Vợ Yêu Của Thiếu Tá

Chương 43: Storm trúng đạn


Vừa bước ra ngoài, Storm nhìn thấy một cây cổ thụ ngàn năm cách căn nhà hoang không xa, cô dìu ông đến ẩn núp.

Storm không rõ vì sao bọn cướp lại nhắm vào bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao, nhưng cô biết một điều, nếu lỡ hành động lần này thất bại thì bọn cướp sẽ không ngần ngại mà giết người diệt khẩu.

Sau khi đưa bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao đến một góc an toàn, cô dùng Đoạt Mệnh cắt bỏ băng keo còn lại đang buột chặt hai tay của ông ra.

Cô nhìn ông thận trọng nói.

- Ngài hãy yên tâm, chúng tôi sẽ dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ ngài và cấp dưới của ngài.

Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao xoa xoa cổ tay bầm tím của mình, nhìn Storm

Gật đầu một cái, ánh mắt kiệt sức hiện lên tia xúc động.

- Cảm ơn cô.

Vài phút trước ông còn nghĩ mình sẽ chết chắc.

Hai ngày này ở cùng với bọn cướp, ông biết họ rất dã man, là người thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

Đến khi Lôi Lạc Thần xuất hiện, ông mới biết Diêm Vương vẫn chưa muốn lấy cái mạng nhỏ này của ông.

Đột nhiên trên gương mặt xanh xao của ông hiện lên tia căn thẳng, ông nhìn Storm nói với giọng khẩn trương.

- Cô hãy mau cảnh báo Thiếu Tá Lôi, họ đã đặt bom nổ bên trong căn nhà.

Nghe bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao nói vậy, cô đứng lên chạy nhanh về phía căn nhà gỗ.

Bước chân hối hả của Storm chợt khựng lại khi cô nhìn thấy Lôi Lạc Thần, Kỳ Sơn và hai tên quân nhân phóng ra từ cái cửa sổ chặt hẹp, theo sau họ chính là ba tên cướp.

Storm muốn chạy đến bên cạnh anh, nhưng vừa bước được vài bước căn nhà gỗ cũ kỹ nổ tung lên trước mắt cô.

“Đùng...”

Tiếng nổ thiên kinh động địa vang lên, khiến mọi người hoảng sợ nép mình sát xuống mặt đất, tay theo phản ứng tự nhiên đưa lên bảo vệ đầu.

Storm không hề tránh né, cô vẫn đứng yên đó mặc kệ những mảnh vụn, khói và cát bụi bay xung quanh mình.

Ánh mắt sắc bén lúc này đã nhuộm đỏ bởi tia lửa phía trước, vào giờ phút này ngoài Lôi Lạc Thần ra không còn gì là quan trọng hết.

Tiếng kêu cùng với tiếng sột soạt khi thú hoang chạy tán loạn trong bụi cây phía sau, khiến mọi người kinh hãi nhìn tứ phía.

Lôi Lạc Thần từ trong nhà hoang phóng ra ngoài, anh lăng vài vòng dưới mặt đất, cuối cùng đứng vững cách cô không xa, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào ba tên cướp trên người toàn là vết thương, đang đứng trước mặt anh.

Thời gian không cho phép Storm do dự, vừa nhìn thấy Lôi Lạc Thần an toàn, cô liền xoay lại dìu bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao đứng lên.

Cô phải đưa ông rời khỏi nơi này.

Storm nhìn bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao gấp gáp nói.

- Chúng ta đi.

Ông ép buộc thân thể không còn sức lực của mình bước theo cô, vừa đi Storm vừa nhìn xung quanh đề phòng tập kích.

Bất thình lình hai tên cướp từ đâu xuất hiện chặn đường bọn họ, tay cầm con dao sắt bén chỉ về phía Storm.

- Khôn hồn thì giao ông ta lại cho bọn tao, bằng không đừng trách bọn tao độc ác.

Storm nhếch môi cười khinh thường, cô nhìn tên cướp cất giọng ngạo mạn.

- Với sức của hai người?

Lời nói khêu khích của Storm khiến sắc mặt hai tên cướp từ trắng chuyển sang đỏ, cặp mắt thâm độc nhìn thẳng vào mặt Storm.

Họ siết chặt con dao trong tay, bước chậm rãi về phía bốn người.

Storm không hề hoảng loạn ngược lại còn bình tĩnh một cách lạ thường, cô nhìn bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao nói.

- Ngài và cấp dưới của mình, hãy lui về phía sau chờ tôi.

Storm vừa nói vừa dùng tay đẩy họ về phía sau, cô dùng thân chặn trước mặt để bảo vệ họ.

Cô bình thản đối diện với hai tên cướp, ánh mắt xem trời bằng vung của cô khiến hai tên cướp nổi điên lên.

Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao lo sợ trong lòng, ông nhìn Storm bằng ánh mắt lo lắng, giọng nói yếu ớt của ông vang lên.

- Cẩn thận.
Ông đã bị bọn cướp bắt giữ mấy ngày, ngoài chút ít nước ra họ không cho ông ăn gì cả.

