Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 103: Cuồng hóa


Không!

Tần Thiên điên cuồng quát, đôi mắt đỏ ngầu, lúc này hắn cảm giác sực tức giận đang biến thành sức mạnh, một luồng sức mạnh bùng dậy, cả người Tần Thiên trong nháy mắt bắn về phía trước như một đạo tia chớp, hai tên áo đen kia còn chưa kịp phản ứng thì Tiêu Thần đã ở ngay sát.

- Chết đi!

Tần Thiên gầm lên, con dao trong tay đâm vào tên áo đen đang chuẩn bị hạ thủ hai người Sở Tương Tương. Tên áo đen bị tiếng gầm của Tần Thiên dọa cho giật nảy người, còn chưa kịp hoàn hồn thì cổ họng có cảm giác mát lạnh, con dao đã ghim chặt vào cổ hắn, theo đà đâm Tần Thiên giật mạnh con dao xuống.

Phụt!!!

Lưỡi dao kéo một đường từ cổ họng xuống tới ngự, cả xương cốt cũng đứt đoạn, toàn bộ nội tạng bên trong trào ra, máu ban đầu thì phun ra như từng tia, sau đó ào ra như đê vỡ. Mặt đường xung quanh toàn là máu thịt nội tạng bầy nhầy, người xung quanh không ai không bị hù cho ngẩn người ra.

Mà Tần Thiên lúc này cũng không thấy bóng dáng đâu nữa, nhưng ngay sau đó hắn hiện ra giữa không trung, con dao còn vấy máu trong tay phi vào đầu tên áo đen còn lại.

Phốc... Hưu!

Con dao đâm xuyên qua huyệt Thiên Linh Cái (đỉnh đầu), dọc một đường trong thân thể tên áo đen rồi cắm xuống đất, tên áo đen cũng không kêu được tiếng nào, chết ngay trong trạng thái đứng.

Toàn bộ diễn biến cũng không quá hai mươi giây. Tần Thiên trong hai mươi giây này giống như thần thánh vậy.

- Chúng mày cũng phải chết!

Tần Thiên gầm lên, hai mắt đỏ ngầu, sát khí nồng nặc lao về phía hai tên áo đen, đúng lúc đó đột nhiên hắn lại ngã bịch xuống bất tỉnh.

- Không ổn, hết thời hạn cuồng hóa rồi.

Ba Ba Tạp kinh hãi nói.

- Anh Tần Thiên!

Triệu Tiểu cùng Sở Tương Tương Nhã thấy Tần Thiên đột nhiên ngã xuống đất liền chạy tới ôm lấy hắn mà kêu to. Nhưng Tần Thiên vẫn bất động, khiến hai nàng hoa dung thất sắc.

Hai tên áo đen thấy Tần Thiên ngã xuống thì lập tức dừng bước, xác định Tần Thiên đã ngất bèn cầm dao găm bước tới.

Cùng lúc đó ở một mảnh rừng không xa một người áo đen và một người áo trắng đang giằng co nhau.

- Khốn kiếp, ngươi cút ra, nếu hắn có mệnh hệ gì tao giết cả nhà ngươi!

Người áo trắng nhìn người áo đen quát, nàng là muốn đi cứu Tần Thiên nhưng không ngờ tên áo đen này cứ dính lấy không thôi.

- Khặc khặc, Côn Lôn tiên tử, ngươi nếu có thể đánh bại ta thì cứ việc rời khỏi!

Tên áo đen nói một câu vô nghĩa, làm cô gái áo trắng tức điên lên.

- Được, ta thành toàn cho ngươi!

Cô gái áo trắng vọt tới, năng lượng vô hình phát ra cực kỳ đáng sợ.

Nhưng tên áo đen kia cũng không yếu, cùng xông tới, giao thủ trăm hiệp chưa phân thắng bại, vết tích trận chiến tàn phá khắp nơi.

Về phía Tần Thiên lúc này, Sở Tương Tương đang ôm hắn lui lại, nhưng cũng chẳng để làm gì vì tốc độ tên áo đen căn bản là quá nhanh.

Rầm rầm!
Đúng lúc đó bầu trời vang lên tiếng nổ lớn, hai chiếc phi cơ bay tới.

Đoàng!

Một tiếng sung vang lên, một tên áo đen nằm xuống.

Đoàng!

Một nhát trúng đầu, tia máu bắn lên người Sở Tương Tương làm nàng kinh hoàng, Triệu Tiểu Nhã cũng giật nảy mình.

Tên còn lại thấy đồng bọn bị giết cũng không có ý bỏ chạy, nhiệm vụ của chúng là bằng mọi giá phải giết Tần Thiên cho dù mất mạng.

- To gan!

Trên bầu trời một lão giả hét lớn, sau đó một cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện, một bóng người từ độ cáo trăm mét nhảy xuống, rơi cái rầm một cái xuống làm cả nền đất rung chuyển, mà lão giả vẫn không hề hấn gì đứng thẳng lên.

Sau đó lão nhảy về phía tên áo đen, một tát bay người, máu phun thành cầu vồng rải thành đường thẳng trên đất, đầu lệch hẳn sang một bên, vẹo cổ mà chết.

- Dịch lão!

Sở Tương Tương vui mừng kêu lên, người này là Dịch lão thân cận bên cạnh Sở Văn Long.

Triệu Tiểu Nhã thì hôn mê vì shock: “Lão ta là siêu nhân hay người nhện vậy?”

- Dịch lão, mau cứu Tần Thiên, cả ông tài xế nữa.

Sở Tương Tương gấp gáp nói, thân thể cũng run lên.

- Được, để đó ta xem.

Dịch lão đáp lời, sau đó một đoàn quân nhân từ máy bay đi xuống cùng nhân viên y tế.

Trong rừng hai bóng người đen trắng vẫn xáp vào tách ra liên tục, một mảng rừng bị tàn phá thậm tệ.

- Lão già chết tiệt, làm hỏng chuyện của ta, rồi có ngày ta giết ngươi!

Tên áo đen nhìn về phía chiếc phi cơ bay đi lạnh lùng nói.

- Chỉ e ngươi không có cơ hội đó đâu!

Người áo trắng cả giận nói, Tần Thiên đã an toàn làm nàng cũng yên tâm.

- Ta không rảnh đùa với ngươi nữa, hẹn gặp lại!

Tên áo đen nói xong bỏ chạy.

- Hừ! Muốn chạy sao?!

Người áo trắng cười lạnh, chuyển thân đuổi theo ngay lập tức.