Thần Phục III

Chương 22: Không đứng đắn không có nghĩa là ngu ngốc




Ăn xong một bữa khó khăn, Sở Mẫn Nhiên liền đòi hắn cùng đi tản bộ. Lúc trước có mệnh lệnh “Không được ở riêng với nhau”, Sở Vân Hàm không dám đồng ý, chỉ có thể vắt óc nghĩ lí do từ chối.

“Dạ dày anh hình như lại hơi đau...” Hắn giả bộ khó chịu, “Gần đây luôn không thoải mái.”

“Sao thân thể lại biến thành như vậy?” Mẫn Nhiên có chút lo lắng, “Bảo Trương Tuyển kiểm tra cho anh kỹ một chút.”

“Đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì lớn, chỉ là lúc trước uống hơi nhiều rượu, bị tổn thương, chăm sóc một thời gian sẽ ổn thôi.”

“Vậy anh nhanh đi nghỉ ngơi đi. Chờ ngày mai anh khỏe rồi chúng ta cùng đi chơi. Bọn Hải Thành ngày mai sẽ tổ chức party cho em, muốn hẹn anh nhưng lại không gọi điện thoại cho anh được, bảo em nhất định phải đi cùng với anh.”

Vốn dĩ loại náo nhiệt này là không thể thiếu mặt Sở Vân Hàm, nhưng tình cảnh hiện tại của hắn xấu hổ, hoàn toàn không có quyền tự chủ, đến cửa còn không bước ra được, càng đừng nói đến tham gia party gì đó. Trực tiếp cự tuyệt lại sợ đối phương sinh nghi, đành phải qua loa rồi nói sang chuyện khác: “Ngày mai rồi nói sau. Em đi đường xa nhất định cũng mệt rồi, đi ngủ sớm một chút.”

“Biết rồi.” Mẫn Nhiên cười nhìn hắn lên lầu. Sau đó chuyển sang Sở Dịch Thần nói, “Nhị ca, em chênh lệch múi giờ vẫn chưa quen được, bây giờ không ngủ được, em định ra phố đi dạo.”

“Được.”

Hắn cong mi: “Đã lâu không trở về, cũng không quen đường phố, Để Bạch Dương đi cùng em đi.”

Chủ trạch Sở gia nằm ở huyện Đông Lâm ngoại ô thành K, non nước vây quanh, khung cảnh thanh tĩnh. Cả tòa núi Đông Lâm đều nằm trong phạm vị cảnh giới của Sở gia, không phận sự miễn vào. Đương nhiên, trên danh nghĩa bên ngoài thì thân phận của nó là khu nghỉ dưỡng của tập đoàn Kim Ưng. Diện tích nhà ở không tính là lớn, nhưng sân trong cực kỳ tinh xảo. Hòn non bộ nước chảy, xà hành lang gấp khúc được chạm khắc, tất cả phòng đều xây dựng trang trí theo phong cách Trung Quốc, kiến trúc xây dựng không vượt qua hai tầng. Một là vì mỹ quan, hai là vì an toàn.

Huyện Đông Lâm từ trước đến giờ cuộc sống nghèo khổ, không khí cũng rất loạn, không ít những kẻ hỗn loại tập trung thành nhóm đi cướp bóc, còn có cả án tử vì cướp ngân hàng, giết người cướp của. Từ khi Sở Quảng Nhạc đến nơi này cắm rễ, tất cả đều có chuyển biến tốt đẹp. Hạng mục do Kim Ưng đầu tư xây dựng khiến không ít người có công ăn việc làm, hơn nữa nơi đây phong cảnh hợp lòng người, bất động sản cũng phát triển không ngừng. Những người dân trong trấn được đến thu mua trở nên giàu có. Sở Quảng Nhạc còn cho xây sửa lại trường học và viện dưỡng lão, mua xe cho trường học, giúp đỡ chính phủ làm tốt nền móng của các công trình xây dựng. Ông cho người ngay trên đường chặt đứt toàn bộ ngón tay bàn tay phải của một kẻ đần độn hành hung mẹ già, đem một kẻ ăn cắp nhiều lần tái phạm treo lên đền thờ ở cổng vào của trấn đánh đến bong da tróc thịt chỉ còn một hơi thở. Từ đó về sau không khí ở đây hoàn toàn được thay đổi, cho dù có quên khóa cửa, cũng sẽ không sợ bị trộm mất. Tất cả mọi người đều rõ ràng kết cục của kẻ phạm tội. Dưới dự thống trị của Sở gia, huyện Đông Lâm bây giờ an bình no đủ, dân trong thôn từ tận đáy lòng biết ơn Sở gia, vô cùng yêu thích và kính nể đối với gia tộc hắc đạo này. Khi Sở Quảng Nhạc qua đời, người trong trấn tự lập cho ông một tấm bia mộ, mỗi lần đến ngày giỗ, rất nhiều người Đông Lâm cũng thắp nhang cho ông.

