Thần Phục III

Chương 43: Chấp niệm của anh




Chương 43: Chấp niệm của anh

“Bởi vì hắn có năng lực.” Sở Vân Hàm ngồi xuống ghế đá bên cạnh. Mới đầu hắn không muốn thừa nhận điểm này, nhưng mà trong khoảng thời gian làm “nô lệ”, hắn mới hiểu được thực lực của bản thân cách đối phương quá xa.

“Năng lực của Dịch Thần là sau này bồi dưỡng mới từng chút từng chút tiến lên, nếu con cũng trải qua huấn luyện khốc liệt như vậy, có lẽ con cũng làm được. Mà lúc ấy các con mới chỉ hơn mười tuổi, cũng đâu có kém cạnh gì nhau. Gia tộc đưa ra quyết định như vậy, là xét về mặt trách nhiệm.”

Sở Vân Hàm nghĩ nghĩ, cũng vui lòng chấp nhận: “Nói về trách nhiệm, con cũng không được như hắn.”

“Người ngoài nhìn vào, Sở gia tiền tài quyền thế thông thiên, gia chủ lại nắm quyền. Nhưng chỉ có ngồi trên vị trí này, mới biết được phài vì nó mà mất đi những gì. Những quyền lực này giống như xiềng xích, sẽ khiến con người mất đi tự do, sẽ không bao giờ có thjeer tùy ý vui đùa nữa; Sẽ khiến con người hãm sâu trong mưu kế và phòng bị, không thể tin tưởng bất kì người nào tiếp cận với mình; Sẽ phá hủy con người chính tà thiện ác vốn dĩ, không thể không lấy lợi ích của gia tộc là mục tiêu duy nhất mà đưa ra những quyết định trái với lương tâm; Sẽ đem người ta dồn đến đường cùng, trở nên tàn nhẫn lại lạnh lùng.” Chu Ngọc Nhiễm thở dài, “Dục vọng có được vương miện, thì đành phải chấp nhận chuyện này. Đây cũng là lý do năm ấy chú Sở Dục đứng ra nhận vị trí này, bố con đã vì tức giận mà tranh chấp với hắn. Bởi vì bọn họ đều hiểu rõ trách nhiệm mà vị trí này phải gánh vác. Làm con cả, hắn đã chuẩn bị đầy đủ để chấp nhận áp lực này. Nếu có người phải đứng ra hy sinh để duy trì gia tộc này, hắn hy vọng người kia là hắn, mà không phải các em trai của hắn.”

“Chú Dục là chủ động đề nghị sao?”

“Phải, hội nghị gia tộc hôm đó ta cũng có tham gia, kết quả hai anh em họ lao vào đánh nhau, là loại đánh nhau tự phát giống như mấy đứa trẻ, hai người bị thương khắp người. Sở Huyên cùng Hứa Diệp tốn nửa ngày mới kéo được hai người họ ra. Sau đó Sở Dục để bố con làm ‘thằn lằn’.”

“Thằn lằn là sao?” Hắn khó hiểu.

“Động vật này có một kỹ năng chạy trốn rất nổi tiếng.”

“Đứt đuôi?” Khi nói ra hai chữ này, Sở Vân Hàm trong lòng giống như hiện lên rất nhiều câu chuyện mình không hiểu khi trẻ, sau đó loáng thoáng hiểu ra một điều. Một suy nghĩ hiện lên rõ ràng, khiến cả người hắn nổi lên một tầng da gà. Hắn trầm mặc hồi lâu, chậm rãi mở miệng: “Thằn lằn là loài hy sinh một bộ phận này (đuôi) để bảo vệ toàn phần thân. Nói cách khác, khi gia tộc gặp nguy hiểm, bố con là người cần được bảo vệ, mà hai người chú kia rất có thể sẽ phải hy sinh... Đúng không?”

