Vợ Yêu Của Thiếu Tá

Chương 11: Thi đấu


Storm nghe được tiếng thở nặng nề bên phải, cô nâng súng bắn ra viên đạn thứ ba, viên đạn xuyên qua bức tường màu trắng, trúng vào hồng tâm của một tên quân nhân, mùi cũ kĩ và khẳn của căn phòng cùng với bột phấn tỏa ra từ bức tường bị vỡ nát khiến không khí trở nên ngột ngạt.

Storm nín thở nhanh chóng bước về hướng tên quân nhân vừa bị cô hạ gục, không cho mình thời gian suy nghĩ, vì cô biết trong vòng một giây ngắn ngủi có thể xảy ra bất cứ chuyện gì, bao gồm cả chuyện thắng thua.

Cô bước vào một căn phòng lớn, căn phòng này không có gì cả ngoài một cái bàn gỗ cũ kĩ đặt bên cạnh cửa sổ, mặc dù cô không nhìn thấy nhưng cô đã từng xem qua địa đồ nên biết.

Storm đứng im nhắm mắt lại lắng nghe tiếng động xung quanh, cô cảm nhận được hơi thở bất ổn cùng với tiếng lộp độp rất nhỏ, của những giọt mồ hôi từ phía trên trần nhà nhỏ xuống mặt đất phía sau cô.

Kỳ Sơn giăng hai chăn, mượn hai bức tường của cánh cửa, leo lên phía trên.

Vì cố gắng dùng sức giữ vững người trên cao nên mặt và tay toát đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt nhỉu xuống sàn nhà xi măng.

Kỳ Sơn sững người khi Storm bất ngờ xoay lại đối diện với anh, mắt cô lúc này được một miếng vải che lại.

Kỳ Sơn không biết cô đang giở trò gì, nhưng dù cô muốn làm gì cũng mặc kệ, anh phải giữ yên không nhút nhích tránh cho cô phát hiện mình.

Gân xanh hiện lên rõ ràng trên tay Kỳ Sơn, khi anh dùng sức bám chặt vào bức tường.

Storm không hề gắp gáp, cô nghiêng mặt sang bên trái rồi sang bên phải, đúng vậy Storm là cố tình kéo dài thời gian.

Cô muốn xem Kỳ Sơn còn chóng chọi được bao lâu.

Cảm nhận được hơi thở của Kỳ Sơn trở nên bất ổn, Storm bất thình lình vươn súng, nòng súng nhắm thẳng vào nguời anh, ngón tay trỏ thản nhiên bóp cò súng.

“Pằng...”

Kỳ Sơn kinh ngạc, anh không ngờ cô đã biết vị trí của anh.

Kỳ Sơn lập tức bắn trả, nghe được tiếng viên đạn càng lúc càng đến gần, Storm phản ứng cực nhanh cô phóng sang bên trái ẩn mình sau cái bàn gỗ, dùng nó làm bia đỡ đạn.

Kỳ Sơn vì ở trên cao, nên không có chỗ trốn, dù anh có nhanh chân phóng xuống cũng không tránh khỏi viên đạn thứ tư.

Nghe được tiếng thân thể va chạm xuống mặt đất Storm biết đối thủ đã bị cô hạ gục, cô bước ngang qua thân thể của Kỳ Sơn đi vào bên trong, bước vào cửa đèn trong phòng đột nhiên bật sáng, cô dùng tay kéo miếng vải che mắt quăng sang một bên.

Cặp mắt sắc bén tỏa ra tia sáng lung linh hơi nheo lại, vì chưa thích nghi được với ánh sáng, thế nhưng rất nhanh cô đã điều chỉnh lại tầm nhìn của mình.

Trước mặt cô lúc này là Nhất Minh và con tin, Nhất Minh đứng ở phía cuối căn phòng, một tay siết chặt cổ Thẩm Thanh, tay còn lại cầm súng chỉa vào đầu cô ấy.

Nhất Minh nhìn Storm hùng hồn nói.

“Mau bỏ súng xuống, bằng không tôi sẽ giết chết con tin ngay.”

Nhất Minh vừa nói vừa đẩy nòng súng sát vào huyệt thái dương của Thẩm Thanh.

Đánh cược lần này là phải an toàn giải cứu con tin, dù cô giết chết được bọn cướp nhưng không giữ được tính mạng của con tin, cô vẫn là người thua cuộc.

"Được, tôi sẽ quăng súng cho cậu.

Cậu không được làm hại đến con tin."

Storm nói xong, tay cầm súng từ từ hạ xuống, tay còn lạ đưa lên cao chứng tỏ mình đầu hàng.

Storm nhìn thẳng vào mắt Nhất Minh, nhìn thấy sự đắc ý tỏa ra từ trong ánh mắt anh, cô lên tiếng.

“Nè, nhận súng.”