Sở Mẫn Nhiên đến bên cạnh tấm bia rồi xuống xe, lặng im đứng đó một lúc lâu, mới tiếp tục đi bộ về phía trước.

Về đêm ở huyện Đông Lâm vô cùng náo nhiệt, các quầy hàng chợ đêm được xếp dài cả con phố, thịt nướng ở trên lửa phát ra âm thanh lách tách, hương thơm cùng khói tràn ngập bầu trời đêm. Trong căn phòng cạnh cây dâu, các cô gái mặc bộ đồ voan mỏng phấn hồng hở hang mời chào sinh ý.
“Cùng nhau vào chơi không?” Sở Mẫn Nhiên nghiêng mặt nói với bảo tiêu đi sát bên cạnh.

Bạch Dương ngẩn ra, ngăn cản nói: “Tam thiếu, những chỗ như vậy không thích hợp để ngài đi.”

“Sao? Vậy thì chỗ như thế nào mới hợp với tôi?”

“Phía trước cô một tòa giải trí tương đối xa hoa, phương tiện đầy đủ hết, phục vụ chất lượng rất cao, độ riêng tư cũng rất tốt.” Cậu dừng một chút, bổ sung, “Hơn nữa là khu vực của chúng ta.” Bạch Dương năm nay vừa tròn 21 tuổi, là trợ lý trẻ tuổi nhất bên cạnh Sở Dịch Thần. Cậu làm việc vô cùng cẩn thận, rất ít xảy ra sai sót.

“Tiểu Bạch cậu thật sự là... Rất biết nghĩ cho tôi.” Sở Mẫn Nhiên nhếch môi, nâng bước về phía trước.

Trên mái nhà của khu giải trí mang tên “Thịnh Đường” này là một con chim ưng đang giương cánh, khiến mọi người vừa nhìn thấy nó liền hiểu ngay. Bên trong những ánh đèn huy hoàng là phong cách được trang trí theo kiểu cổ điển, ở hai bên cửa sắp xếp các cô gái mặc trang phục cổ trang cùng một màu, mặc váy ngắn sát ngực (editor: Chắc kiểu trang phục nhà Đường í), bộ ngực tuyết trắng bị ép ra không ít, giấu trong lớp voan mỏng khép hờ, như ẩn như hiện. Đồng loạt nói một câu “Xin chào khách quan” mềm nhũn, khiến người người đáy lòng nhộn nhạo.

Sở Mẫn Nhiên mắt mang ý cười nhìn Bạch Dương một cái: “Được đấy, cậu thưởng thức cũng không tồi.”

Bạch Dương thản nhiên nở nụ cười: “Tam thiếu thích là tốt rồi.” Nói xong đi bảo người sắp xếp căn phòng lớn nhất, hỏi: “Tam thiếu thích cô gái như thế nào?”

Sở Mẫn Nhiên ở ngồi xuống sô pha, cười tủm tỉm nhìn cậu nói: “Không vội.”

Lúc này, hai gã bảo tiêu rất ăn ý đóng cửa lại đứng ở ngoài, hai gã khác bỗng nhiên hành động, đem Bạch Dương không hề phòng bị áp lên tường. Những bảo tiêu này đều là Sở Huyên tuyển cho con trai, vẫn đi theo Sở Mẫn Nhiên từ lúc sống ở nước ngoài, ở bên cạnh bảo vệ an toàn cho hắn, trực tiếp chịu sự chi phối của hắn.

“Tam thiếu! Ngài làm cái gì vậy?” Bạch Dương khiếp sợ nói.

- -- Sau chương này editor đáng yêu nghỉ Tết nhé:3 Hôm 30 mà rảnh sẽ đăng chương chúc mừng năm mới:3