Sau khi nói xong ông cùng cấp dưới lui về phía sau cách xa Storm ra, ông không muốn mình khiến Storm phân tâm.

Storm không quay lại nhìn ông, cô chỉ gật nhẹ đầu.

Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào mặt hai tên cướp, như muốn thách thức bọn họ.

- Đồ phụ nữ đáng chết!

Tao sẽ giết mày.

Một tên cướp tức giận nói, hắn nói xong lập tức cầm con dao xông thẳng về phía cô.

Nhìn bề ngoài thì ai cũng nghĩ Storm đang nhìn vào mặt hai tên cướp, nhưng trên thật thế cô đang tập trung vào con dao nhọn liễu trên tay tên hắn.

Con dao vừa đến gần Storm cô đã vươn chân đá một cái, con dao màu bạc văng sang một bên, hắn tức giận nghiếng răng phun ra từng chữ một.

- Tao... Sẽ... Giết... Mầy!

Tên cướp nói xong cuộn tròn nắm đấm, tập kích đầu cô.

Storm cúi xuống tránh cú đấm của hắn, hai tay cô chóng xuống mặt đất, chân phải quơ một cái gạt hai chân của tên cướp, khiến hắn mất thăng bằng ngã xuống mặt đất.

Tên cướp còn lại nhìn thấy đồng bọn của mình bị một người phụ nữ đánh bại, hắn không còn kiên nhẫn rút khẩu súng được giấu ở thắt lưng ra, hắn không nhắm vào Storm mà nhắm thẳng vào bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao, lúc này đang hốt hoảng, đứng cách Storm khoảng tầm năm bước.

Giết người phụ nữ này chẳng có ít gì, giết bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao mới là mục đích của hắn.

Trên gương mặt hung tợn của tên cướp chợt hiện lên nụ cười gian trá, ngón trỏ thản nhiên ấn vào nòng súng.

“Pằng...”

Tiếng súng vang lên khiến mọi người đều kinh hãi, Storm nhìn theo tiếng súng.

Nhìn thấy viên đạn với tốc độ kinh hoàng, phóng về phía của bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Storm không còn đường lựa chọn, cô liều mình phóng về phía của bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao.

Thân hình mảnh mai, vừa vặn chặn trước người của bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao.

Trước ánh mắt kinh hoàng của mọi người, viên đạn màu bạc kim nhọn liễu ghim vào lồng ngực cô.

Thân thể mảnh mai bị sức mạnh của viên đạn đẩy lùi về phía sau, tấm lưng mảnh mai chạm phải người của bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao.

Ông chứng kiến tình cảnh chết chốc này, trong lòng khiếp hãi toàn thân không còn sức lực.

Hai cấp dưới của ông nhìn thấy, một người đỡ ông, người còn lại đỡ Storm nằm xuống đất.

Nằm dưới mặt đất, Storm vươn tay đè lên lồng ngực nơi viên đạn ghim vào, cô nhíu đôi mày thanh thú, đôi môi khêu gợi bậm chặt lại chịu đựng cơn đau.

Lôi Lạc Thần đang đối phó với một tên cướp, nghe được tiếng súng anh quay đầu lại, nhìn thấy Storm dùng thân mình đỡ đạn cho bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao, trái tim anh truyền đến một cơn đau mà từ trước đến giờ anh chưa từng cảm nhận qua.

Anh rút trong đôi giày quân đội ra một con dao bén như gươm, xông tới với tốc độ nhanh như chớp khứa ngang qua cổ tên cướp, đáng chết dám cản đường anh.

Vết thương trên cổ hắn vừa nhỏ vừa dài, bắt đầu từ bên trái dừng lại bên phải, máu trong miệng vết thương phun ra tứ tung chảy dài xuống con dao trên tay anh.

Lôi Lạc Thần giận dữ xông tới, hành động của anh nhanh như gió, chỉ trong tích tắc thân hình cao lớn đã đứng bên cạnh tên cướp vừa bắn Storm.

Hai tay vươn tới anh kẹp chặt đầu hắn, dùng sức bẽ mạnh một cái.

“Rắc...”

Tiếng xương bị gãy vang lên, tên cướp bị Lôi Lạc Thần bẽ gãy cổ chết ngay lập tức, mắt mở trao tráo, bàn tay đang cầm súng buông lỏng ra, cây súng trên tay hắn rơi xuống mặt đất.

Lôi Lạc Thần thản nhiên quăng thân thể bất lực của tên cướp sang một bên.

Sau khi giải quyết xong tên cướp, anh chạy nhanh đến bên cạnh Storm.

Lôi Lạc Thần không quan tâm đến bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao, bàn tay cường tráng run run đỡ thân thể mềm mại của cô từ dưới mặt đất lên, có trời mới biết lúc anh nhìn thấy Storm trúng đạn, anh sợ đến dường nào.

Giọng nói trầm trầm vang lên.

- An Nhi, em có sao không?

Nhìn thấy cô nằm bất động trong lòng anh, cặp mắt xinh đẹp nhắm nghiền, Lôi Lạc Thần như muốn điên lên, anh gọi cô liên tục.

- An Nhi... An Nhi...