Thần Phục III

Chương 39: Giả ngủ không thành




Tình dục như độc dược, ăn mòn tâm trí ai?

Chuyện tình như rượu mạnh, cuối cùng lại là ai quá chén?

Từ lúc ban đầu đón nhận kháng cự buộc chặt, đến khi động tình chủ động đón ý nói hùa, Sở Vân Hàm sa vào ôn nhu của Sở Dịch Thần. Mà sau khi hắn hoàn toàn mở rộng thân thể nghênh đón, Sở Dịch Thần động tác cũng càng thêm dịu dàng.

Bộ vị vốn không nên dùng để giao hợp nhận được kính thích, so với mọi khoái cảm trong quá khứ đều mãnh liệt hơn.

Sở Vân Hàm không nhớ rõ chính mình bắn bao nhiêu lần, mỗi một lần đều cảm thấy được chính mình đã đến cực hạn, lại bị ôm ấp của nam nhân kéo về hiện thực. Hắn như một chiếc thuyền lá lạc trôi trong biển dục vọng, mà người nọ là ngọn hải đăng duy nhất của hắn. Cuối cùng hắn thể lực chống đỡ hết nổi khóc cầu xin tha thứ, một lần cuối cùng hai người đồng thời cao trào, kiệt sức mà hôn mê.

Sở Vân Hàm mấy ngày liền không thể ngủ được cuối cùng cũng trong đêm này, rơi vào giấc ngủ sâu trên giường Sở Dịch Thần.

Giấc này ngủ đến thiên hôn địa ám, lúc tỉnh lại cũng đã đến giữa trưa.

Nam nhân không có ở đây. Hắn ngủ ở trong phòng của mình.

Thêm thể bên dưới tấm chăn mỏng sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, không hề có mồ hôi dính dấp. Hậu huyệt cũng đã được rửa sạch, tựa hồ còn đã bôi thuốc, có cảm giác hơi lạnh.

Hắn nhớ lại nửa ngày đều không nhớ ra nổi mình làm sao có thể tắm rửa sạch sẽ được, hẳn là sau khi ngất đi, Sở Dịch Thần đã làm. Cùng với đó là cả kí ức về đêm qua tình sắc dâm mĩ. Ngay từ đầu hắn quả thật là ôm tâm trạng áy náy mới thuận theo đối phương, cảm thấy cũng chỉ là lên giường thôi, dù sao trước đây cũng đã làm rồi, chịu đựng một lát rồi sẽ qua. Nhưng thái độ của nam nhân lại làm mọi thứ hoàn toàn rơi ra khỏi quỹ đạo. Hắn rơi vào trong hai con mắt đen tuyền ôn nhu của nam nhân, bất tri bất giác nổi lên dục cầu dưới sự kích thích kiên nhẫn của nam nhân, cuối cùng đánh mất lý trí. Hắn nhớ rõ chính mình ở dưới thân người kia rên rỉ khóc kêu lần lượt bị đưa lên cao trào, nhớ rõ bộ dáng nam nhân động tình thở dốc cùng càn quấy luật động thẳng đến khi áo ngủ ướt đẫm, còn nhớ rõ bộ dáng chính mình chủ động ôm lấy thắt lưng đối phương, nức nở nghẹn ngào cầu xin tha thứ. Cái gì “Quá sâu, nhẹ một chút”, cái gì “Từ bỏ, đau quá”, còn có vô số lần gọi “Chủ nhân” cùng “Cầu ngài”, có thể nói hắn đã nói hết những câu dọa người, lại còn là vừa nói vừa khóc.

Nhớ tới những thứ này, Sở Vân Hàm hận không thể ngay lập tức hôn mê bất tỉnh rồi quên đi. May mắn nhất của hắn lúc này là Dịch Thần không ỏ đây. Bởi vì hắn thật sự không biết chính mình nên dùng biểu tình gì để đối mặt với người kia.

