Death March kara Hajimaru Isekai Kyusoukyoku

Chương: Death March kara Hajimaru Isekai Kyusoukyoku 1-5. Khởi đầu cuộc sống ở thành phố như pháo đài!




Cuối cùng rồi tôi cũng đến thành phố Seryuu.

Hãy lột nó trần trụi với [Dò toàn bản đồ nào]!

Dân số khoảng 120,000. Nó là một vùng lãnh thổ trong Vương quốc Shiga được cai trị bởi một bá tước. 95% là con người, 5% khác là thú nhân, tộc vảy và tộc tiên. Cấp trung bình là 2-3. Cao nhất là một pháp sư già ở mức cấp 48. Đội hiệp sĩ thì từ 5-20 với hầu hết ở 8-12. Lính thường cỡ 5-7. Có rất nhiều cung thủ như là một biện pháp để chống lại lũ rồng. Tỉ lệ nam nữ là 5:6 với rất nhiều phụ nữ. Không rõ là do sự khác biệt về tỉ lệ sinh nở hay bởi vì tỉ lệ chết của đàn ông cao.

Bất ngờ là, cư dân sống chỉ có vài kĩ năng. Hầu hết họ có 1-3 cái, một số còn không có gì. Có 20 hoặc nhiều kĩ năng có lẽ chỉ ngoại lệ với những người làm luật.

Chỉ số ít pháp sư tồn tại. Chỉ có khoảng 2000 người có kĩ năng ma thuật. 90% số họ sở hữu ma thuật sinh kế trong khi 10% còn lại như thuộc về quân đội quốc gia.

Theo cách ngoài mong đợi, nhưng cấp 310 thực sự là phi thường. Thêm đó, tôi đã mang theo và học được nhiều kĩ năng vô dụng mà nó sẽ khiến tôi nổi tiếng.

Bản đồ cũng cho thấy tên các con đường và nhà thương nhân ở mức độ nào đó. Dù nó không thể cho bạn biết họ bán loại đồ gì hay danh tiếng của họ, nó vẫn khá hữu dụng khi quan sát thị trấn lần đầu tiên. Không may là, chức năng tìm kiếm chỉ làm việc với con người, tôi không thể dùng nó để tìm các cửa hàng được.

Giảm quy mô nhìn, thị trấn giống như một hình bầu dục đường kính 6 km cùng với 3 km độ dài, đầu cúp như vật búp bê daruma gắn ở mỗi phía.

Tôi phóng to bản đồ rồi xác nhận từng khu vực…

Đầu tiên, gần cổng nhất, khu vực đó có vẻ như là khu dân cư chung. Bên cạnh cổng là chuồng ngựa và quán trọ. Cùng với chúng, lâu đài của lãnh chúa tọa lạc ở vị trí trung tâm khu phố. Ở trung tâm thành phố thì có gì đó giống như đền thờ hoặc thứ gì đó liên quan đến ma thuật . Cách xa cánh cổng, là biệt thự của lãnh chúa. Và một quán nước giải khát trông quá nhỏ để dành cho thành phố sử dụng, nhưng lại quá lớn cho vị lãnh chúa độc quyền.

Khi tôi thử tìm kiếm những người với nghề [Mạo hiểm giả], tôi chẳng tìm được gì. Cũng không có [Thủ thư], có lẽ là do ở đây không có thư viện hay sao. Tuy thế, có một số [Nô lệ]…

Sau khi xem xét khá nhiều thứ, tôi đến trước cổng. Trình diện cùng với ánh mặt trời ló dạng nơi chân trời, canh giờ thật chuẩn xác! Dù cái cổng vẫn còn đóng tại lúc này.

Tôi nghĩ rằng sẽ có những người khác ở trước cổng nhưng thực sự chả có ma nào.

Có lẽ sẽ hay hơn nếu có một số dân làng đến buôn bán rau quả vào buổi sáng.

Chỉ trong giấc mơ của tôi hay là các cửa hàng sẽ không mở cửa cho tới 10 giờ sáng hả?!

Mặc chiếc áo thun polo hay quần chinos có lẽ sẽ gây chú ý. Tôi tìm trong kho chứa, thấy mấy bộ áo choàng và chỉ lấy ra cái áo choàng chưa mòn màu xanh đậm để mặc. Phần áo choàng còn lại là dụng cụ ma thuật nhưng chúng quá mòn, tôi không thể để chính mình mặc chúng. Cái áo này mùi có chút mốc.

Cơ thể tôi nhìn giống như thời tôi 15 với vóc dáng nhỏ con. Cái áo choàng quá dài đến nỗi phết một ít trên nền đất. nhờ đó, đôi giày thế là được ẩn đi. Ria mép tôi thậm chí không mọc sau một tuần. Tôi đã từng hạnh phúc khi thấy chúng mọc ra và lớn lên trong khoảng thời gian đầu học đại học. Dù vậy, tôi đã cạo nó tức thì khi có bạn gái…

Trong khi tưởng niệm quá khứ, tôi tiếp tục đợi cái cổng mở ra.

--o0o--

「●●! ●●●●●● ●●●●●●●●●!!」

Khi tôi đến gần cổng, một chú lính đi ra trong khi nói mấy từ không rõ.

