Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 34: Qua sông


Mọi người cơm nước xong, nhìn thời gian thấy còn sớm, đi về cũng không có việc gì làm, Triệu Tiểu Nhã bèn đề nghị đi hát karaoke, gần đó có một nơi mới mở, hiện đang khai trương đại hạ giá 60%, mọi người vừa nghe liền lập tức đồng ý, sau đó đánh xe đi.

Rất nhanh, bốn người tới quán bar, vừa vào trong không khí liền náo nhiệt hắn lên, bốn người Tần Thiên vừa bước xuống xe liền hấp dẫn sự chú ý của nhiều người, bởi vì có đến ba đại mỹ nữ, có thành thục có thuần khiết lại có cả tiểu la lỵ, tự nhiên vô cùng bắt mắt, nhất là Tần Thiên, cánh tay hắn bị Triệu Tiểu Nhã ôm chặt, bộ ngực nàng ép lên đến mức biến dạng, nhìn cảnh đó mấy tên sắc nam thi nhau nuốt nước miếng.

- Xin chào các vị.

Nhân viên phụ vụ tiếp đón rất nhiệt tình.

- Có bốn người, cho chúng ta một phòng hạng trung.

Tần Thiên nói.

- Được, các vị mời đi theo tôi.

Nhân viên phục vụ đưa bốn người đi vào trong.

- Bốn vị mời vào, đây là phòng hạng trung, phí dụng là một trăm đồng một giờ, bây giờ là thời gian ưu đãi nên chỉ lấy sáu mươi và miễn phí một chai bia và một đĩa hoa quả.

Nhân viên làm một động tác mời.

- Được, cảm ơn.

Tiêu Du lấy ra một trăm đồng bỏ vào túi áo nhiên viên phục vụ coi như một chút tiền boa, người nhân viên liền cười tươi như thấy mẹ ruột, vội nói vài câu rồi rời đi, sau đó đem bia cùng mâm trái cây đưa lên.

- Nơi này trang trí rất đẹp.

Tần Thiên nhìn qua căn phòng, thấy trang nội thất trong phòng có vẻ cực kì cao cấp, có vẻ như thuộc loại cổ điển, mang phong cách Tây Âu, cao quý sang trọng.

- Ta muốn hát, ta muốn hát a!

Triệu Tiểu Nhã cầm lấy mic có vẻ kích động nói, chỉnh lại giọng một chút rồi bắt đầu ca.

- Ta yêu âm nhac, xin đừng bắt ta dừng lại...

Triệu Tiểu Nhã vừa hát vừa nhảy dựng lên, thân hình uốn éo cực kỳ xinh xắn. Có vẻ nàng từng luyện hát khá nhiều, thanh âm không tồi, khúc Thủ Nhạ Ca nàng trình bày vô cùng nhuần nhuyễn, nhất là những động tác đáng yêu kia, phối hợp với ánh sáng âm u trong phòng, tiểu đệ Tần Thiên liền ngóc lên.

Rất nhanh, Triệu Tiểu Nhã hát xong một khúc, thở hổn hển ngồi xuống cạnh Tần Thiên, cầm một chai bia cho vào miệng tu thẳng.

- Từ từ thôi kẻo sặc!

Tần Thiên vội nói.

- Không sao, anh Tần Thiên, em hát có hay không a?

Triệu Tiểu Nhã hưng phấn nhìn Tần Thiên hỏi.

- Hay, vô cùng hay, so với bài hát gốc còn hay hơn!

Tiền Thiên khích lệ.

- Xì, anh lại gạt em, anh toàn lừa tiểu nữ hài thôi!

Triệu Tiểu Nhã miệng nói thế nhưng mặt lại rất vui vẻ, ôm tay Tần Thiên ép bộ ngực của mình vào, cảm giác giống như muốn cho Tần Thiên chiếm tiện nghi vậy.

- Chị Tương Tương, chị hát thử đi, chị xinh đẹp như vậy nhất định sẽ hát rất êm tai a!

Triệu Tiểu Nhã nhìn Sở Tương Tương ánh mắt có chút khác thường.

- Đúng vậy, Tương Tương, em hát một bài đi.

Tần Thiên cũng nói.

- Vậy cũng được, em cũng hát một bài, lâu rồi cũng không hát, không cho mọi người cười người ta đâu.

Sở Tương Tương do dự một chút rồi gật đầu, sau đó cầm mic chọn bài Trần Khinh Trinh, bài hát nói về sự chung thủy của một người thiếp tên Tiểu Thanh, Tần Thiên sớm đã nghe qua, vô cùng thương cảm, lập tức vỗ tay hoan nghênh, mà Triệu Tiểu Nhã bên cạnh tựa hồ không cao hứng lắm.

