Thần Phục III

Chương 1: Không thể chạy trốn




Đêm hè, sau khi vài tiếng sấm vang lên từ phía xa, cơn mưa lớn thống khoái đầm đìa trút xuống mặt đất. Cơn mưa lớn ngập trời đem tòa thanfhh thị này gột rửa sạch sẽ, vài phần muốn hòa tan bảng hiệu đèn neon “Mỹ nhân đón hào khách, say mộng hương ôn nhu”

Tấm biển hiệu này là của Lệ Hào. Làm hộp đêm lớn nhất thành K, cơn mưa lớn bất ngờ kéo đến cũng không làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của nó. Nó giống như một con yêu quái chồm hổm ở thành thị, tản ra loại yêu khí mê người hấp dẫn những con người thích hưởng lạc, khiến bọn họ tự tưởng tượng về ban đêm tình sắc nhất, thừa dịp bọn họ sa vào thì hút hết tiền mặt trong ví.

Cần tiền để mua ôn hương

Nam nhân trẻ tuổi tựa vào lan can quay đầu nhìn cánh cửa bao sương đang khép chặt, trong mắt lộ ra biểu tình đùa cợt, từ trong túi rút ra một điếu thuốc, châm lửa, hút một hơi. Làn hơi nicotin đậm đặc chạy vào khaong phổi kích thích cổ họng, khiến hắn nhịn không được ho khan.

Toàn nói là uống rượu giải sầu, hút thuốc giải sầu. Nhưng hắn vẫn không quen hút thuốc lá.

* cửa bao sương: Cửa trong hộp đêm, KTV...

Hắn không hề hút, chỉ dùng ngón tay giữ lấy điếu thuốc, mùi khói lượn lờ khiến hắn thả lỏng. Ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, trắng nõn không hề có dấu hiệu của lao động. Dáng người cao to khắc lên mình áo sơ mi trắng của phục vụ sinh cùng với áo gi lê đen khoắc ngoài ngược lại tạo nên vẻ đẹp trai. Có điều mái tóc màu đỏ rượu phong cách SMART phần mái chéo che hết non nửa khuôn mặt, khiến phần đẹp trai này bị hủy đến không còn một mảnh. Trên phực hắn treo một tấm bảng vàng xiêu xiêu vẹo vẹo, phía trước là dấu hiệu chim ưng, phía sau ghi “Phục vụ tầng 3 Lệ Hào – A Châu”

Thuốc là này là của khách để lại, rất nồng, không tính là loại nhãn hiệu tốt gì. Chỗ của hắn, trên tầng 3 đều chỉ tiếp những vị khách bình thường. Chi phí không cao, tiền boa cũng rất keo kiệt. So ra kém nhiều so với tầng trên. Cấu tạo của Lệ Hào rất rõ ràng, số tầng lầu càng cao thì tiếp khách có cấp bậc càng cao, nhưng hầu hạ những vị khách đó lại càng phải cẩn thận hơn, hắn mới đến 3 tháng, đương nhiên không có cơ hội được điều lên tầng trên

“Này, A Châu, lại làm biếng trốn việc rồi.” Một phục vụ sinh từ trong phòng chui ra, dựa vào người hắn, thuận tiện lấy điếu thuốc còn trên tay hắn hút mạnh hai hơi rồi lại trả vào tay hắn.

Ấn đường của hắn nhíu lại mấy cái không rõ ràng, nghiêng người trách sự thân cận của người kia, giẫm lên toàn thuốc rơi trên đất “Người bên trong đang làm việc kia, tôi vào đó ngồi xem sao?”

Người phục vụ đeo bảng tên “Tiểu Đinh” đương nhiên hiểu được ý của hắn, cười cười, nghiêng đầu nói “Nghe nói chưa? Bên thành Nam mới mở một hộp đêm, quy mô đầu tư cũng rất lớn, anh trai của A Thanh đang làm việc bên đó, nghe nói đãi ngộ cũng không tệ lắm?”

“Cậu muốn nhảy máng hả?”

“Mẹ, tôi mới không nhảy” Tiểu Đinh chỉ vào con chim ưng trên tấm bảng tên, có chút kiêu ngạo dũng cảm nói “Thành K là địa bàn của Kim Ưng, Lệ Hào là sản nghiệp của Kim Ưng, chúng ta đều là người của Kim Ưng, dám tranh mối làm ăn với chúng ta chỉ có một đường chết”

A Châu nhìn hắn. Cong khéo môi nở nụ cười “Cậu vậy mà cũng rất có lòng trung thành”

