Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 107: Kẻ tới gây sự


- Thật thoải mái a, dì Triệu, cô học được chiêu này ở chỗ nào a.

Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi hỏi, Triệu Nhã Chi đem thanh đại bổng của Tần Thiên nuốt vào trong cổ họng mà lộng nó, khẽ hút vào cực kỳ thoải mái giống như cá chép hút nước mỗi một lần đều có cảm giác điện giật khiến cho Tần Thiên sắp không nhịn được.

Triệu Nhã Chi nghe được lời nói của Tần Thiên thì há mồm phun thanh đại bổng của Tần Thiên ra, khóe miệng còn lưu lại rất nhiều dịch nhờn nhìn Tần Thiên nói:

- Còn có chiêu khiến cậu thoải mái hơn đây này.

Nói xong, Triệu Nhã Chi đem quần của Tần Thiên cởi xuống sau đó lại đem váy của mình cởi ra, lộ ra vóc người hoàn mỹ, nhất là tòa thánh nữ phong của nàng ngạo nghễ đứng thẳng rất rất hấp dẫn, người nào có diễm phúc nhìn thấy nhất định sẽ muốn được chà xát nhào nặn một phen.

Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên đưa tay đem cái áo ngựccủa mình cởi xuống, ném tới mặt Tần Thiên, nhất thời một cỗ hương thơm mê người liền chui vào trong mũi của Tần Thiên khiến cho Tần Thiên càng kích động hơn.

- Tiểu sắc lang, cậu nhìn đây!

Triệu Nhã Chi ném cho Tần Thiên một cái mị nhãn mê người, cả người liền gục ở trước thanh đại bổng của Tần Thiên, hai tay ép hai bầu ngực to lớn của mình, một tay cầm lấy thanh đại bổng của Tần Thiên kẹp vào giữa hai bầu ngực to tròn của mình sau đó bắt đầu dịch chuyển lên xuống.

- A... Dì Triệu, thật thoải mái, không ngờ dì lại có thể biết chiêu thức này.

Tần Thiên giật mình nói, đại bổng bị hai khỏa ôn nhu nóng mềm bao quanh cực kỳ thoải mái.

Triệu Nhã Chi nhìn bộ dáng thoải mái của Tần Thiên liền vươn đầu lưỡi ra, thỉnh thoáng lại liếm lên phía trên thanh đại bổng của Tần Thiên khiến cho hắn cơ hồ không nhịn được, quá sung sướng, đây là lần đầu tiên thử qua cảm giác thoải mái như vậy, Tần Thiên bị lộng cho đến mức sắp ra rồi nhưng hắn vẫn mạnh mẽ nhịn xuống.

Triệu Nhã Chi giúp Tần Thiên làm một hồi thấy Tần Thiên vẫn không bị phun trào thì liền ngừng lại.

- Giúp dì thoải mái đi nào!

Triệu Nhã chi bò đến trước mặt Tần Thiên nói, hai khỏa cầu to lớn mềm mại đặt ở trên mặt của Tần Thiên, Tần Thiên lập tức không nói hai lời liền vươn hai tay ra nắm lấy hai khỏa nhu nhuyễn kia nhào nặn sau đó hé miệng đem một quả ngậm vào miệng dùng sức mút thật mạnh.

- Ân... A... Dùng sức, tiểu Thiên... Ân... A...

Triệu Nhã Chi kêu to trong miệng, vẻ mặt mê say nhưng vẫn đưa tay về phía khe suối mọc đầy cỏ thơm của mình day nhẹ khiến cho nước nôi trong động chảy ra rất nhanh, thấm ướt cái quần lót tơ tằm nhỏ xíu, nhìn qua thật là mê người.

- Tiểu Thiên, giúp dì mút chỗ này nữa.

Triệu Nhã Chi vừa nói vừa đem cái quần lót nhỏ xíu nhanh chóng cởi ra sau đó quay người lại đem khe suối đầy hoa thơm cỏ lạ của mình đưa đến khóe miệng Tần Thiên.

Tần Thiên nhìn con heo mập mạp sạch sẽ trước mắt kia nhẹ nhàng vươn hai tay ra tách miếng thịt màu hồng phấn, bên trong là cảnh tượng cực kỳ mãn nhãn, cái lỗ nhỏ thần bí kia như ẩn như hiện, từng giọt nước thánh đang từ trong động chảy ra, mùi hương dục vọng mê người tỏa ra bốn phía.

Tần Thiên há miệng, hôn lên cửa động một cái sau đó há miệng ngậm chặt hai miếng thịt mềm mại kia dùng sức liếm mút.

- A!

Triệu Nhã Chi lập tức liền lớn tiếng kêu lên, cả người nàng giống như là bị chạm điện không ngừng run lên, nước thánh của nàng từ trong động chảy ra thật nhiều, Tần Thiên lập tức càng hút mạnh hơn khiến cho Triệu Nhã Chi không ngừng run rẩy, nước từ trong động bắn ra ướt cả quần áo của Tần Thiên.

- A... Không... Được rồi, không được... Rồi, Tiểu Thiên, cậu mau đút vào trong dì mau!

Triệu Nhã Chi rên rỉ những tiếng tiêu hồn, đem bờ mông phong mãn rời khỏi trên mặt Tần Thiên, cả người xoay lại một tay cầm lấy thanh đại bổng của Tần Thiên nhắm ngay cửa động mạnh mẽ ngồi xuống, trong miệng nàng kêu to một tiếng sau đó nhanh chóng di chuyển lên xuống.

