Thần Phục III

Chương 3: Thân phận thật sự




Chờ những người phục vụ ra ngoài, nam nhân ngồi trên ghế sô pha ngữ khí mang theo trêu tức mở miệng: “Nghe ra có vẻ võ bồi sẽ thú vị hơn một chút.” Dứt lời nhìn về phía A Châu đang trầm mặt không nói, “Đem quần áo toàn bộ cởi sạch sẽ, cầm ly rượu ngồi vào trong lòng tôi.”

Sắc mặt hắn chuyển thành màu đen, cắn răng nói: “Sở Dịch Thần, cậu đừng có khinh người quá đáng.”

Nam nhân thu lại ý cười như có như không trên mặt, dùng ánh mắt đen như mực nhìn thẳng vào hắn, nói: “Đây là thiếu kiên nhẫn?”

“Tôi cũng chán phải trốn tránh rồi, cậu có bản lĩnh thì giết chết tôi đi!” Mắt hắn phiếm hồng, quơ đại một chai rượu muốn đánh đến chỗ đối phương, lại bị bảo tiêu đứng bên cạnh ngăn lại. Nháy mắt liền có bốn tên bảo tiêu đến chặt chẽ chế trụ Sở Vân Hàm đang giãy dụa, đặt lên chiếc ghế sô pha cho một người.

“Đừng có thô lỗ như vậy.” Sở Dịch Thần mặt không đổi sắc. “Mặc dù hắn mặc trang phục của người phục vụ nhưng dù sao cũng là con trưởng Sở gia, lễ phép cần có thì vẫn phải có.”

Bốn người buông lỏng tay ra, đứng bên cạnh sô pha một người kia đề phòng. Hiển nhiên, chỉ cần mục tiểu hơi hơi động đậy sẽ ngay lập tức bị áp chế lần thứ hai.

“Tôi cùng lắm chỉ là một con cá lọt lưới không bị cậu đuổi cùng giết tận mà thôi.” A Châu cười tự giễu, có vài phần thê lương khi rơi vào đường cùng, “Không biết là do tôi quá xui xẻo không hưởng được vị trí gia chủ Sở gia, hay là do cậu quá may mắn, trốn thoát được từ trong tay hôi lang. Chuyện tới nước này thắng làm vua thua làm giặc, Sở Vân Hàm tôi sẽ không cầu xin tha thứ. Những Dương thúc là vô tội, là tôi cầu xin ông lấy che giấu cho tôi ở đây. Ông ấy theo cha tôi nhiều năm như vậy, chính là muốn bảo vệ dòng huyết mạch này. Hy vọng cậu niệm tình khổ lao cần cù thật thà làm việc vì Hắc Ưng của ông ấy, thả cho ông một con đường sống.”

“Vân thiếu...” Dương Lâm nhìn vị đại thiếu gia Sở gia này, trong mắt tràn ngập đau lòng. Mãi cho đến hôm nay hắn cũng không biết vị đại thiếu gia chưa bao giờ ham thích truy đuổi quyền lợi này vì cái gì lại đi giao du với kẻ xấu, cùng tên phản đồ hôi lang loại tại một chỗ. Nhưng mà hết thảy sự việc đã bại lộ, bất ngờ không kịp phòng. Trong lòng hắn nhớ kỹ ân huệ của Tần gia (Sở Tần) đối với hắn, liều mạng cũng muốn bảo vệ đứa con nối dòng của ngài. Hắn vẽ ra một kế hoạch thoát thân, chuẩn bị một thế thân có vẻ ngoài tương tự chạy ra nước ngoài đánh lạc hướng tìm kiếm, bí quá hoá liều để cho Sở Vân Hàm dùng thân phận giả làm việc ở Lệ Hào, yên lặng chờ thế thân bên kia đóng xong màn kịch giả chết, chờ khi mọi việc lặng xuống thì âm thầm dời đi. Vỗn phải là kế hoạch không chê vào đâu được, cuối cùng lại không trốn khỏi thiên la địa võng của người kia.

