Thần Phục III

Chương 10: Trở về chốn cũ




Chương 10: Trở về chốn cũ

Sở Vân Hàm mở to mắt, đại não sau vài giây trống rỗng mới phân biệt được rõ ràng đèn treo kiểu Trung Quốc trên trần nhà, trên đó còn có hình vẽ Bạch hạc Tường Vân mà hắn vô cùng quen thuộc.

Đây là căn phòng chuyên dụng để hắn nghỉ ngơi trong nhà cũ của Sở gia, bày trí trong căn phòng vẫn giữ nguyên như cũ.

Người nọ mang hắn về lại đây.

Đầu có chút mê mang, khí lực trên người như bị hút cạn. Hắn giật giật, phát hiện trên mu bàn tay bị quấn một cây kim, đang truyền dịch. Tất cả cảm quan dần dần quay lại, phần eo dưới giống hư bị cắt đứt, đùi đau xót muốn chết. Cảm giác dính dấp ở hậu huyệt đã không còn, như là bị bôi một thứ thuốc mỡ mát lạnh nào đó, nhưng vẫn lưu lại cảm giác không khỏe như bị cắm vào. Dưới tấm chăn mỏng hắn mặc một bộ đồ ngủ bằng vải bông rộng thùng thình, che lấp hết những dấu vết kinh khủng trên người. Nhưng mỗi một tấc trên cơ thể đều đang nhắc nhở hắn, lăng nhục khủng bổ tối qua đều không phải là ảo giác.

Sở Dịch Thần dùng phương thức bạo ngược cường thượng hắn, mà hắn lại khóc lóc cầu xin tha thứ dưới thân đối phương, rồi bị làm đến ngất đi. Những mảnh vụn hình ảnh này một lần nữa mạnh mẽ dội vào đầu hắn, khiến hắn cả người rét run.

Nếu nói tất cả mọi chuyện tối qua đều là hình phạt người nọ dành cho hắn, vậy thì mục đích thả hắn lại ổ cũ là gì?

Giam lỏng? Giám thị? Hay là... Tiếp tục lăng nhục?

Hắn nhìn nhìn bốn phía, không có điện thoại di động. Điện thoại trong phòng là nội tuyến, căn bản không thể gọi ra ngoài. Khi tầm mắt chuyển đến camera lóe ra ánh sáng xanh mỏng manh ở góc, hắn tức giận cắn răng, một phen rút kim tiêm, mạnh mẽ chống dậy, cầm lấy đồng hồ bác thức ở đầu giường ném về phía. Đáng tiếc độ phối hợp của cơ thể cùng khí lực đều chưa hồi phục, đồng hồ báo thức mất chính xác đập vào tường, phát ra một âm thanh trầm đục.

Rất nhanh, cửa mở, một nam nhân trung niên mặc đồng phục quản gia màu đen đi tới, cung kính vuốt cằm: “Vân thiếu.”

“Đỗ Xuyên...” Âm thanh khàn khàn hoàn toàn không giống như là do hắn phát ra, Sở Vân Hàm lộ ra một nụ cười tự giễu, “Hắn kêu anh đến xem tôi chết chưa, đúng không?”

Đỗ Xuyên là do Sở Dục đích thân lựa chọn, từ khi Sở Dịch Thần còn trẻ đã đi theo anh, phụ trách chiếu cố cho cuộc sống hằng ngày của anh. Lúc này hắn xuất hiện ở đây, tất nhiên là do có lệnh mới đến. Quản gia áo đen cầm cốc trong tay đưa cho hắn, nói: “Cổ họng ngài không khoẻ, trước uống cốc nước ấm này đã.”

“Cút đi!” Sở Vân Hàm một tay khua đến chiếc cốc, cốc nước rơi thẳng xuống đấy, nháy mắt vỡ tan, nước bắn ướt người quản gia.

Đỗ Xuyên một lần nữa rót một cốc nước, bình tĩnh khuyên nhủ: “Càng còn đang sốt, cần bổ sung nước.”

“Ít TMD giả vờ tốt bụng, tôi biến thành thế này không phải tại hắn cả sao...” Nói đến đoạn này, mắt hắn đỏ ngầu, cả giận nói, “Cút!”

Quản gia thấy hắn tức giận, không khuyên tiếp nữa, nói: “Tôi để nước ở đây, cậu từ từ nghỉ ngơi.” Sau đó đóng cửa lui ra ngoài.

