Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 137: Dùng miệng cơ




Tần Thiên thấy Lương Văn Đạo khách khí khi nói chuyện với mình như vậy. Hắn có chút nghi ngờ, đường đường là một cục trưởng cục công an sao đối với mình khách khí thế nhỉ? Đây là chuyện gì xảy ra? Dù gì thì lá bài tẩy của mình còn chưa lật, mà cũng không có gọi Sở Văn Long hỗ trợ. Lương Văn Đạo sao khách khí thế nhỉ? Rốt cuộc là chuyện gì?

- Chẳng lẽ là cái tờ chứng nhận sĩ quan của ta sao?

Tần Thiên thầm nghĩ. Chốn quan trường hắn cũng không hiểu lắm. Cho dù mình có chứng nhận sĩ quan đi thì đối với Lương Văn Đạo mà nói thì cũng không hù doạ được gì. Dường như quân đội và công an không ảnh hưởng lẫn nhau. Quân khu có lớn nữa thì không quản được công an địa phương.

Đột nhiên, Tần Thiên nghĩ tới hôm qua cũng giống như hôm nay, sắp bị thẩm vấn thì lại được thả. Hơn nữa, Tần Thiên không có tìm bất kì ai hỗ trợ. Chứng nhận sĩ quan cũng không có tác dụng nhiều.

- Xem ra có người âm thầm giúp mình.

Tần Thiên phỏng đoán. Nếu không thì không còn cách giải thích nào khác. Nghĩ tới đây, Tần Thiên liền bình tĩnh xuống. Nếu có người âm thầm giúp mình, hơn nữa dường như rất mạnh. Cục trưởng cục cảnh sát còn phải khách khí đối với mình như thế...

- Lương cục trưởng, nếu chậm một chút là ta có thể ở chết chỗ này rồi.

Tần Thiên nhìn Lương Văn Đạo thản nhiên nói. Trên mặt không nhìn ra bất kì biểu tình nào.

Lương Văn Đạo vừa nghe Tần Thiên nói vậy thầm nghĩ tình hình không ổn, nhất thời mồ hôi lạnh trên trán ứa ra. Trong lòng thầm mắng mấy tên cảnh sát ngu ngốc mang phiền toái cho mình.

- Ha hả, anh bạn trẻ, cậu muốn thế nào thì như thế ấy.

Lương Văn Đạo nhìn Tần Thiên tươi cười nói. Ý tứ cũng những lời này đã rõ, cho dù Tần Thiên muốn trút giận thế nào cũng được.

Tần Thiên vừa nghe, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Hắn còn sợ lời vừa rồi của mình đã hố, không nghĩ Lương Văn Đạo lại nhường nhịn như vậy. Nhưng từ đó càng thấy rõ được cái thế lực âm thầm giúp mình thật là mạnh, xem ra có thể yên tâm cáo mượn oai hùm một phen.

- Ha hả, Lương cục trưởng, lời này của ông thật khách khí quá. Những người này đều là của cục công anh. Loại chuyện lưu manh đánh dân chúng này một khi truyền đi đối với hình tượng của chính phủ ảnh hưởng rất lớn. Cho nên làm sao bây giờ? Theo tôi thấy có lẽ nên trừng trị nghiêm khắc một chút!

Tần Thiên nhìn Lương Văn Đạo cười nói. Dù sao đây cũng là địa bàn của Lương Văn Đạo, hắn không đám quá mức làm càn. Hơn nữa, nói không chừng sau này có thể tìm Lương Văn Đạo hỗ trợ. Cho nên phải bớt lớn lối một chút, chừa một đường cho người ta còn xuống đài, tương lai có chuyện gì thì có thể thương lượng.

- Anh bạn trẻ, cậu nói rất đúng. Loại bại hoại ảnh hường tới hình tượng chính phủ quả thật nên nghiêm trị. Tuyệt đối không thể khoan hồng. Cậu yên tâm đi.

Lương Văn Đạo nhìn Tần Thiên nghiêm túc nói. Bên cạnh hai tên cảnh sát kia sắc mặt một mảnh tro tàn. Trong lòng vạn phần hối hận không nên nghe theo Lưu Hồng Hải.

- Ha hả, tốt lắm. Vậy thì đa tạ Lương cục trưởng rồi. Đúng rồi, Lương cục trưởng, có chuyện ta phải nhắc nhở ông một chút. Ở Bắc thành thường xuyên phát sinh chuyện lưu manh đập phá nhà dân, đả thương dân chúng. Cảnh sát lại không để ý tới. Ta cảm thấy chuyện như vậy thật không tốt.

Tần Thiên nhìn Lương Văn Đạo khẽ mỉm cười nói.

- Anh bạn trẻ, cậu yên tâm. Chuyện như vậy sau này tuyệt đối sẽ không phát sinh lần nữa. Đây là danh thiếp của ta, xin Tần Thiên tiểu hữu nhận lấy. Nếu sau này còn phát sinh chuyện như vậy nữa, mong cậu báo cho ta trước tiên.

