Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 40: Khiêu khích


Sáng ngày hôm sau, Triệu Tiểu Nhã tỉnh lại, phát hiện Tần Thiên đã rời đi. Nàng nhìn một chút trên giường, một vũng lớn nước đọng, có chút mùi vị khác thường, làm cho khuôn mặt tươi cười của nàng có chút hồng hồng.

Triệu Tiểu Nhã nhớ lại cảnh tượng ấy ấy với Tần Thiên tối hôm qua, hàng họ của nàng bị hắn nắm mạnh, rồi mút lấy, cảm giác thoải mái không nói nên lời, phiêu phiêu dục tiên. Nhất là khoảnh khắc cuối cùng, cảm giác thoải mái bùng nổ. Nhớ lại cảnh tượng ấy làm nàng lưu luyến quên lối về, phía dưới lại đã ẩm ướt rồi.

- Không nghĩ tới Tần Thiên ca ca lớn như vậy.

Triệu Tiểu Nhã thầm nghĩ, buổi tối hôm qua mặc dù rất là mê ly, nàng vẫn nhớ rõ bàn tay bé nhỏ nắm lấy cái ấy của Tần Thiên, nàng cảm giác một tay của mình không thể nắm được. Quá ấm, nóng cứng, nghĩ tới lại làm nhịp tim nàng đập tăng nhanh. Đây cũng là lần đầu nàng đụng vào vật kia của nam nhân sau mười bảy năm.

- Trên sách không phải nói sẽ đau, có máu chảy sao? Sao mình không có cảm giác vậy nhỉ?

Triệu Tiểu Thiên nhìn bên dưới thầm nói, tìm mãi không thấy vết máu đâu, chỉ có nước đọng. Nơi đó cũng không đau, làm cho nàng thấy rất kì quái, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ mình khác người sao? Triệu Tiểu Nhã hoàn toàn không nghĩ tới, Tần Thiên căn bản không hái nụ hoa xuống, chỉ là trợ giúp nàng lên đỉnh mà thôi.

- Kệ, quên đi, dù sao sau này Tần Thiên ca ca cũng là của ta rồi, không ai đoạt đi được.

Triệu Tiểu Nhã hưng phấn mà tự nhủ, sau đó đem nội y hôm qua bị Tần Thiên giật ra mặc lại, thay quần áo mặc ngày hôm qua rồi đi ra ngoài.

...

Nói về Tần Thiên, hắn đã đến trường, đang ở phòng vẽ tranh múa bút.

Tối hôm qua, sau khi phát sinh chuyện đó với Triệu Tiểu Nhã, hắn không có về phòng ngủ mà tìm một gian phòng trống ngủ tạm cả đêm. Sáng thức dậy rất sớm, cùng lúc với Tiêu Du và Sở Tương Tương. Hai nàng cùng nhau bận rộn làm bữa sáng trong phòng bếp, vừa nói vừa cười, nhìn qua giống như người quen cũ vậy, làm cho Tần Thiên rất là buồn bực, cảm thấy nữ nhân thật kì quái.

Tần Thiên sợ hai người biết Triệu Tiểu Nhã ngủ trong phòng hắn, nên cố ý không về phòng thay y phục mà đi lên sân thượng tìm hai bộ đồ mặc tạm. Sau đó ăn bữa sáng, rồi cùng Sở Tương Tương đến trường.

- Tần Thiên, anh còn chờ cái gì nữa, có phải nghĩ đến cô gái đẹp buổi sáng kia không.

Hàn Thi Vũ đẩy Tần Thiên đang ngẩn người, trong giọng nói rõ ràng mang theo ghen tức, chua chua. Buổi sáng hôm nay nàng ở cửa trường học chờ Tần Thiên, kết quả lại phát hiện Tần Thiên cùng một cô gái xinh đẹp không thua kém nàng vừa nói vừa cười tiêu sái đi tới, nhất thời trong lòng rất không thoải mái. Mặc dù sau đó Tần Thiên nói cho nàng biết Sở Tương Tương là khách trọ trong nhà hắn, nhưng mà trong lòng Hàn Thi Vũ vẫn rất không thoải mái.

- A... Không có, làm sao có thể, cô ấy chỉ là khách trọ ở nhà anh mà thôi. Anh đâu có gì ám muội với cô ấy đâu. Nếu có thì cũng phải là em chứ. Hàn đại mỹ nữ, sao thế, em ghen á?

Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ trêu đùa.

- Lượn, em không ghen với anh. Em chỉ tùy ý hỏi một chút mà thôi, anh là đại sắc lang.

Hàn Thi Vũ vội vàng nói, nhìn Tần Thiên ánh mắt có chút né tránh, sắc mặt cũng có chút đỏ lên. Trong lòng Tần Thiên âm thầm phát hiện, cảm thấy Hàn Thi Vũ thật là thú vị, thật là đáng yêu.