Sở Vân Hàm kinh ngạc nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, cuối cùng mệt mỏi nhắm mắt mắt lại.

Bữa sáng và bữa trưa được đưa đến phòng, chắm chạm cũng chưa chạm.

Hắn tựa như một con thú bị thương bị nhốt trong lồng sắt, tự cuốn mình thành một đoàn trốn ở trong chăn. Nhiệt độ lúc cao lúc thấp khiến hắn mơ mơ màng màng chìm vào hôn mê. Chờ đến khi hắn tỉnh lại đã là nhật ảnh tây tà (ánh hoàng hôn ở phía tây).
Trên mu bàn tay lại một lần nữa được cắm kim tiêm, hay bên cổ tay bị dây nịt trói buộc, cố định hai bên cạnh giường, hiển nhiên là phòng ngừa hắn lại rút kim.

Sở Vân Hàm cười khổ một chút.

Không hổ là quản gia của Sở Dịch Thần, ngay đến cách làm việc cũng giống nhau như đúc.

Nếu đã không trốn được, hắn cũng chả cần tốn sức nữa, huống chi hắn hiện tại ngay cả nửa phần khí lực cũng đều không dùng được. Hắn nhíu mày hướng về phía camera hô: “Người đâu, tôi muốn đi vệ sinh.”

Chỉ một lát sau Đõ Xuyên mang theo vài người đến, một cô gái mặc đồ hộ sĩ đi đến đo nhiệt độ cơ thể hắn, rút kim tiêm ra. Hai gã bảo tiêu cởi trói cho hắn, chậm rãi nâng hắn dậy.

Một khắc đứng dậy Sở Vân Hàm chỉ cảm thấy chóng mặt, hai chân bủn rủn vô lực, nếu không phải có người giúp đỡ thì hắn đã sớm quỳ trên mặt đất. Hai bên hắn bị kéo đi, dáng đi vô lực tiến vào buồng vệ sinh, nhìn thấy hai người hoàn toàn không có ý ra ngoài, âm thanh lạnh lùng nói: “Thế nào, tôi đi tiểu cũng phải bị giám sát?”

Bảo tiêu nhìn về phía đỗ Xuyên, quản gia khẽ gật đầu hai người mới buông ra hắn lui ra ngoài.

Rõ ràng có ý muốn đi tiểu, lại bởi vì tối qua bị tra tấn ngăn chặn, bản năng không ngừng khắc chế, một chút cũng không ra được. Cảm giác không thể khống chế thân thể này dị thường thống khổ, hắn hung hăng nệ một quyền lên tường, trên xương tay chảy máu.

Người ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, đẩy của đi vào.

“Cút ra hết đi!” Sở Vân Hàm rống giận cầm cái cốc trên kệ ném ra cửa, “Tất cả cút hết cho tôi!”

Cái cốc sữ va vào trên người người kia, rơi xuống vỡ đôi trên mặt đất.

“Tính khí không nhỏ.”

Thời điểm âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng mà trầm thấp vang lên, Sở Vân Hàm không tự chủ được nháy mắt trở nên căng thẳng. Hắn quay lại, nhìn rất rõ ràng người đứng trước cửa, lui về phía sau nửa bước, Trong thần sắc miễn cưỡng trấn định không thể che giấu được kích động.

Sau khi chuyện đó xảy ra, hắn căn bản không biết phải đối mặt thế nào với vị em họ này.

Mỗi một giây đối diện đều là dày vò. Hắn dời tầm mắt, trầm mặc muốn lách qua đối phương để ra ngoài. Cửa lại bị đối phương dùng lưng chawnjk lại, giam hắn bên trong.

Sở Dịch Thần lướt nhìn qua bàn tay còn đang chảy máu cùng quần được vội vàng kéo lên của hắn, cong môi nói: “Không tiểu được, thật không?”

Sở Vân Hàm bị một câu vạch trần thẹn quá hóa giận mở to mắt, hung hăng trừng anh.

Nam nhân cầm tay hắn kéo thẳng đến trước bồn cầu, từ sau lưng chế trụ phản kháng của hắn, âm thanh lạnh lùng nói: “Cảm giác chọc giận tôi tối qua anh cũng đã nếm thử rồi, hôm nay còn muốn tiếp tục?”

Cảnh cáo mang theo dày đặc áp bức khiến Sở Vân Hàm hoàn toàn cứng đờ.