Thần Phục III

Chương 13: Sở thích của anh




Sở Vân Hàm vẫn trầm mặc đợi ở trong phòng mình. Hạng quyển này một khi đã đeo lên thì không thể tự tháo xuống, khóc vân tay được cài đặt lên vân tay của ai, hắn dùng ngón chân nghĩ cũng biết. Dấu hiệu khuất nhục này khiến hắn đến cả trước măt đám người hầu cũng không thể ngẩng đầu lên. Nó trở thành một đoạn gông sắt, giam hắn lại trong nơi nhỏ hẹp này. Thật ra thì hắn cũng không còn sức để mà làm việc gì, bởi vì đói.

Sở Dịch Thần đã nói không cho hắn ăn, vì thế trừ nước, Đỗ Xuyên cũng không mang gì lên cho hắn ăn. Vì khiến hắn có sức mà chịu đựng đói khát, hộ sĩ sẽ đúng giờ truyền dịch dinh dưỡng cho hắn.

Từ nhỏ đến lớn Sở Vân Hàm chưa từng phải chịu đựng đói khát, cho dù là lúc hắn làm người phục vụ, cũng không hề thiếu đồ ăn. Loại cảm giác bị cơn đói tra tấn khiến hắn sắp phát điên lên rồi. Khó chịu nhất chính là, mặc dù không cho hắn ăn bất cứ thứ gì, đến giờ ăn cơm nam nhân vẫn ép hắn phải ngồi bên cạnh bàn, chờ hắn ăn xong mới được đi. Trước mặt hắn không có bát đũa, tất cả đồ ăn ngon trên bàn cũng chẳng có chút liên quan nào với hắn. Mà khi mùi thơm của đồ ăn bay qua, không ngừng kích thích tuyến nước bọt cùng sự thèm ăn của hắn, giống như hàng ngày móng vuốt cào vào tim nhắc nhở dạ dày trống rỗng của hắn.

Sau khi bữa tối ngày hôm sau kết thúc Sở Vân Hàm đã không thể chịu nổi, do dự mãi mới mở miệng ra hỏi: “Phải làm thế nào cậu mới cho tôi ăn cơm?”

Những lời này đã đánh đỡ sự im lặng trong nhà ăn.

Sở Dịch Thần ngừng đũa, giương mắt nhìn hắn chậm rãi nói: “Lấy lòng tôi.”

Hắn giật mình khựng lại.

Nam nhân đảo qua biểu cảm ngạc nhiên trên mặt hắn, nhếch mắt nói: “Chúng ta vẫn luôn như hình với bóng cùng nhau lớn lên. Đối với anh hẳn lấy lòng tôi chẳng phải việc gì khó, anh họ.”

Xưng hô lúc cuối cùng mang theo ý tứ châm chọc khiến Sở Vân Hàm căng cứng tại chỗ, hắn giật giật môi, không thể nói được cái gì. Thật ra gì hắn chưa từng để ý Sở Dịch Thần thích cái gì, thời gian mà hai người ở cùng nhau, hắn vẫn luôn làm chủ một cách chuyên quyền độc đoán, mà đối phương vẫn luôn dịu dàng nói “Được”. Khiến hắn ngây thơ hiểu sai một điều, thứ mình thích cũng là thứ anh thích.

Hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Tôi... Không rõ lắm Sở thích của cậu.”

Sở Dịch Thần nở nụ cười, chân mày và khóe mắt đều rất lạnh lùng. Anh buông đũa, dùng cặp mắt như chứa đựng sương đêm nhìn Sở Vân Hàm nói: “Mười giờ, tầng hầm ngầm, tôi cho anh một cơ hội hiểu rõ về sở thích của tôi.”

Sau khi ăn xong, Sở Vân Hàm đã bắt đầu nôn nóng đi qua qua lại lại trong phòng, vận động khiến hắn càng cảm thấy đói hơn, ngay cả sức để tự hỏi cũng không có.
Kim phút từng chút từng chút xoay chuyển, một vòng lại một vòng vẽ ra một vòng tuần hoàn thời gian tuyệt đẹp.

Hắn vô lực ngã lên giường thở dài, cố gắng tưởng tượng lại những chi tiết nhỏ về những lúc hai người ở cùng nhau, lại mãi không thấy được bất cứ thứ gì đối phương đặc biệt yêu thích. Vận động cũng được, chơi cờ cũng được, ăn gì cũng được, tất cả đều cho hắn quyết định, Sở Dịch Thần chỉ phối hợp làm theo. Khi đó hắn cảm thấy rất tuyệt, hai người đến cả đội bóng yêu thích cũng giống nhau. Hiện tại nghĩ lại mới thấy đúng là một chuyện cười ngu xuẩn, tất cả đều chỉ là hắn tự coi là đúng.

Thời điểm đã đến mười giờ hắn đã đi đến trước tầng hầm ngầm, thấy được một vài người từ căn phòng bên cạnh đi ra. Trong đó có một người hắn nhận ra, là vị bác sĩ tư nhân Trương Tuyển của Sở Dịch Thần.

“Vân thiếu.” Nhìn thấy hắn, đối phương dường như có chút không ngờ đến.

Hắn đảo qua hộp thuốc trong tay Trưởng Tuyển, kinh ngạc nói: “Hắn bị làm sao vậy?”

Đối phương dường như muốn nhìn thấy gì đó từ trên mặt hắn, nhìn hắn một hồi lâu, lại quay đầu nhìn nhìn trong phòng, cười thở dài, không nói cái gì đã đi mất.

Sở Vân Hàm trong lòng thấy kỳ quái, bởi vì đối phương giới hạn thời gian, chỉ có thể chạy vội xuống lầu trước.

Trên dưới chủ ốc là một căn hầm vô cùng lớn. Lúc thiết kế dùng một loại gỗ đặc thù, cách âm, không thấm nước, vững chắc đến mức có thể chống đạn. Trước kia lão gia dùng nó để bàn bạc những việc bí mật của Hắc Ưng hội. Sau đó Sở Dục lại xây một căn hầm tương tự ở tòa nhà tổng bộ của Kim Ưng, thì chỗ này liền bỏ trống.

Cửa lớn bằng thép màu đen khiến gian hầm này lại càng có không khí thần bí kì lạ, bọn Sở Vân Hàm khi còn nhỏ cũng thường vào đó “thám hiểm” hoặc chơi trò chơi. Có một lần hắn lôi kéo Sở Dịch Thần và Sở Mẫn Nhiên chơi trò quỷ bắt người, bọn bảo tiêu không chú ý, nhốt luôn cả ba người bên trong căn phòng hầm, đèn cũng tắt hết. Hắn sợ quá mức, dùng hết sức gõ cửa, Mẫn Nhiên lớn tiếng khóc. Chỉ có Sở Dịch Thần bình tĩnh một bên ôm Mẫn Nhiên an ủi, một bên giúp hắn giữ sức, không cần phí công hét lớn, ba người im lặng đợi đến giờ cơm chiều, cuối cùng cũng được đám người hầu phát hiện.

Người kia từ lúc đó đã khác với bọn hắn rồi. Sở Vân Hàm cười khổ, dùng sức đẩy cánh cửa to lớn lại rất nặng kia.

Từng chiếc đèn cảm giác lần lượt sáng lên.

Hắn nhìn căn phòng hầm bị thay đổi khác hẳn, đông cứng đứng tại chỗ.