Từ súng vừa thốt ra khỏi miệng cô, tay đã dùng sức đẩy khẩu súng Spider về phía Nhất Minh.

La Thành nhìn thấy liền bày ra vẻ mặt thất vọng, Storm đã thua, thì ra năng lực của cô ấy cũng chỉ có vậy thôi.

Lôi Lạc Thần vẫn như cũ ánh mắt thâm thuý luôn dõi theo Storm, anh biết Storm sẽ không dễ gì chịu thua, thế nhưng anh không biết cô đình làm gì để xoay chuyển tình hình.

Trong lúc La Thành chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên bên trong màn hình phát ra âm thanh lạ, thu hút sự chú ý của anh, khiến anh quay đầu nhìn vào màn hình.

La Thành nhìn thấy Storm đẩy khẩu súng trên tay về phía Nhất Minh,

Ánh mắt của Nhất Minh theo phản ứng tự nhiên nhìn vào khẩu súng, hắn vươn chân đá khẩu súng sang một bên.

Sự lơ là nhất thời của Nhất Minh đã khiến cục diện thay đổi hoàng toàn, chỉ vài giây ngắn ngủi Storm thừa lúc tầm quan sát của Nhất Minh chuyển lên khẩu súng Spider, cô xông tới vươn chân đá văng khẩu súng đang cầm chặt trên tay Nhất Minh sang một bên.
“Pằng...”

Pằng một tiếng phát súng thứ năm chính xác bắn vào vị trí trái tim của Nhất Minh.

Thẩm Thanh kinh ngạc trong lòng, Storm ra tay nhanh đến nổi cô ta không thể nào nhìn rõ được sự việc, đến khi cô ý thức được chuyện gì đang diễn ra, thì Nhất Minh đã trúng đạn nằm dưới mặt đất.

Đột nhiên giọng nói của Lôi Lạc Thần vang lên từ phòng giám sát.

“Diễn tập kết thúc!”

Nói xong Lôi Lạc Thần, La Thành và một quân nhân từ trong phòng giám sát bước ra ngoài.

Kỳ Sơn, Nhật Trung và ba tên quân nhân xem như đã chết lần lượt đứng lên từ dưới mặt đất, họ dùng tay phủi phủi bụi trên người, chỉnh lại quân phục, đứng thành một đường thẳng một cách nghiêm trang.

La Thành tâm tình sảng khoái vừa đi vừa vỗ tay.

“Bốp... Bốp...”

“Rất tuyệt, rất tuyệt...”

La Thành nhìn Storm đưa ngón tay cái lên khen ngợi cô, càng lúc anh càng thưởng thức cô nhiều hơn.

Nhất Minh không phục trong long nhìn Storm.

"Cuộc đấu này cô đã thua, quy luật của cuộc đấu mỗi người chỉ được mang trong mình một khẩu súng.

Cô dùng hai khẩu súng xem như phạm quy."

Tất cả mọi người nghe vậy liền gật đầu đồng ý, vì thể diện của bản thân trong lòng ai cũng mong trận đấu này Storm là người thua cuộc.

Storm cười cười nhìn Nhất Minh.

“Ai bảo với cậu rằng, tôi dùng hai khẩu súng?”

Storm nhìn thẳng vào mặt Nhất Minh chất vấn anh, Nhất Minh bị ánh nhìn của Storm làm cho bối rối.

"Thì... Thì vừa rồi cô đã quăng khẩu súng trên tay mình cho tôi.

Vậy cô dùng gì để bắn tôi?

Là không khí sao?"

Nhất Minh cố tình nói với giọng trêu chọc.

Lôi Lạc Thần không nói xen vào anh muốn Storm tự giải quyết vấn đề này, chỉ có người tài mới có thể khiến bọn họ tâm phục khẩu phục.

"Tôi nghĩ đầu óc của cậu có vấn đề.

Tôi nói mình sẽ quăng súng cho cậu là cậu liền tin ngay sao?

Vậy nếu tôi nói, tôi là mẹ của cậu, cậu cũng sẽ tin?"

Lời nói sắc bén của Storm khiến thất cả mọi người bật cười thành tiếng.

“Ha... Ha... Ha...”

Lôi Lạc Thần với gương mặt lạnh tanh, ánh mắt như cười như không nhìn chăm chăm vào Storm.

Kỳ Sơn nhìn thấy Nhất Minh giận đến xanh cả mặt khối bóc ra đỉnh đầu, anh vỗ vỗ vai Nhất Minh trấn an.

“Bình tĩnh, bình tĩnh.”

Vừa nói Kỳ Sơn vừa cười khiến Nhất Minh càng tức giận, anh hắt vai đẩy tay Kỳ Sơn khỏi vai mình.

"Cô nói vậy là có ý gì?

Rõ ràng tôi nhìn thấy cô quăng khẩu súng cho tôi!"