Thần Phục III

Chương 6: Giữa hai anh em




“Cương đến như vậy, rất muốn bắn?” Nam nhân gảy gảy đóa hoa gắn trên đỉnh. Đối với bộ phận mẫn cảm như niệu đạo, mỗi một hành động nhỏ đều bị phòng đại lên vô số lần, Sở Vân Hàm trong tay anh run rẩy cuống cuồng thở gấp, trong mắt mờ hơi nước.

Sở Dịch Thần cong khóe môi: “Đêm nay chỉ có duy nhất một tình huống tôi cho phép anh bắn. Là lúc anh cầu xin tôi thao anh, hơn nữa là sau khi khiến tôi tận hứng.”

Sau khi nghe rõ câu nói ấy, mắt Sở Vân Hàm biến thành màu đỏ, Cắn răng tức giận quát: “Cút!”

Nma nhân nhếch khóe môi, đưa tay kéo chiếc điều khiển lên cao một nấc.

“Không —— a ——” Dục vọng vỡ đê, kích thích càng thêm kịch liệt khiến nam nhân bị trói trên giường theo bản năng ngẩng cổ, thân thể cong thành vòng cung muốn bắn tinh, nhưng căn bản lại không thể bắn ra gì cả. Khoái cảm tầng tầng tích lũy toàn bộ bị khóa lại trong thân thể, không khác gì loại tra tấn thống khổ nhất. Hắn cuối cùng cũng sụp đổ, lớn tiếng khóc kêu: “Cậu giết tôi đi! Sở Dịch Thầ, giết tôi đi! Ô ân...”

“Có đôi lúc muốn chết cũng không phải chuyện dễ dàng đâu.” Nam nhân căn bản không nhìn hắn, tùy tay cầm quyển tạp chí ngồi xem trên sô pha, thản nhiên nói, “Đêm dài cứ từ từ, tôi có thể cho anh rất nhiều thời gian, cứ từ từ suy nghĩ.”

Hắn sẽ không bỏ qua cho chính mình.

Sau khi hiểu rõ được điều này, Sở Vân Hàm tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu đựng đối xử như thế này. Là trưởng tôn của Sở gia, là mặt trăng được muôn vạn ngôi sao bao bọc, cuộc sống xa hoa lãng phí, xe tốt, mỹ nhân, mọi việc đều thuận lợi, trong thời gian hai mươi sáu năm, hắn đều trải qua những ngày tháng của công tử nhà giàu. Hắn vốn tưởng rằng đau khổ nhẫn nại làm phục vụ ba tháng đã là bi thảm đến cực điểm, không nghĩ đến lúc này bị người nọ ném thẳng xuống địa ngục.

Mỗi một giây đều là tra tấn thống khổ, không thấy được lúc nào mới kết thúc.

Sở Vân Hàm nức nở, thân thể như chiếc lá bị gió thu thổi qua, lạnh đến không ngừng run rẩy. Mát xa bổng tàn sát bừa bãi trong thân thể cùng chấn động ở phía trước khiến tính khí của hắn cương trong một thời gian dài, từ dưới lớp ra bọc nổi lên một tầng đỏ thẫm sung huyết, sưng đến phát đau. Loại cảm giác bị ép đến cao trào từ bên trong nhưng lại không được phóng thích khiến não hắn một mảnh hỗn độn, một chuỗi khóc thảm cùng rên rỉ từ trong miệng phát ra như tiếng nức nở của con thú nhỏ bị thương. “Sở Dịch Thần...” Hắn nghẹn ngào cầu xin nói, “Cầu xin cậu... Rút ra đi... Như vậy tôi sẽ chết...”

“Anh sẽ không chết, để thời gian dài nhiều lắm cũng là thứ phía trước của anh bị phế bỏ. Thứ đồ phía trước của anh có dùng được không, thì đối với việc sử dụng của tôi cũng chả khác gì.” Đối phương cũng không ngẩng đầu lên mà nói, “Trước khi anh chuẩn bị tốt và cho tôi một đáp án vừa lòng, không cần tùy tiện gọi tên tôi như thế.” Nói xong anh đấy điều khiển từ xa lên mức cao nhất.

“A a a ——” Tiếng thét chói tai cao ngất cuối cùng cũng trở thành thanh âm khàn khàn, Sở Vân Hàm muốn được giải thoát lắc đầu như phát điên, khung giường bị sự giãy dụa của hắn làm cho rung động ầm ầm. Thống khổ như vậy khiến hắn kho có thể tiếp tục chịu đựng, cuối cùng khóc cầu xin tha thứ: “Cầu xin cậu... Cậu muốn làm gì cũng được... Cầu xin cậu... Đừng tra tấn tôi như vậy...”