Chu Ngọc Nhiễm gật gật đầu. “Sở gia vốn là hắc đạo, tẩy trắng nhiều năm, đến nay cũng không thể gột rửa hết được, người kế nhiệm gia chủ phải nắm bắt được mọi lực lượng trong bóng tối, là người biết rõ mọi bí mật không thể vạch trần, lấy quy tắc trong thế giới ngầm làm quyết sách, cho nên, hắn là quân cờ quan trọng quyết định toàn bộ ván cờ. Chú ba của con là người đứng giữa hai giới hắc bạch, là người tự do, cũng là lực lượng chống đỡ mà hai bên có thể dựa vào. Mà bố con, từ ngày được gắn cho vị trí thằn lằn, hắn đã không còn nhúng tay vào việc trong Hắc Ưng hội, chỉ phụ trách các mỗi quan hệ và làm ăn, hắn là quân bài ngoài ánh sáng của Sở gia. Đặt ra vị trí ‘thằn lằn’ là thủ đoạn gia tộc thiết lập để tự bảo vệ. Nếu có một ngày, có một lực lượng mạnh đến mức có thể đánh bại Sở gia, giống như thằn lằn cắt đuôi, người đầu tiên bị vứt bỏ chính là gia chủ, kế tiếp là người tự do. Bọn họ giống như một tấm chắn, thà rằng vỡ vụn cũng phải chịu đựng sự tấn công, chỉ để bảo vệ an toàn tuyệt đối cho ‘thằn lằn’, giúp gia tộc có thể tiếp tục duy trì.” Bà nhìn đứa con ngồi ngây như phỗng, tiếp tục nói, “Sở Dục là người có trách nhiệm, hắn không chút do dự nói với bố con ‘Em đã thương lượng với Hứa Diệp rồi, vị trí này em sẽ gánh’. Khi đó ta vừa mới mang thai con, trong lòng suy nghĩ mong rằng sau này con của ta cũng là người gánh trên vai trách nhiệm. Nhưng là thân là mẹ, nhìn con chậm rãi trưởng thành, tâm tư của ta lại thay đổi, ta vừa đợi con trưởng thành để gánh vác trách nhiệm, rồi lại không muốn cho con gánh vác trác nhiệm nặng nề như vậy, ta muốn bồi dưỡng con thành một người xuất sắc trên mọi mặt, rồi lại không đành lòng cướp đoạt quyền lợi tự do thoải mái của con. Ngay khi ta còn đang mâu thuẫn, Dịch Thần đã lựa chọn giống như người cha Sở Dục của nó năm ấy, hắn chủ động chấp nhận huấn luyện cho người thừa kế. Phải hoàn thành toàn bộ huấn luyện trong vài năm ngắn ngủi, vất vả trong huấn luyện đó không phải là thứ chúng ta có thể tưởng tượng được. Ta chỉ nghe bố con nhắc đến một lần, có một lần Dịch Thần nhẹ dạ để bị lừa, để cho một người chạy trốn mất, bị trói ở trong chủ trạch đánh mấy chục roi, đánh đến mức Hứa Diệp cũng không chịu được, hàm chứa nước mắt hướng Sở Dục cầu tình. Lần đó dường như cũng là hình phạt nặng nhất hắn từng chịu, từ đó về sau tính cách của hắn cũng lạnh lùng hơn. Chúng ta cũng không biết vì sao thằng bé lại chấp nhất với vị trí gia chủ đến như vậy, mãi đến bốn năm sau khi thằng bé được gia tộc đồng ý trở thành gia chủ mới...” Chu Ngọc Nhiễm nhìn lên ánh sao trên trời, thở dài, “Từ khi cha con qua đời, ta vẫn luôn bệnh tật. Ngày đó bọn họ đưa ta từ viện an dưỡng đến chủ trạch, trong hội nghị gia tộc, quyết sách đầu tiên của Dịch Thần khi mới làm gia chủ, chính là đề nghị chọn ‘thằn lằn’ một lần nữa, mà lần lựa chọn này cũng được mọi người đồng ý.”
Sở Vân Hàm thấy bà nhìn chính mình, trái tim giống như bị bóp chặt, trong lòng đã có đáp án, lại vẫn nhịn không được hỏi lại: “Người hắn đề nghị chọn... Là con?”

Chu Ngọc Nhiễm nâng tay xoa đầu hắn: “Hắn nói, bố con đã qua đời rồi, ít nhất cũng muốn con được tự do hoạt động dưới ánh mặt trời. Vốn dĩ đã hứa với nó là không nói cho con, nhưng con đã trưởng thành rồi, có một số việc con hẳn là phải hiểu được. Dịch Thần đi đến hôm nay cũng không dễ dàng, con phải giúp thằng bé hết sức.”

—— Em muốn dùng sức mạnh của chính mình bảo vệ anh và Mẫn Nhiên, đây là lý do duy nhất để em lấy vị trí này.

—— Đừng dùng những lời lẽ đàng hoàng như vậy để cha giấu tâm tư của cậu, tôi cùng Mẫn Nhiên không chịu được.

Người nọ đã từng nói như vậy, mà hắn lại cay nghiệt ấu trĩ mà châm chọc.

Người nọ từng không tiếc mọi thứ để bảo vệ hắn, lại rơi vào trong cái bẫy của chính hắn là suýt mất đi tính mạng.

Hắn căn bản không biết đối phương vì mình đã phải trả giá những gì, chỉ vô tri mà hưởng thụ mọi thứ.

Sở Vân Hàm cổ họng nổi lên một trận chua sót, hơi hơi cúi đầu, để tóc che đi đôi mắt đã hoen đỏ, nói: “Con hiểu rồi.”

Lúc này dì Tống đi đến, nói: “Phu nhân, nên uống thuốc rồi.”

Chu Ngọc Nhiễm vỗ vỗ bả vai đứa con: “Thời gian cũng không sớm, con về đi.”

“Hôm khác con lại đến thăm.” Sở Vân Hàm chia tay bà, đi tới cửa, thấy Sở Dịch Thần đang nói chuyện với Hắc Vũ, ánh mắt giật giật.