- Mau! Tiểu Thiên, dùng sức bóp ngực của di đi.

Triệu Nhã Chi hướng về phía Tần Thiên nói thẳng, đưa tay của Tần Thiên lên đặt ở trên hai bán cầu to lớn của mình.

Tần Thiên nhìn bộ dạng thoải mái của Triệu Nhã Chi lập tức liền dùng sức chà xát bộ ngực, phía dưới thì toàn lực nghênh đón không ngờ Triệu Nhã Chi lại mạnh mẽ như vậy, đại bổng không ngừng tiến công mạnh mẽ nơi đó của Triệu Nhã Chi đã toàn là nước.

- Dì Triệu, ta muốn từ phía sau!

Tần Thiên nói với Triệu Nhã Chi, Triệu Nhã Chi lập tức tụt xuống từ trên người Tần Thiên, đi xuống giường hai tay chống ở trên bàn cong bờ mông lên đồng thời hai chân tách ra chờ đợi.

Tần Thiên đi tới phía sau nàng, tay cầm thanh đại bổng hung hăng “đâm” nàng một phát thật mạnh, hai tay từ phía sau tóm lấy hai khỏa nhục cầu to lớn của nàng dùng sức nhào nặn chà xát.

- A... Tiểu Thiên, dùng sức, nhanh một chút...
Triệu Nhã Chi kêu to lên sắc mặt ngày càng đỏ hồng, cả người không ngừng run rẩy còn Tần Thiên cũng tăng nhanh tốc độ, mỗi một lần đều đâm vào thật sâu, vào tận chỗ sâu nhất trong hắc động khiến cho Triệu Nhã Chi liên tục rên rỉ.

Trong lúc nhất thời, cả phòng bệnh đều là tiếng rên rỉ mê người của Triệu Nhã Chi.

- A...!

Nửa giờ sau, Triệu Nhã Chi cùng Tần Thiên đồng thời lên tới đỉnh Vu Sơn, hai người ngã gục ở trên giường thở từng ngụm hổn hển, đây đã là lần thứ năm Triệu Nhã Chi lên tới đỉnh, Tần Thiên thật sự là lợi hại khiến cho nàng căn bản không thể chống đỡ được.

- Hô! Tiểu phôi đản, dì Triệu sẽ bị cậu hành chết mất!

Triệu Nhã Chi khôi phục lại nhìn Tần Thiên thẹn thùng nói.

- Hắc hắc, Dì Triệu, mới vừa rồi có người vẫn muốn ta dùng lực mạnh một chút a.

Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi trêu chọc đồng thời đưa tay hung hăng nhéo một cái trên bộ ngực của nàng khiến cho Triệu Nhã Chi hét lên một tiếng kinh hãi.

- Dì Triệu, ta còn chưa có ăn no, không bằng chúng ta tới một lần nữa!

Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi nói.

- A... Không được, tôi sẽ bị cậu làm chết mất.

Triệu Nhã Chi vội vàng cự tuyệt nói, hiện tại hai chân của nàng như nhũn ra rồi muốn nhấc chân lên cũng không nổi nữa.

- Không sao đâu mà, mệt mỏi thì nằm một chỗ nghỉ ngơi nhé!

Tần Thiên mê đắm vừa nói vừa muốn tiến công.

Bỗng nhiên điện thoại của Triệu Nhã Chi vang lên tiếng chuông dọa cho hai người giật mình, Triệu Nhã Chi vội vàng đứng dậy nhận điện thoại, ngay sau đó sắc mặt trong nháy mắt đại biến.

- Chuyện gì vậy, dì Triệu!

Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi hỏi.

- Trong tiệm xảy ra chút chuyện, em chồng tôi mang theo mười mấy người đến đập phá tiệm của tôi, nhân viên cửa hàng không dám báo cảnh sát liền gọi điện thoại cho tôi bảo tôi trở về, Tiểu Thiên, tôi không thể giúp cậu rồi, tôi phải về.

Triệu Nhã Chi nói gấp gáp, vừa nói vừa mặc quần áo vào, Tần Thiên cũng đứng dậy mặc quần áo.

- Dì Triệu, ta đi cùng với dì.

Tần Thiên nhìn nàng nói, trên mặt hiện lên một tia nghiêm túc, cái tên kia lại còn dám đến quấy rầy Triệu Nhã Chi quả thực là muốn chết lúc này nói thế nào cũng phải phế hắn đi mới được.

- Không được, thương thế của cậu còn chưa lành hẳn, không nên đi lung tung.

Triệu Nhã Chi vội vàng nói, vết thương của Tần Thiên còn chưa lành nếu là trở lại xung đột cùng bọn người kia thì sẽ rất phiền toái.

- Không sao đâu, ta đã tốt rồi, cô yên tâm đi.

Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi nói.

- Không được, tuyệt đối không được, Tiểu Thiên, cậu nếu không nghe lời tôi thì sau này tôi sẽ không để ý tới cậu nữa.

Triệu Nhã Chi sắc mặt giận dữ nói. Tần Thiên nhìn vẻ mặt tức giận của Triệu Nhã Chi không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng không có trở về nữa.

- Tốt lắm, tôi về trước đây, cậu ở lại đây dưỡng bệnh cho tốt đi!

Triệu Nhã Chi nói xong lập tức cầm cái túi xách lên rời đi.

Tần Thiên nhìn nàng rời đi rồi liền đưa tay vào trong túi sờ soạng lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi i cho Phong Tử, lại phát hiện ra điện thoại di động của hắn đã hết pin...