Lương Văn Đạo nhìn Tần Thiên nghiêm túc nói. Từ trong túi móc ra một tờ danh thiếp đưa cho Tần Thiên. Đây rõ ràng là trắng trợn nịnh bợ, ý là về sau có gì thì châm trước cho ta.

Tần Thiên tự nhiên đã hiểu, lập tức đón lấy, tỏ vẻ nhất định sẽ gọi nếu có chuyện.

- Nếu không có việc gì, ta phải về trước đi học, Lương cục trưởng, hẹn gặp lại.

- Tốt, vậy ta sẽ không tiễn nữa, hẹn gặp lại.

Lương Văn Đạo nhìn Tần Thiên khẽ mỉm cười nói, thoạt nhìn bộ dáng có vẻ cáo già. Tần Thiên gật đầu rồi sau đó liền đi ra ngoài, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cùng loại quan này giao thiệp thật con mẹ nó phiền toái. Nói chuyện y như chơi trốn tìm, mệt chết đi được.
Lương Văn Đạo nhìn Tần Thiên rời đi, trong lòng thầm nghĩ, tên đệ tử thế gia này thật khác biệt. Tuổi còn trẻ mà nói chuyện và làm việc rất chừng mực, không có chút nào ngang ngược càn rỡ. Ngươi như vậy một khi trưởng thành thì tuyệt đối vô cùng đánh sợ. Mình phải hảo hảo làm quan hệ tốt với hắn mới được. Mà không biết hắn là đệ tử nhà nào, nhất định phải tìm hiểu rõ mới được.

- Cục... Cục trưởng, chúng ta không phải cố ý.

Lúc này, một tên cảnh sát đi ra nhìn Lương Văn Đạo khẩn trương nói.

- Hừ!

Lương Văn Đạo hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại mà rời đi. Hai tên cảnh sát chán nản ngồi phệt ra đất.

- Mụ nội mày, cũng là mày hại tao. Ta đánh chết mày.

Tên cảnh sát nhìn Lưu Hồng Hải trên mặt đất cả giận nói. Vung tay mạnh mẽ đánh vào người hắn.

[ truyen cua tui đốt
net ] Tần Thiên vừa ra khỏi cửa cục cảnh sát. Lập tức gọi điện thoại cho Phạm Kiến, nói cho họ biết là không có chuyện gì. Kết quả biết được nhà Phạm Kiến kéo tới một đoàn ký giả. Vừa hỏi ra mới biết nguyên lại là chuyện video lan truyền trên mạng. Bởi vì ảnh hưởng quá lớn nên nhiều ký giả trước tiên liền tới nhà của Phạm Kiến để phỏng vấn.

Phạm Kiến liền đem chuyện Tần Thiên bị bắt nói ra. Kết quả rất nhiều ký giả rối rít tỏ vẻ phải ghi lên báo, thị uy với cục công an và tăng áp lực với chính phủ. Không nghĩ tới thoáng cái Tần Thiên đã đi ra rồi, Phạm Kiến nhất thời cực kỳ cao hứng.

Cúp điện thoại, Tần Thiên nhìn đồng hồ. Mới hơn một giờ, liền bắt taxi đi bệnh viện, xem Triệu Tiểu Nhã thế nào.

Rất nhanh, taxi đã tới bệnh viện nhân dân thành phố. Xuống xe, Tần Thiên mua chút trái cây rồi đi vào bên trong bệnh viện. Nhanh chóng lên lầu và tới trước cửa phòng của Triệu Tiểu Nhã. Nàng đang nằm trên giường bệnh nghịch điện thoại đi động. Thấy Tần Thiên đột nhiên tới thì sợ hết hồn. Sau đó mừng rỡ quăng di động qua một bên rồi trực tiếp nhảy xuống giường. Cả người nhảy lên người Tần Thiên. Hai chân kẹp lấy eo của hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, chiếc miệng nhỏ nhắn hung hăng hôn hắn một ngụm.

- Tần Thiên ca ca, người ta nhớ anh muốn chết.

Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên hưng phấn nói.

- Ha hả, anh cũng vậy. Nào, xuống trước đã. Anh có mang trái cây cho em đây.

Tần Thiên liếc nhìn Triệu Tiểu Nhã, đem nàng đặt lên giường. Sau đó lấy ra một quả táo rồi gọt vỏ.

- Đúng rồi, dì Triệu đâu?

Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã hỏi.

- Mẹ em vừa mới về.

Triệu Tiểu Nhã nói.

- Nga, ăn một trái trước nào.

Tần Thiên nhìn Triệu Tiểu Nhã nói, cắt một khối táo đưa cho nàng. Nhưng Triệu Tiểu Nhã lắc đầu, ngúng nguẩy há miệng ra ý muốn Tần Thiên phải đút cho mới chịu.

Tần Thiên mỉm cười, liền đem miếng táo đưa tới khoé miệng của Triệu Tiểu Nhã. Nhưng nàng vẫn không ăn, khiến Tần Thiên không hiểu ra sao.

- Hì hì, Tần Thiên ca ca, em muốn anh dùng miệng đút cho em ăn cơ.

Triệu Tiểu Nhã nhìn Tần Thiên có chút xấu hổ nói.