“Thì ra anh lại là người có tình có nghĩa... Như vậy.” Sở Dịch Thần híp mắt, hơi hơi phóng lớn âm tiết mang theo dày đặc sự châm chọc. Anh đứng dậy, chậm rãi tới gần, từ trên cao nhìn xuống người đang ngồi trên ghế sô pha: “Nếu không phải đã tự mình cảm thụ qua cái bẫy bì ổi của anh, hưởng qua đau đớn bị anh đâm sau lưng, tôi đúng thật là chìm đắm trong nghĩa lí huynh hữu đệ cung.” Anh đưa tay túm tóc Sở Vân Hàm, dùng sức kéo một cái, kéo rơi mái tóc giả màu đỏ rượu xuống.

Mái tóc đen và khuôn mặt của Sở Vân Hàm hoàn toàn lộ ra. Lông mi hơi hơi dài. Một đôi mắt trắng đen rõ ràng, con ngươi đen láy như dòng mực chảy xuôi, giờ phút này đôi mắt ấy đang bất an cướng chế nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
“Để yên làm một đại thiếu gia thì không làm, lại giấu diếm thân phận đến đây làm nhân viên phục vụ, chắc là muốn nếm thử tư vị làm bồi rượu hát rong này. Hôm nay tôi sẽ cho anh nếm thử sung sướng.” Nam nhân nói xong, Hắc Vũ liền hướng đám bảo tiêu ra hiệu.

Ba người trong đó gắt gao đè hắn lại, tên còn lại lấy một chai rượu vang đỏ trên bàn, lấy tay nắm cằm Sở Vân Hàm, dùng sức buộc hắn mở khớp hàm ra, sau đó nghiêng miệng chai đổ rượu vào miệng hắn.

Sở Vân Hàm mở to hai mắt liều mạng giãy dụa, nhưng thân thể lại bị bảo tiêu chặt chẽ chế trụ ở trên ghế sô pha, không có một chút chỗ trống nào để cử động. Rượu không ngừng được rót vào cổ họng, khiến hắn bắt đầu ho khan. Đối phương cũng không hể có chút thương hại nào, dịch rượu không ngừng được trút xuống xông vào khoang mũi khiến hắn dường như không thể thở nổi. Sau khi đổ hết một chai rượu, người mặc đồ đen buông lỏng cánh tay đang giữ chặt hắn. Hắn bắt đầu kịch liệt ho khan và nôn khan, khó khăn lắm mới trở lại bình thường, cằm lập tức lại bị đối phương nắm, chai thứ hai, chai thứ ba lần lượt bị trút tới.

Trong căn phòng chỉ còn lại toàn tiếng ho khan của Sở Vân Hàm và tiếng nước chảy, có vẻ cực kỳ thê lương.

Sau khi đổi xong mỗi một chai, đối phương sẽ cho hắn một khoảng thời gian bình phục lại, sau đó lại tiếp tục. Dịch rượu này chảy theo cổ xuống dưới, thấm ướt vạt áo trước, nhấm dần vào quần. Đợi đến khi kết thúc bình thứ tư, loại tra tấn này rốt cục cũng ngừng lại.

Mặc dù chân chính uống vào không nhiều lắm, Sở Vân Hàm trong đầu đã xuất hiện cảm giác mê muội muốn ngất đi, cả người hấp hối uể oải trên sô pha, trên mặt trên người toàn bộ ướt đẫm, chật vật không chịu nổi.

“Hương vị những loại rượu này được chứ?” Sở Dịch Thần thản nhiên nhìn hắn.

“Khụ... Cậu có gan thì giết tôi đi...” Sở Vân Hàm tựa tựa đầu lên lưng ghế sô pha, giống một con thú nhỏ lạc đàn, tràn ngập sát khí căm tức nhìn hắn.

“Tôi có gan hay không, anh sẽ được biết ngay thôi.” Nam nhân ảm đạm cười, “Uống rượu thành như vậy cũng quá khó coi rồi, đi giúp đại thiếu gia rửa sạch sẽ.”

Vừa dứtlời hai gã bảo tiêu kéo hắn lên, lập tức đi đến phòng tắm. Vì gia tăng tìnhthú, phòng tắm ở đây dĩ nhiên là trong suốt toàn bộ. Khi quần áo trên người đềubị cới xuống, cảm giác xấu hổ khiến hắn vô lực nhắm mắt lại. Bọn bảo tiêu cũng khôngchạm đến các bộ phận khác trên người hắn, chỉ đem rượu trên người rửa trôi hết, mặc dục bào cho hắn, sau đó một lần nữa đem về trước mặt Sở Dịch Thần.