Sở Dịch Thần đứng dậy đi đến trước giường, đem điều khiển từ xa tắt đi, từ trên cao nhìn xuống nói: “Nói đi.”

Ngẩng mặt bị trói buộc trên giường, trong mắt Sở Vân Hàm đều là nước mắt khuất nhục, hắn khó khăn giật giật môi, nhưng lại không phát ra âm thanh.
“Xem ra anh còn chưa suy nghĩ kỹ.” Nam nhân lại ấn xuống chốt mở trên điều khiển.

Tra tấn lần thứ hai bắt đầu, Sở Vân Hàm vừa run rẩy vừa khàn giọng khóc: “Cầu xin cậu... Cầu cậu thao tôi...” Cảm giác xấu hổ như mãng xà quấn quanh người hắn, nước mắt khuất nhục từ khóe mắt chảy xuống, mang theo chua xót.

Sở Dịch Thần tắt điều khiển từ xa, mặt không chút thay đổi nói: “Lặp lại.”

Lông mi dinh dính run rẩy, hắn gian nan lần thứ hai mở miệng: “Cầu cậu... Thao tôi...” Hai chữ cuối cùng giống như tiếng muỗi kêu, vừa phát ra đã tan thành mây khói.

“Hiện đã đã học được cách nghe lời.” Nam nhân để điều khiển từ xa trong tay qua một bên, gỡ xuống vật rung ở phía trước hắn, sau đó cởi dây da buộc ở chân phải hắn. Trong chớp mắt đùi phải lấy lại được tự do, Sở Vân Hàm cắn chặt răng hung hăng hướng đầu Sở Dịch Thần đã vào. Hắn đã từng luyện qua Taekwondo, cú đá này vừa nhanh vừa mạnh. Nhưng mà đối phương đã sớm có phòng bị, một tay nắm chính xác vào cổ chân hắn, một tay nhanh chóng đấm vào bụng hắn một quyền.

Một đấm này cực kỳ mạnh, Sở Vân Hàm mơ màng một trận, kêu thảm một tiếng, run rẩy nói không ra lời.

“Hành động phản kháng ngu xuẩn như vậy nhưng thật ra lại rất có tác dụng gia tăng tình thú.” Sở Dịch Thần không chút để ý gỡ trói buộc ở chân còn lại, ngữ khí trào phúng, “Nếu vẫn còn muốn chơi đùa, tôi rất vui chơi cùng anh.”

Đau đớn ở bụng căn bản khiến Sở Vân Hàm không còn sức mà động đậy, hai chân cuộn tròn như một con tôm không ngừng thở dốc. Ở trên phương diện sức lực hắn không thể nào qua được Sở Dịch Thần, mà một chút taekwondo cơ bản của hắn không thể nào cùng đối phương trực tiếp vật lộn đối kháng.

Hắn không trốn nổi.

Sau khi nhận ra được điểm này, từ đáy lòng dâng lên một trận tuyệt vọng.

Ánh sáng trên đỉnh đầu bị che khuất hơn nửa, tay của nam nhân chống bên người hắn, dùng cặp mắt tối màu quan sát hắn. Cặp mắt kia sâu thẳm như bóng đêm, giống như ẩn chứa rất nhiều cảm xúc cùng dục vọng khó có thể nhìn ra được.

Từ khi còn thiếu niên, Sở Vân Hàm đã không thể đoán được em họ kém hắn nửa tuổi này suy nghĩ điều gì, thật ra thì căn bản khi đó hắn cũng không để ý xem em học hắn nghĩ cái gì. Bởi vì Sở Dịch Thần đối với người khác rất lãnh đạm, lại luôn nhân nhượng hắn vô điều kiện, vui vẻ chấp nhận đề nghị của hắn, cùng hắn đi đến những nơi hắn muốn đi, cùng hắn ăn những món hắn thích. Hắn còn từng trêu trọc nói: “Nếu còn như vậy em sẽ thành cái bóng của anh đấy.” Lúc đấy đối phương cũng từng dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, trả lời: “Cũng được.”

Thời gian vỡ nát, những năm tháng ấy đều đã một đi không trở lại.

Khi miệng nam nhân đặt lên sườn cổ hắn, hắn âm thanh run rẩy nói: “Sở Dịch Thần, chúng ta... Là anh em.”