Thần Phục III

Chương 17: Bác sĩ Trương, chạy mau




Nam nhân ở vị trí chủ vị liếc hắn một cái, cầm lấy đũa nói: “Uống cháo đi.”

Người nọ lặng im ngồi, không hề động.

Ánh sáng trong mắt Sở Dịch Thần ngày càng lạnh, mang theo cảm giác áp bách mở miệng: “Ngươi đói bao nhiêu, ta sẽ cho bà ấy đói bấy nhiêu. Ngươi không ăn, bà ấy cũng không được ăn.”

Trong ánh mắt trống rỗng của Sở Vân Hàm cuối cùng cũng xuất hiện biểu tình kinh hoảng. Hắn nghiêng mặt nhìn về phía đối phương, trong ánh mắt tất cả đều là tuyệt vọng bị nghiền nát cùng bi thương. Hắn biết rõ ai là “bà ấy” trong miệng nam nhân. Hắn cầm lấy thìa trong bát cháo đặt qua một bên, nâng lên cái bát, rõ ràng lưu loát ngửa đầu đổ vào miệng.

“Ngăn hắn lại!” Sở Dịch Thần đột nhiên đứng dậy, trong tiếng hét giận dữ còn có cả sự lo lắng.

Hai gã bảo tiêu nhanh chóng cướp cướp cái bát lại, nhưng mà cháo hoa nóng bỏng đã tràn ngập khoang miệng. Lần này hắn uống vừa nhanh vừa mạnh, trong hỗn loạn cháo trôi vào khí quản, ho khan kịch liệt khiến dạ dày cũng không thể thích ứng mà xuất hiện sự bài xích, hắn sống chết lấy tay che miệng để áp chế cảm giác buồn nôn. Và vị chua xông lên cổ họng làm hắn gần như hít thở không thông.

Ánh mắt nam nhân phiếm hồng, dùng sức kéo hắn từ chỗ ngồi đứng lên, kéo tay hắn ra, nắm lấy cằm ép hắn phải khá miệng, cả giận nói: “Ngươi nhổ ra cho ta!”

Sở Vân Hàm rốt cục nhịn không được nôn mửa, cùng với đó là ho khan và khó thở khiến trong mắt hắn nổi lên một tầng nước mắt sinh lí. Dịch nôn mùi chua cùng cháo nóng đều nông hết lên người đang đỡ hắn là Sở Dịch Thần. Nam nhân mặc kệ mùi vị kinh khủng, chỉ nắm tay hắn thật chặt, chặt đến mức khiến hắn phát đau.

Chờ đến khi không còn nôn được gì nữa, Sở Vân Hàm nâng mặt nhìn anh, vô lực cầu xin, nói: “Tôi xin cậu... Tôi sẽ ăn mà... Bất kể cậu cho cái gì tôi sẽ ăn cái đó... Tôi xin cậu...”

—— Hắn nghĩ bát cháo nóng kia là cố tình được dùng để tra tấn hắn.

Tức giận ngút trời trong mắt Sở Dịch Thần biến thành một loại bi thương khó có thể nói thành lời. Anh cầm cốc nước lạnh Đỗ Xuyên đã chuẩn bị, để bên môi hắn: “Súc miệng.”

Chờ Sở Vân Hàm súc miệng xong, nam nhân bế ngang hắn lên. Hắn hoảng sợ căn cứng cả người. Không biết anh muốn đem mình đi làm gì, lại không dám phản kháng, trên mặt tất cả đều là bất an.

“Gọi Trương Tuyển tới.” Sở Dịch Thần phân phó xong, đưa hắn vào trong phòng tắm chính, ở dưới vòi hoa sen thả hắn xuống, lập tức cởi bộ đồ dính bẩn trên người hắn xuống. Sở Vân Hàm trần trụi, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, dùng thanh âm run rẩy cầu xin: “Cầu cậu... Không cần... Chủ nhân, đừng mà... Tôi sẽ nghe lời, đừng đối xử với tôi như vậy...”

Nhưng chuyện mà hắn sợ hãi lại không hề xảy ra. Nam nhân mở vòi hoa sen rửa trôi tất cả vết bẩn trên người hắn, sau đó quàng cho hắn một cái khăn tắm, mặt không chút thay đổi nói: “Lau khô, mặc dục bào vào rồi đi ra ngoài.”

