nước bọt.

Trong hộp đựng thức ăn là cả một con gà béo, những thứ khác đặt trong hộp đều là thức ăn tinh xảo, cơm nóng hổi và mấy đĩa điểm tâm.

Hạ nhân lập tức bới cơm cho Từ lão phu nhân.

Từ lão phu nhân nhìn Từ Nhị thái thái đang đứng: “Chia ra một nửa cho Chính Nguyên, Chính Nguyên ăn xong rồi còn thừa lại thì hai mẹ con các ngươi ăn đi.”

Trong lòng Từ Nhị thái thái vui mừng, kéo tay Xảo tỷ nhi.

“Đừng quên ân tình của Lưu tướng và phủ Từ Quận vương,” Từ lão phu nhân cụp mắt xuống, lạnh lùng nói, “Đây không phải là Cố Lang Hoa cho đâu.”