- Thật sao, không có vậy em khẩn trương cái gì, đỏ mặt cái gì?

Tần Thiên tiến tới trước mặt Hàn Thi Vũ, cười cười xấu xa, lỗ mũi cố ý hít hít mùi thơm trên người Hàn Thi Vũ phát ra, bộ dáng rất là lưu manh.

- Anh muốn làm gì?

Hàn Thi Vũ bị Tần Thiên hù vội vàng né tránh. Trên người Tần Thiên tỏa ra hơi thở đàn ông đặc biệt làm cho nàng tim đập mạnh mẽ tăng nhanh. Cả người nàng như mềm nhũn ra.

- Ha ha ha... Anh đâu có làm gì đâu?

Tần Thiên nhìn bộ dạng xấu hổ của Hàn Thi Vũ, ha ha cười nói. Thật ra thì hắn rất muốn nói:

“Làm gì, cô nàng, em nói đại gia anh muốn làm gì? Cùng đại gia đi trong bụi hoa cùng nhau sung sướng!”

- Hừ! Anh sắc lang, lúc nào cũng muốn khi dễ em.

Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên quệt mồm bất mãn nói, một lần nữa trở lại chỗ ngồi. Tần Thiên cũng không có nữa đùa giỡn nàng, tránh cho Hàn Thi Vũ khóc.

- Ai là Tần Thiên, lăn ra đây cho tao?

Đột nhiên một âm thanh lớn lối ngoài cửa phòng vẽ vang lên. Lập tức, người trong lớp đều nhìn ra cửa. Bên ngoài, một đoàn người ngưu cao mã đại đứng đó, mỗi người đều mặc đồ bóng rổ. Thằng tom mồm lớn lối là một thằng đẹp trai cao gần hai thước, cơ bắp đầy mình, tay ôm quả bóng.

- Nhà ai có chó không xích chặt, chạy đi sủa loạn. Không biết làm ồn là phạm pháp à?

Một âm thanh lười biếng từ phía sau phòng vẽ vang lên, người nói chính là Tần Thiên. Nói xong, lập tức một trận cười vang lên. Sắc mặt mấy người mặc đồ bóng rổ nhất thời cực kì khó coi, mấy người muốn xông lên nhưng bị nam tử chặn lại.

- Mày là thằng lần trước may mắn thắng khoa thể dục chúng tao, Tần Thiên?

Cầm đầu chính là nam tử đẹp trai nhìn vào góc Tần Thiên ngồi với Hàn Thi Vũ, giọng nói khinh thường. Khi ánh mắt liếc nhìn Hàn Thi Vũ xinh đẹp, lộ ra một tia kinh dị.

Đám người này là đám người lần trước học thể dục bị Tần Thiên hung hăng nhục nhã, nhưng lúc đó nam tử cầm đầu không có đó. Còn lại tất cả là đám người kia, lần trước bọn họ tranh tài thua không phục, cho nên chuẩn bị cùng Tần Thiên đánh lại cuộc khác, muốn đòi lại chiến thắng.

- Chính là tao, mày là ai, ai thả mày ra vậy?

Tần Thiên nghiêng đầu nhìn nam tử nói, dựa lưng vào phía sau cái bàn, nghiêng chân, vêu mõm, bộ dáng so sánh với bọn người khoa thể dục càng thêm lớn lối.

Nam sinh vừa nghe lời Tần Thiên nói..., sắc mặt nhất thời đại biến, nhưng trong nháy mắt liền biến mất, vẫn duy trì một bộ mặt lãnh khố. Nhưng nhưng người phía sau hắn không được như vậy, nhất là tên cao kều lần trước bị Tần Thiên hung hăng nhục nhã, trực tiếp liền đứng ra, chỉ vào Tần Thiên mắng:
- Nhóc con, mày để miệng sạch sẽ một chút. Đây là đội trưởng đội bóng rổ chúng tao, Hách Cát. Hôm nay muốn khiêu chiến mày, mày có dám nghênh chiến hay không?

- Cất tay mày đi, nếu không tao cho cả đời khỏi dựng thẳng đứng lên nữa.

Tần Thiên nhìn thằng cao lạnh lùng nói, trong mắt đầy hàn quang. Hàn quang đâm vào mắt người kia, làm hắn cả người run rẩy, tựa như bị Tử Thần nhìn chằm chằm vào mình vậy.

Bất quá nhiều người nhìn như vậy, hắn không muốn chịu thua, nếu không thì mất hết mặt mũi.

- Hừ. Chỉ mày thì thế nào?

Thằng cao nhìn Tần Thiên hừ nói. Vừa dứt lời, Tần Thiên mạnh mẽ từ trên ghế nhảy lên, trực tiếp tát một phát vào mặt hắn.

- Bốp!