Hắn sợ hãi nghe theo.

Trong phòng chính, Trương Tuyển đã ngồi đợi một lúc. Hắn thấy Sở Vân Hàm, có chút bất đắc dĩ cười cười: “Làm bác sĩ gia đình của Sở gia đúng là chả tốt đẹp gì, không riêng phải xử lí vết thương thường, đâm vết đâm, thủng nội tạng, còn phải xử lí hậu môn bị rách với bỏng miệng.”

Mặt Sở Vân Hàm có chút phiếm hồng, cúi đầu không lên tiếng.

“Lại đây ngồi xuống, cho tôi xem miệng của cậu bị thương thế nào.” Bác sĩ vỗ vỗ sô pha.
Hắn qua đó ngồi, hé miệng ra.

“À, niêm màng bị thương, may mà cũng không nặng lắm.” Trương Tuyển sau khi xem xong, cầm một lọ thuốc nước từ trong hộp thuốc ra, rót cho hắn một chén nhỏ. “Ngậm cái này, hai phút sau thì phun ra.”

Sở Vân Hàm ngậm một lúc, nhìn nhìn xung quanh, không thấy chỗ nào có thể phun được.

“Vào trong kia nhổ ra.” Trương Tuyển hất cằm ý nói.

Hướng đó là phòng tắm.

Sở Dịch Thần còn đang ở bên trong.

Sở Vân Hàm trốn còn không kịp, làm sao mà có thể tự nguyện đi vào đó được. Hắn lắc đầu, bởi vì trong miệng còn đang ngậm nên không thể nói được, chỉ có thể chỉ chỉ cửa, ý nói mình phải về phòng.

“Cậu ấy hẳn là không đồng ý để anh đi?” Trương tuyển hỏi.

Thần sắc hắn có vài phần ảm đạm, lặng im đứng.

“Nhưng cậu ấy đâu nói không cho anh đi vào trong đó, không phải sao?” Bắc sĩ đứng dậy, nắm lấy cổ tay hắn, kéo hắn đi về phía phòng tắm.

“Bác sĩ Trương...” Đỗ Xuyên đang đứng chờ một bên lập tức khẩn trương, lại không kịp ngăn cản.

Trương Tuyển sải bước đẩy cửa đi vào, túm cả Sở Vân Hàm kéo vào, nói: “Được rồi, nhổ ra đi.”

Bên trong buồng tắm ẩm ướt được đặt riêng biệt, Sở Dịch Thần vừa mới tắm xong, đang chuẩn bị cầm khăn tắm. Hơi nước nhẹ nhàng trong phòng tắm cũng không thể chem hết tầm mắt. Thân hình trần trụi của anh toàn bộ lọt vào trong mắt hai người.

Ánh mắt Sở Vân Hàm dừng lại trên người anh, giật mình đứng tại chỗ. Dùng ánh mắt không thể tin được nhìn vào mặt anh, lần thứ hai lại nhìn xuống ngực, thắt lưng, sườn cùng đùi, khiếp sợ đứng bất động.

“Trương Tuyển, cậu chán sống.” Trong giọng nói lành lạnh của Sở Dịch Thần có sự tức giận không thể áp chế được.

“Sao vậy? Tôi đang nghe lời cậu chữa trị thật tốt khoang miệng bị bỏng của hắn.” Bác sĩ kiên trì, tỏ vẻ vô tội mà chuyển để tài lên người đối phương, “Chê tôi chữa trị không ra gì thì đừng kêu tôi đến nữa, thật sự là phiền toái.” Hắn nói xong liền đi luôn ra ngoài, vừa ra khỏi cửa phòng tắm, lòng bàn chân như được bôi mỡ ôm hộp thuốc chạy một mạch. Trong đầu lên kế hoạch phải đi đâu trốn mới được, dù sao “Không được để Sở Vân Hàm biết chuyện tôi bị thương” là lệnh cấm do vị Sở gia gia chủ kia hạ xuống, hắn công khai trái lệnh như vậy, hậu quả thật sự rất đáng lo.

Chỉ là hai người này quá “cố tình không chịu lành”, hắn thật sự không nhìn được nữa. Lúc cần ra tay vẫn phải ra tay thôi, về phần ra tay xong rồi thì... Tốt nhất là ra nước ngoài đi nghỉ một chuyến.