Thần Phục III

Chương 32: Tam thiếu rất đau




Chương 32: Tam thiếu rất đau

Lời vừa nói ra, Sở Vân Hàm cùng Sở Mẫn Nhiên đồng thời sửng sốt.

Chu Ngọc Nhiễm không nhìn thấy biểu tình của bọn họ, mỉm cười nói: “Nó từ nhỏ đã bị bọn ta chiều đến sinh hư, chỉ sợ không gánh không nổi việc lớn, còn cần con phải chỉ bảo từ đầu.”

“Mẹ...” Sở Vân Hàm nghe ý tứ này dĩ nhiên là đồng ý, nhất thời có chút hoảng. Hắn làm cậu ấm nhiều năm như vậy, lúc này muốn ahwns nghiêm túc làm việc đã là rất phiền phức rồi, huống chi lại còn làm cấp dưới của Sở Dịch Thần. Nếu hắn làm sai cái gì, kết quả thật sự là... Nghĩ đến đã sởn hết da gà.

“Tính tình của con cũng nên thu liễm lại đi, đi theo Dịch Thần hảo hảo học công việc quản lí kinh doanh và cả các làm người đối nhân xử thế. Nếu không phải bởi vì cha con đi quá đột ngột, mà cơ thể của ta lại biến thành như vậy... Thì những việc này vốn phải là để bọn ta dạy bảo con.” Bà nói xong lại bắt đầu thương cảm, trong đôi mắt không có ánh sáng khó nén được được bi thương.

“Con học, con học...” Sở Vân Hàm nắm chặt tay bà, liên tục nói, “Con học là được phải không...”

Chu Ngọc Nhiễm thở dài, sờ sờ mặt hắn, có chút đau lòng nói: “Hình như gầy.”

“Không có.” Hắn giống như đứa trẻ tựa mặt lên đùi bà, “Mỗi ngày con trừ ăn và chơi thì cũng chỉ có ngủ, làm sao mà gầy được?”

Chu Ngọc Nhiễm mỉm cười: “Hảo hảo chăm sóc bản thân.”

“Vâng, con biết rồi.”

Lúc này thím Tống mang nước và thuốc tới, nói: “Phu nhân, phải uống thuốc.”

Chu Ngọc Nhiễm uống thuốc, vỗ vỗ bả vai của đứa con nói: “Ta có chút mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi một chút.”

Sở Vân Hàm cùng Sở Mẫn Nhiên không hẹn mà cùng nhìn về phía Sở Dịch Thần. Nam nhân cúi người, dùng ngữ khí ôn hòa nói: “Bác gái, chúng con xin phép đi trước.”

“Mẹ, lần sau con lại đến thăm người.” Sở Vân Hàm có chút quyến luyến nói thêm một câu.

“Đi đi.” Bà tỏ ra có hơi mệt mỏi, khoát tay.

Ra ngoài cổng biệt thự, Sở Mẫn Nhiên dừng bước, hỏi: “Nhị ca, anh muốn làm gì bọn em?” Lúc hắn nói lời này thoạt nhìn rất trấn định, nhưng thật ra lại không có chút sức lực nào.

Sở Dịch Thần thản nhiên liếc hắn một cái, cũng không có trả lời, nói với Hắc Vũ: “Quay về Đông Lâm.”

Lúc về đến nhà cũ của Sở gia, ở đại sảnh đã có hai hàng bảo tiêu đứng chỉnh tề, không khí nghiêm túc có chút áp lực.
Sở Dịch Thần ngồi xuống trên chiếc ghế chủ vị ở đại sảnh, trầm giọng nói: “Bắt đầu đi.”

Nháy mắt liền có hai gã bảo tiêu một trái một phải đem Sở Mẫn Nhiên chế trụ, lưu loát mà đồng thời dùng sức đá vào hai đầu gối, khiến hắn quỳ gối trên mặt đất. Đây là kỹ xảo tra tấn, vậy mà lại dùng trên người tam thiếu gia. Hắn kinh hãi, ra sức giãy dụa lại bị gắt gao ngăn chận bả vai, bị đè trên mặt đất, giận dữ hét: “Các ngươi cút ngay cho ta!”