Cuộc trò chuyện tôi hóng đã lâu lại lộ ra là một ngôn ngữ huyền bí!!

>Nhận được Kĩ năng Tiếng Shiga!

Tôi yêu Cấp độ Dễ!

Thượng đế đã không bỏ rơi tôi!!

Tôi điều khiển menu và nhận diện kĩ năng ngôn ngữ Shiga cực nhanh!

Tôi dồn hết 10 điểm vào đó với tất cả niềm hân hoan.

“Chuyện gì vậy chú nhóc? Nhóc bị đau dạ dày à?”

Một người lính để râu hợp cảnh. Tôi không cho rằng người này độ hơn 20 tí nào, “chú nhóc" hử, được thôi… À phải, nhân dạng ngoài tôi hiện giờ chỉ có 15 tuổi thôi.

“Chào buổi sáng. Vâng, tôi khỏe.”

Tôi trả lời tử tế với nụ cười vu vơ, bản quyền của người Nhật. Cho dù đối tác là một ông chú trung niên, thì ổng cũng là con người sau một thời gian dài. Một nụ cười thì không mất tiền.

Cánh cổng nặng nề mở ra đằng sau chúng tôi trong suốt cuộc trò chuyện.

“Chú nhóc, đưa tôi ID xác nhận bởi vì đó là luật. Nếu nhóc không có nó, phải trả 1 tiền đồng thuế.”

Cái mà--! ID ngay cả trong một giấc mơ hả!

Tôi nghĩ đưa bằng lái xe trong bóp của tôi nhưng nó chắc sẽ rắc rối nên tôi ngừng lại.

“Tôi xin lỗi, tôi không có một thẻ ID nào.”

Tôi trả lời thành thực. Nếu tôi bị từ chối thì chỉ có thể lén lút đi vào, nếu bị bắt tôi chỉ việc trốn. Tôi tự nghiêm trọng hóa vấn đề bên trong giấc mơ này! Phải, một giấc mơ! Đây chỉ là mơ!

“Nhóc làm mất nó à? Chúng tôi có thể làm một cái mới nhưng giá nó là một tiền bạc, nhóc đồng ý với điều đó chứ?”

Oi oi, họ có thể dễ dàng làm một cái mới a?

Nếu tôi không nhầm thì có vài đồng bạc Shiga trong kho chứa.

“Làm ơn giúp tôi có một cái mới! Con ngựa của tôi bị hoảng vía vì tiếng gầm lớn cách đây 8 ngày, đã bỏ chạy cùng với hành lý của tôi. Nếu tôi không có thịt bò khô trong túi và không tìm thấy mấy con suối trên đường đến đây, tôi có lẽ đã chết rồi!”

Tôi thực dẻo miệng như thể tự tôi đã như vậy~ Tôi thực sự có năng khiếu trong việc gạt gẫm.

Như thể đáp lại lời độc thoại của riêng tôi:

>Nhận được Kĩ năng Biện giải.

>Nhận được Kĩ năng Lừa dối.

>Nhận được Kĩ năng Mặc cả.

Kĩ năng xấu xí làm sao!!!

“Đến đây nhóc!”

Chú lính ra hiệu tôi đến trạm gác bên cạnh cổng.

Ngay sau khi nói lí do và giả vờ tổn thương, chú lính chỉ lơ nó đi. Sức mạnh kĩ năng ngó lơ của chú ta quá cao!

“Phòng trường hợp, chắc chú mày không nằm trong danh sách mấy tên trộm bị truy nã đâu phải không?”

“Vâng, chắc chắn là thế rồi.”

Tôi là thành viên của cộng đồng công chúng không hề liên hệ với tội phạm~

“Vậy, đặt hai tay nhóc vào trên cùng đá Yamato và nói ra tên chú mày đi.”

Ông chú hướng tôi đến nơi như màn hình LCD 20 inch đặt bên trong trạm gác. Cái này là Yamato, đá Yamato này có thể kiểm tra tôi? Nó có thể dẫn đến hư không?

Về tên, nó nên là tên nhân vật nhỉ~

“Satou”

Ngay sau khi tôi nói tên nhân vật của tôi. Thạch bản in bắt đầu mờ sáng với ánh màu lam, và mấy từ xuất hiện.

Nó giống mấy bảng tự trên tấm bảng chỉ đường trước kia. Tôi có thể đọc nó với lòng biết ơn kĩ năng tiếng Shiga. Tôi vô cùng muốn một kĩ năng tiếng Anh!

“Nhóc, bỏ tay chú mày ra được rồi đó.”

Trên tấm thạch bản đã ghi, [Chủng tộc: con người] [Cấp 1] [Giai tầng: thường dân] [Chi hội: không] [Loại nghề: Quản lý] [Danh hiệu: không] [Kỹ năng: không] [Trừng phạt treo thưởng: không]

Ể, không phải cấp độ hơi khác sao?

