Sống Cùng Biểu Tỷ

Chương 142: Nổi giận




Tần Thiên nhìn hai ba chục người xung quanh, nhất thời cảm thấy rất khó chịu, bọn người này buổi sáng mới bị người của mình đánh cho thảm hại, xế chiều lại chạy đến tìm phiền toái, xem ra lát nữa nếu không rắn một chút thì không được.

- Tiểu tử, hỏi mày đấy, điếc à?

Tên mặc áo vàng xô đẩy Tần Thiên lớn lối nói, Phạm Kiến vừa nhìn lập tức liền tiến lên nhưng lại bị Tần Thiên chặn lại.

- Nói coi, tiểu tử!

Tên mặc áo vàng tiếp tục xô đẩy Tần Thiên nói, một ít tên trong bang đua xe, toàn bộ xuống xe, tay cầm ống tuýp, mặt mũi hung ác, bọn này đã sớm biết Tần Thiên rồi.

- Mày thử đẩy tao mọt lần nữa thử coi.

Tần Thiên nhìn tên amwcj áo vàng thản nhiên nói.

- Mụ nội mày, dám lớn lối cùng lão tử, tao liền đẩy mày xuống lần nữa, mày có thể làm gì nào?

Tên lưu manh áo vàng nhìn Tần Thiên khinh thường nói, mạnh mẽ đưa tay lên hung hăng đẩy Tần Thiên

Hưu!

Tay cơ bắp của thằng áo vàng còn chưa đụng tới Tần Thiên, Tần Thiên đã mạnh mẽ xuất thủ, hai tay vung lên bắt lấy tay hắn, mạnh mẽ bẻ một cái.

- Cờ-rắc

- A!

Một tiếng xương gãy cùng tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên, xương tay tên tóc vàng gãy tới tận vai. Còn chưa kịp phản ứng đã bị Tần Thiên bồi thêm một quyền vào mặt, xương mũi cũng gãy nốt, nằm lăn ra đất mà kêu cha gọi mẹ.

Tần Thiên vẫn chưa buông tha, bước tới dẫm mạnh lên tứ chi của hắn.

Cờ-rắc!

Cờ-rắc!

Cờ-rắc!

Cờ-rắc!

Tiếng xương tứ chi gãy rụng vang lên, tên áo vàng bị Tần Thiên trực tiếp phế đi tứ chi chỉ trong vòng chưa tới mười giây, tứ chi gãy đoạn, mặt bị nện vỡ, nằm trên mặt đất, chỉ còn lại tiếng hừ lạnh.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều u mê tại chỗ, tất cả đều cùng vẻ mặt không thể tin được, nhưng mà sự thật đã bày ra trước mặt họ, trên mặt đất còn vết máu tươi.

Người băng đua xe nhìn thấy hết thảy, sửng sốt mất năm giây mới phục hồi lại tinh thần.

- Kháo, dám đánh Tam ca của chúng ta, chơi chết hắn đi!

Một tên côn đồ cả giận nói, hô to một tiếng, lập tức vung gậy sắt trong tay hướng Tần Thiên vọt tới, có vẻ không chết không thôi.
Đám côn đồ cũng tỉnh lại, lập tức liền hướng Tần Thiên giết tới.

- Lùi lại, đừng tới gần!

Tần Thiên quay đầu hướng mấy người Phạm Kiến hô, ngay sau đó mạnh mẽ hướng lên phía trước nhắm tên đầu tiên ra đòn.

Tốc độ Tần Thiên cực nhanh, cả người như mọt cơn gió, thân hình lách sang một bên, trong nháy mắt tránh được một gậy, sau đó vung một quyền sang gọi là có qua có lại.

- Chết!

Tần Thiên quát to, một quyền nhắm thẳng mặt đối phương, tên nọ cả trúng đòn vỡ cả cằm, cả người bắn ra sau mấy mét.

Nhưng mà Tần Thiên cũng không có vì vậy mà bỏ qua cho hắn, mà tiếp tục xông tới, hôm nay Tần Thiên chuẩn bị hung hăng dạy dỗ bọn này một trận, cho nên đánh ngã đối phương rồi hắn còn phải đánh gãy cả tứ chi nữa mới bỏ qua.

- Giết hắn đi!

Một tên côn đò thấy đồng bọn bị Tần Thiên đánh cho huyết nhục mơ hồ, nhất thời nối giận, nhưng lời của hắn còn chưa dứt, trong nháy mắt, một cây gậy sắt đã tiếp xúc thân mật với mặt hắn, chưa kịp hiểu rõ đã bị một gậy đánh cho tê liệt rồi, ngay sau đó hắn còn chưa kịp thống khổ, hai chân liền bị Tần Thiên phế nốt.

Những tên còn lại đang chuẩn bị tấn công thấy Tần Thiên dã man như vậy, nhất thời cũng bị dọa không dám xông bừa tới nữa, lúc này mới chưa đầy một phút, bên mình đã ba người bị phế rồi, tên kia từ đâu chui ra vậy a!

Những học sinh đang vây xem lại càng thêm sợ hãi, bọn họ đã bao giờ chứng kiến cảnh ác đấu máu tanh như vậy đâu a, không ít nữ sinh bị dọa cho ngất xỉu, chỉ có Hàn Thi Vũ còn tương đối bình tĩnh, bởi vì nàng đã từng nhìn Tần Thiên đánh người như vậy mấy lần, bất quá sắc mặt vẫn có chút trắng bệch.

- Hừ! Ai còn muốn đánh thì tới đây!

Tần Thiên nhìn bọn đang vây bắt mình, ống tuýp trong tay còn nhỏ máu tươi, khiến cho hình ảnh Tần Thiên thoạt nhìn cực kì tàn nhẫn.

- Lên, ta không tin hắn có thể đồng thời ứng phó công kích của nhiều người chúng ta như vậy.

Một tên lao lên, lập tức cả nhóm người từ bốn phương tám hướng đổ tới.

- Hừ! Một đám rác rưởi!

Tần Thiên khinh thường nói, thân thể mạnh mẽ bật một cái, giơ tay lên, trong nháy mắt, ống tuýp liền đập vào bả vai một tên, trực tiếp nện đứt xương bả vai của hắn, ngay sau đó không đợi hắn kịp phản ứng, Tần Thiên đã đá một cước vào tiểu jj khiến tên đó văng ra ngoài.

Mà lúc này đây, công kích của mười mấy tên khác đã tới trước mặt Tần Thiên, Tần Thiên trực tiếp trầm người xuống, ống tuýp trong tay mạnh mẽ quét ngang, nhất thời bốn năm tên bị một gậy của Tần Thiên quét ngã trên đất, trên người Tần Thiên cũng trúng bốn năm đòn, nhưng may là tất cả đầu đánh trúng sau lưng, không có thương tổn đến đầu Tần Thiên.

Kết quả, Tần Thiên đã tức giận.

- Chết cả đi!

Tần Thiên nổi giận nói, mạnh mẽ vọt tới trước mặt một tên, một gậy trực tiếp đập vào lồng ngực hắn, lại một gậy hung hăng nện lên cánh tay hắn, đem cánh tay cũng nện đứt luôn, ngay sau đó một cước đạp ra ngoài, mọt tên công kích tới bên cạnh cũng bị Tần Thiên nện một gậy lên đầu, nhất thời đỉnh đầu nở hoa, ngã xuống đất chết ngất.

Hưu!

Những tên kia vốn muốn vây công lại thấy hắn giống như nổi điên, nhất thời sợ hãi, lập tức rối rít tản ra, không dám xông lên trước.