Một tiếng vang lớn, thằng cao hét thảm một tiếng, một người cao hai thước trực tiếp bị Tần Thiên cho một cái tát đánh ngã xuống đất, sau đó còn không đứng lên nổi. Tần Thiên tiếp tục giơ chân lên nhằm vào ngón tay vừa chỉ vào mình hung hăng dẫm xuống.

- Rắc.

- A!

Trong nháy mắt, tiếng xương gảy lìa vang lên, nam tử phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế. Người vây xem xung quanh cũng bị thủ đoạn Tần Thiên làm giật mình, rất nhiều người trước kia chỉ nghe qua Tần Thiên ở bên ngoài đánh nhau rất lợi hại, chưa có kiến thức qua. Hôm nay coi như là biết Tần Thiên lợi hại, một người cao hai mét không tới mười giây liền bị Tần Thiên đánh ngã trên mặt đất, đây là thực lực gì?

- Đồ bỏ đi.

Tần Thiên nhìn thằng cao nằm dưới sàn khinh thường nói. Người này lần trước không thực hiện đánh cuộc đã giao ước, Tần Thiên dạy dỗ hắn không nghĩ tới còn chưa động thủ, hắn đã tự tìm đến cửa tìm chết. Vậy thì thành toàn cho hắn.

- A! Nhóc con, mày muốn chết?

Thằng cao giận dữ nói, mạnh mẽ từ trên mặt đất đứng lên, một quyền liền hướng Tần Thiên phất qua.

- Dừng tay.

Cái tên nam sinh tên là Hách Cát quát to, một phát bắt được thằng cao, mạnh mẽ kéo hắn trở lại trở lại, trực tiếp ném tới phía sau. Động tác của hắn cực kỳ gọn gàng linh hoạt, nhìn qua thật sự có tài, làm cho Tần Thiên có chút giật mình, vội vàng hỏi Ba Ba Ca, nam tử này có phải dị năng giả hay không. Ba Ba Ca nói cho hắn biết không phải, chỉ là luyện qua chút ít Taekwondo gọi là có tí võ.

- Hừ.

Thằng cao hừ lạnh một tiếng, bị Hách Cát kéo trở về, cũng không dám động thủ lần nữa, tựa hồ rất là sợ hãi Hách Cát.

- Tiểu tử, có dám solo với tao một cuộc không?

Hách Cát nhìn Tần Thiên khiêu khích mà nói.

- Hảo Sỏa (thật là ngu) đúng không, nói mày ngu, đúng là ngu thật. Mày cho rằng tao còn có thể chơi bóng với bọn không giữ chữ tín chúng mày sao? Cút nhanh lên, lăn đến nơi nào thì lăn đi, tiểu gia không rảnh chơi với chúng mày.

Tần Thiên khinh thường nói, trực tiếp quay người ngồi xuống, không hề để ý tới đám người kia nữa. Người trong lớp nghe được Tần Thiên gọi hắn Hảo Sỏa, nhất thời cười phá lên. (Hảo Sỏa là thằng Hách Cát)

- Không coi trọng chữ tín? Chuyện gì xảy ra?

Hảo Sỏa quay đầu lại lạnh mặt nhìn thằng cao, thằng cao nhất thời cúi đầu, không dám nhìn Hảo Sỏa, bên cạnh một người nhẹ giọng đem chuyện lần trước nói cho Hảo Sỏa. Hảo Sỏa nhất thời hung hăng trợn mắt nhìn thằng cao, hù hắn phát run một trận.

- Tần Thiên, mày có dám so với tao một cuộc nữa hay không. Chỉ cần tao thua, tao liền để cho bọn họ nói xin lỗi mày, bao gồm cả tao, quỳ xuống cho mày.

Hảo Sỏa nhìn Tần Thiên nói.

- Đi! Quỷ tin chúng mày, trước quỳ cho đại gia rồi hãy nói. Tao nhìn chúng mày có thành khẩn hay không, rồi quyết định tiếp.

Tần Thiên nhìn Hảo Sỏa nói, vừa nói vừa tiêu diêu móc rỉ mũi, soi mói ra rồi trực tiếp dùng móng tay bắn bay, bộ dáng rất là lớn lối.

Nam tử vừa nghe, liền biết Tần Thiên là cố ý làm khó rồi. Hiển nhiên là hắn vốn không muốn đánh cuộc, cho dù quỳ cũng vô dụng.

- Hừ! Tao vẫn nghe nói mọi người khoa mỹ thuật tạo hình là đồ bỏ đi, chết nhát. Trước kia còn không tin, hôm nay tao coi như là tin. Các ngươi cả đám người cũng là không có ai ra người, chúng ta đi.

Hảo Sỏa rất là khiêu khích nhìn mọi người nói, nói xong xoay người rời đi.

Người trong phòng vẽ vừa nghe, nhất thời giận dữ, nhưng mà không dám làm gì bọn chúng cả.

- Chậm đã!

Lúc này Tần Thiên lạnh lùng nói.