- Tần Thiên, anh quá thiên vị đi, lúc em hát anh cũng không vỗ tay như vậy!

Triệu Tiểu Nhã chu miệng bất mãn nói.

- Ơ... Cái này... Anh quên mất, hay là chút nữa em lại lên hát anh liền vỗ tay được không?!
Tần Thiên rất chân thành nói.

- Hừ!

Triệu Tiểu Nhã vẫn còn chưa hài lòng.

Lúc này, Tiêu Du bên cạnh vốn yên lặng chợt ghé sát tai Tần Thiên nói:

- Nhóc con, có phải em làm chuyện gì với các nàng rồi phải không, bây giờ hai người cũng vì em mà tranh giành tình nhân rồi kìa, em gây họa gì rồi phải không.

- Chị... Em không có, trong lòng em chỉ yêu mình chị thôi!

Tần Thiên thì thầm đáp lại, lại liếc qua cổ áo, đáng tiếc ánh sáng quá mờ không nhìn được gì, khiến hắn rất thất vọng.

- Hừ! Về nhà rồi nói chuyện tiếp!

Tiêu Du bấm một cái bên hông Tần Thiên khiến hắn đau đến méo miệng.

- Ta ngồi trên chiếc ghế, nhìn mặt trời mọc lên, ta ngồi nơi chân trời, nhìn thành thị khuất bóng...

Sở Tương Tương vừa hát mọi người liền kinh ngạc, đây là Trần Khinh Trinh Khúc đó a, nhất là vẻ mặt ưu thương nhàn nhạt kia, phối hợp với giai điệu ưu thương của bài này, nhất thời một cảm giác tĩnh lặng lan tỏa, ba người Tần Thiên cũng nhìn chăm chăm Sở Tương Tương. Bài này hát tốt như vậy, mấy tên ca sĩ kia chết đi được rồi.

Rất nhanh bài hát kết thúc, Sở Tương Tương thấy mọi người đang kinh ngạc, có chút ngượng ngùng đem mic đặt lại bàn

- Hay quá, Tương Tương, anh thấy em không đi làm ca sĩ thì thật là đáng tiếc.

- Đúng đấy, hát quá hay.

Tiêu Du cũng nói, còn Triệu Tiểu Nhã rất không tình nguyện gật đầu, vốn là nàng nghĩ mình hát đã tốt lắm rồi, không nghĩ lại để Sở Tương Tương vượt qua, trong lòng rất không thoải mái.

- Tới đây em trai, chúng ta cùng song ca bài kia cho các nàng nghe.

Tiêu Du đứng lên đưa một cái mic cho Tần Thiên.

- Không phải chứ, chị muốn hát bài đó thật sao?

Tần Thiên mặt rất khó coi nhìn Tiêu Du, có vẻ không nguyện ý cho lắm.

- Không sao, nơi đây không có người ngoài, sợ cái gì.

Tiêu Du kéo Tần Thiên lên. Tần Thiên do dự một chút rồi bèn gật đầu, sau đó chọn bài, bài này nhạc vừa vang lên liền khiến hai người Sở Tương Tương cùng Triệu Nhã đang ngồi trên ghế phải bật cười.

Ca ca đứng bên dòng song, muội muội bờ bên kia, hát làm chi một bài ca ngọt ngào, khiến trong lòng ca ca bùng lên một ngọn sóng...

Một khúc “Qua song” của Phan Trường Giang bị Tần Thiên biểu diễn giống như tiếng con lừa, thiếu chút nữa tam nữ chết cười, Tiêu Du căn bản là không hát mà là đang ôm bụng cười một bên.

- Chị, chị lừa em, em không tin chị nữa!

Tần Thiên ủy khuất nhìn Tiêu Du, mỗi lần hắn hát là Tiêu Du và nhưng người khác đều cười.

- Ha ha ha... Tốt tốt, em trai ngoan, đừng giận nữa, chị mua kem cho ăn nga!

Tiêu Du vuốt đầu Tần Thiên như một tiểu hài tử.

- Ha ha... Lại là một tràng cười.

- Ta đi nhà cầu chút, mọi người cứ tiếp tục đi.

Sở Tương Tương ngưng cười, sau đó mở cửa ra ngoài.

- A!

Tiếng kêu thảm thiết của Sở Tương Tương vọng tới.

- Mẹ kiếp, không có mắt à, muốn chết phải không!

Sau đó là tiếng một nam tử thô lỗ, Tần Thiên vừa nghe không nói một câu lao thẳng ra cửa.