Sở Vân Hàm cũng bị biến cố đến bất ngờ làm cho hoảng sợ, vô thố nhìn lên người ngồi trên chủ vị, kêu: “Dịch Thần...”

“Gia quy quy định, nếu có cầu tình trừng phạt gấp bội. Ngươi tốt nhất nghĩ cho kĩ rồi hãy mở miệng.” Sở Dịch Thần lạnh lùng mở miệng. Giờ phút này hắn ngồi ở chính giữa, trên người có một cố khí thế lạnh lùng uy nghiêm, làm cho người ta không khỏi kính sợ. Anh nhìn người bị ép quỳ gối giữa phòng, nhẹ nhàng bâng quơ phân phó: “Mười roi, không để chảy máu.”

Hắc Vũ lấy một chiếc roi màu đen từ trong chiếc lhay trên tay bảo tiêu, đi đến phía sau Sở Mẫn Nhiên, nói: “Tam thiếu, đắc tội.”

“Sở Dịch Thần anh điên rồi, anh muốn để hắn đánh tôi?!” Sở Mẫn Nhiên không thể tin được mà kêu lên, trong mắt hiển nhiên đã xuất hiện kinh hoảng.

Những trả lời hắn chính là tiếng chiếc roi kia xé gió, lưu loát đánh trên lưng hắn tạo ra tiếng vang. Hắn kêu đau một tiếng, toàn bộ thân thể đều bắt đầu run rẩy.

Gia pháp Sở gia là một chiếc roi vàng đen, roi dùng da trâu quận với vàng đen mà thành (vàng đen cũng tức là than đá ấy), cảm giác đánh lên trên người cực kỳ mãnh liệt. Mặc dù là không thấy máu, thì da thịt bên dưới nhất định cũng đã bị thương. Sở Vân Hàm thấy kinh hãi, lại không thể cầu tình, chỉ có thể cứng ngắc đứng, chững kiến một roi lại một roi luân phiên hạ xuống.

Sở Mẫn Nhiên chưa bao giờ chịu qua nỗi đau da thịt này, hắn thậm chí cũng không biết chính mình làm thế nào để vượt qua mười roi này, đánh xong rồi ngay đến cả mặt mũi cũng vặn vẹo, trên người đều là mồ hôi lạnh, nếu không phải hai gã bảo tiêu túm lấy hắn, chỉ sợ đã ngã sấp trên mặt đất.

“Cảm thấy bản thân sai ở đâu?” Sở Dịch Thần hỏi. Thân là gia chủ, anh có quyền được trừng phạt tất cả mọi người trong gia đình. Anh nói phải phạt, Sở Mẫn Nhiên cũng chỉ có thể chịu roi.

Thấy Sở Mẫn Nhiên không trả lời, anh nhếch môi nói: “Xem ra ngươi còn chưa suy nghĩ kĩ, ta đây cho ngươi thêm một chút thời gian để nghĩ cho kĩ. Tiếp tục mười roi.”

Khi nghe đến bốn chữ cuối cùng cả người Sở Mẫn Nhiên đều cứng lại, hắn cắn răng nói: “Nếu anh muốn đánh chết tôi thì cứ đánh đi...”

Nam nhân một câu cũng không nói, cầm lấy tách trà trong tay chậm rãi uống.

Tiếng kêu thảm thiết của Sở Mẫn Nhiên khiến cho Sở Vân Hàm tâm như đao cắt, hắn gắt gao cắn môi đứng tại chỗ, dùng ánh mắt cầu xin nhìn nam nhân ngồi ở chủ vị.

Chờ đánh xong mười roi này, Sở Mẫn Nhiên gần như đã quỳ không nổi. Trong đầu một mảnh hỗn độn, dường như đã sắp chết ngất luôn.

“Sai ở đâu, đã nghĩ kĩ chưa?” Sở Dịch Thần thản nhiên mở miệng, “Nếu như ngươi vẫn không trả lời được, mười roi tiếp theo sẽ xuất huyết.”

Sở Mẫn Nhiên không chịu nổi đau đớn như vậy, chỉ có thể thỏa hiệp, vô lực nói: “Tôi... Không nên có ý nghĩ mang đại ca đi... Không nên phái người đi bắt cóc bác gái, không nên lấy sổ sách của tập đoàn...”