“Tất nhiên rồi, điều thứ nhất quy định nhân viên là trung thành với tập đoàn mà” Hắn đang nói thì bộ đàm trong tay kêu lên, nghẹn khuất nói “Tôi đang phục trách box phía bên kia, một lát lại gọi rượu một lát lại gọi gái, lại còn ngại đắt, cái gì cũng phải chọn rẻ nhất, đúng là không phóng khoáng... Thôi không nói nữa, cậu cũng nhanh vào đi, lười biếng mà bị Ninh ca bắt được thì thảm” Nói xong lại về box phục vụ khách

Mưa đánh vào trên cửa sổ, tạo thành một lớp chắn chảy xuống, làm cho thế giới bên ngoài cửa sổ đều nhòa đi. A Châu đem cửa sổ mở ra một khe hở, tựa vào tường, lặng im cảm nhận được gió lạnh mang theo khí ẩm. Chờ đến khi bộ đàm trong túi vang lên thì đi đến phòng 364 ở đối diện
Đó là một căn phòng nhỏ, nam nhân béo bên trong cũng đã xong việc, nữ nhân trần trụi bên trong cũng đã quen việc thấy hắn đi vào cũng không xấu hổ, một bên sửa sang lại quần áo một bên cầm trong tay tiền boa của nam nhân, hôn một cái lên khuôn mặt béo ú, hờn dỗi “Ông chủ Trương thật mạnh quá, làm đau người ta”

Nam nhân kia bị nàng đùa đến vui vẻ, nói “Không phải em thích anh mạnh vậy sao?”

“Thích, thích chết đi được. Lần sau có đến nhớ phải tìm em đấy, không thì em liều với anh luôn” Nữ nhân cười một cái quyến rũ trên gương mặt trang điểm dày cộp

“Tất nhiên, anh là người một lòng mà” Tên béo xoa hai cái trên mông nàng, chuyển sang A Châu nói “Đi lấy chút thức ăn đến đây”

“Ngài cần loại thức ăn nào?” Hắn chịu đựng chán ghét trong lòng mở thực đơn điện tử chuyển qua “Chúng tôi có cung cấp món chính, món ngọt, hoa quả và các loại đồ uống”

Ngay khi tên béo gọi đồ ăn, cửa phòng bỗng nhiên mở. A Châu có chút kinh ngạc quay lại, thấy chủ quản của tầng này La Ninh mặt không chút thay đổi đứng ở cửa phòng, phía sau đi theo là hai người phục vụ

“Chỗ này tạm thời giao cho người khác phụ trách, cậu đi theo một lát” La Ninh mở miệng

Hắn có chút kinh ngạc, nhìn đối phương không hề có ý giải thích, đành phải đem thực đơn giao cho phục vụ sinh, thành thật đi theo vào thanh máy dành cho khách quý

“Ninh ca tìm em có chuyện gì ạ?” Hắn nhìn thấy nút tầng 10 được ấn xuống, trong lòng có chút lo lắng không hiểu được, nhịn không được hỏi.

La Ninh nhìn hắn không nói. Vị chủ quản này rất nghiêm khắc, bình thường cũng không nói nhiều, hắn không dám hỏi lại điều gì, đành phải trầm mặc. Hắn chưa từng đi lên tầng mười, bước ra khỏi thanh máy chỉ thấy trước mắt phát sáng, cả hành lang được trang hoàng hoa lệ hơn so với bên dưới rất nhiều. Nhưng khi lướt mắt qua hàng nam nhân mặc tây trang đen đứng hai bên hành lang, trong lòng hắn nhất thời trầm xuống. Chờ khi La Ninh bước ra khỏi thang máy hắn lập tức nhanh tay ấn vào nút đóng cửa, vội vàng nói “Ninh ca, tự nhiên em nhớ ra để quên đồ ở tầng dưới, em xuống lấy một chút”

Cửa thang máy đóng lại, nhưng mặc cho hắn ấn thế nào thanh máy cũng không chuyển động. Rất nhanh, cánh cửa không thể khống chế mở ra, nam nhân cao gầy đứng bên ngoài thản nhiên mở miệng “Vân thiếu, đã lâu không gặp”. Phía sau hắn là hơn mười bảo tiêu mặc đồ đen đã “sẵn sàng ra trận”

Trốn cũng không trốn được.

“Hắc Vũ” Hắn gọi tên người nọ, hỏi “Hắn đến à?”

“Nếu ngài nói đến Thần thiếu, thì đúng vậy”

“Đã vậy thì tôi cũng không cần vùng vẫy hấp hối nữa” Hắn cười khổ đi ra khỏi thang máy, trong sự “bảo vệ” của hơn mười bảo tiêu, đi theo Hắc Vũ vào căn phòng cuối hành lang.

Nháy mắt đi vào cửa, hắn run sợ một chút, giống như tất cả hy vọng đều bị nhốt ở bên ngoài