Toàn thân đều đau xót muốn chết, giống như là bị người khác hung hăng đánh. Đặc biệt là thắt lưng và chân, mềm nhũn hoàn toàn không có chút khí lực nào, ngay cả đứng lên ngồi xuống cũng vất vả. Hắn khó khăn vật lộn đứng dậy khỏi giường, bỗng nhiên nghe được tiếng mở cửa, nhất thời kinh hãi, dưới tình thế cấp bách nhanh chóng lao về trên giường. Bởi vì có thể trực tiếp mở cửa đi vào, này trong nhà này cũng chỉ có mình Sở Dịch Thần.
Lần này dùng sức quá mạnh, liên lụy đến cả cơ thể, đau đến nhe răng trợn mắt. Lại không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể chịu đựng, đau khổ cố nén. Chờ đến khi đối phương đến gần, hắn dĩ nhiên nhắm mắt lại, bình tĩnh mà ngủ.

Nam nhân mỉm cười, đặt chén đĩa trong tay lên tủ đầu giường, sau đó ngồi ở bên giường thản nhiên nhìn người đang giả bộ ngủ.

Hương thơm của thức ăn tiến vào lỗ mũi, không ngừng kích thích tuyến nước bọt. Vừa mới ngủ dậy không có cảm giác quá rõ ràng, giờ phút này cơ thể hoàn toàn thức tỉnh đã bắt đầu cảm thấy đói khát. Ly sữa tối hôm qua đã sớm ở cả đêm lăn qua lộn lại “Kịch liệt vận động” mà tiêu hóa hết, lúc này hương thơm của thức ăn lại khiến bụng hắn bắt đầu rung động. Nhưng mà mở mắt ra thì nhất định sẽ phải đối mặt với Sở Dịch Thần...

Hắn không khỏi ở trong lòng kêu rên, ngày hôm qua chia nhiệm vụ xong thì hôm nay không cần đi làm luôn à? Hiệu suất như vậy cũng quá cao rồi đi? Công ty chẳng lẽ không có cái gì để làm chắc? Vì sao cái tên này ngồi xuống xong không hề có ý định đi vậy?

Sở Vân Hàm trong mọi dày vò dằn vặt nuốt nước miếng, rốt cục không thể nhịn được nữa, giở vờ mờ mịt mở to mắt, đối mặt với tầm mắt của nam nhân một lúc, bản thảo đã soạn sẵn trong bụng lại không thể nào nói ra được, chỉ có thể đỏ mặt cắn răng ngồi dậy, cúi đầu gọi một tiếng “Chủ nhân”.

Sở Dịch Thần thản nhiên mở miệng: “Lần sau khi giả bội ngủ nhớ phải điều chỉnh tiết tấu hô hấp.”

Sở Vân Hàm bị vạch trần hai gò má ửng đỏ, xấu hổ đến hận không thể đập đầu ngất xỉu cho xong. Nam nhân thấy bộ dạng này của hắn mi gian chợt có chút ý cười: “Đi rửa mặt, sau đó ăn cơm.”

Hắn lập tức đứng dậy, thế nhưng thân thể lại không nghe theo sai khiến, trong chớp mắt đứng lên khỏi giường hai chân bủn rủn vô lực, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mắn được đối phương đỡ lấy. Hắn quẫn bách giải thích nói: “Tôi đứng không vững...” Muốn để hắn tự mình thừa nhận là bị đối phương làm đến mức này, không bằng để hắn đi chết đi.

Sở Dịch Thần cong môi, buông tay ra, nói: “Từ ngày mai, ta sẽ sắp xếp chương trình tập thể hình cho ngươi.”

Sở Vân Hàm bước từng bước nhỏ đến phòng vệ sinh, một bên đánh răng một bên ở trong lòng thầm mắng: Một đêm bao nhiêu lần như vậy ai chịu nổi? Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu, gây sức ép một đêm còn có thể tinh thần chấn hưng? Để tôi sáp cậu thử xem...

Bỗng nhiên nghĩ tới thân thể đối phương, nhíu mày thở dài. Nhanh chóng lau xong mặt, sau đó đi ra ngoài. Mông đụng đến ghế mới nhớ ra mông mình hôm qua bị đánh, ngồi cũng không xong đứng cũng không được, giận mà không dám nói gì nhìn nhìn nam nhân phát tán oán niệm. Cuối cùng đi tìm một cái gối mềm đặt lên trên ghế, mới có thể ngổi được.

PYi蠯yi p8RHS>8į6x-ǯί