Mặc cho tôi bối rối, chú lính tỉnh bơ viết những thứ hiện trên thạch bản vào trên một tờ giấy bằng một cây bút lông ngỗng. Cuối cùng, ổng đóng dấu nhập cảnh [Người phê duyệt: bá tước đã nghỉ hưu Souryuu, Hiệp sĩ Soun], bằng chiếc nhẫn với tên ông chú được khắc ở đó.

“Đây, đừng làm mất nó nữa đấy.”
Chú lính đưa tôi tờ chứng nhận trong khi tôi đưa ổng một tiền bạc và một tiền đồng lớn lấy từ túi tôi.

“Gì, chú mày nên bỏ tiền riêng vào túi. Không phải chú mày khá thận trọng sao. Từ giờ hãy giữ gìn ID của chú mày cho cẩn thận vào.”

“Ngoài ra, đừng quên điều này. Giấy phép cư trú chỉ có 10 ngày thôi. Nếu chú muốn ở lâu hơn, hãy yêu cầu ở đây hoặc tại tòa thị chính trên quảng trường thị trấn. Cho dù ở chỗ nào, phí thủ tục luôn là 3 đồng.”

“Nếu chú mày bị bắt giữ trong trường hợp giấy phép hết hạn khi đang tuần tra người vô gia cư, hình phạt sẽ là 1 đồng bạc. Nếu chú mày không trả nổi nó, thì bị cưỡng bức thành nô lệ.”

Giải thích khá là thông suốt, như thể ổng luôn làm thế vậy.

Hãy cẩn thận để đừng quên nó.

Từ kẻ lang thang rày đây mai đó rớt xuống thành nô lệ thì thực nghiêm trọng! Tôi tự hỏi nó có giống cuộc săn người vô gia cư hồi thời Edo không?

“Cảm ơn chú rất nhiều.”

“Ồ, nhóc sẽ luôn được chào đón ở trạm canh để được tư vấn nếu có bất cứ vấn đề gì. Đừng bận tâm về lệ phí.”

Tôi đã nghe được thứ gì đó thật tốt. Cảm ơn chú, hiệp sĩ Soun.

Tôi đi ra khỏi chốt canh với lời chào lịch sự.

Tôi đã mất kha khá thời gian bên trong trạm canh, con đường chính từ trước khi vào trạm giờ đã đầy người với một cảm giác kì lạ.

Có một không gian hình bán nguyệt với bán kính 20m giữa cổng và thị trấn. Dù cho nó dùng để ngăn thất thủ khi chiến tranh hay làm gì khác thì tôi cũng không biết nữa.

Tờ chứng nhận làm từ loại nguyên liệu giống như giấy Nhật. Cho dù cảnh quan thành phố là kiểu Bắc Âu, nhưng giấy da là… Liệu đây có phải giới hạn của một giấc mơ?

Tôi gấp nó cẩn thận vào trong túi. Hiển nhiên là, tôi đặt nó trực tiếp vào trong thư mục Yêu thích bên trong túi.

Giờ nên tìm quần áo để thay trong khi đi dạo trên đường chính nào!

Cho dù đã qua nhiều lần giặt, nhưng thực đau đớn khi chỉ mặc mỗi một bộ quần áo hoài.

“Mình muốn tắm rửa chút trước khi thay đồ…”

Tôi thử tìm một người trong coi nhà tắm, nhưng nó như không được áp dụng. Tôi tự hỏi rằng liệu tôi gõ sai tên hay sẽ không có nhà tắm ở nơi đầu tiên. Nếu nó ở sau này thì tôi không còn lựa chọn nào ngoài việc kiếm nước nóng và tắm trong phòng quán trọ sau nữa.

“Cậu kia! Nếu cậu vẫn chưa quyết định quán trọ thì hãy đến chỗ chúng tôi! Chúng tôi sẽ cung ứng cho cậu một số dịch vụ~!”

“G-gì hả…”

“Ổn thôi, ổn thôi mà, nó rẻ hơn mấy chỗ khác nhiều—Mà không, nhưng nó có đầy sự phục vụ tận tâm với thức ăn ngon và giường sạch sẽ!”

Khi tôi vẫn đang nghĩ làm thế nào kiếm chỗ tắm, ai đó đột nhiên kéo tay tôi và ý thức tôi quay lại. Bỗng dưng một cô gái với biểu hiện căng thẳng đang ghì chặt cánh tay tôi kéo đi. Tôi nghĩ rằng cô ấy là một người mời chào, nó là một cảnh thường thấy trong mấy hội cắm trại ở Nhật Bản hiện đại.

Tôi bị dắt tới một cửa hiệu nhìn như quán thức uống trong khi tận hưởng cảm giác mềm mại bao quanh cánh tay. Bởi vì tôi đi vào từ cửa chính, nó có chút u tối.

“Mẹ! Mẹ ơi! Còn mời được một vị khách nè!”

Xét từ sự truyền tải mềm mại đến cánh tay tôi, tôi không hề do dự khi quyết định ở lại nhà trọ này. Yep, núng nính núng nính* là công lý! (med: wth với từ poyopoyo, không thể hiểu nó là gì nên đành dịch văn cảnh vậy) (ed=>med: med còn trong sáng chán)

“Là khách hàng đầu tiên kể từ khi có trận sao rơi, phải không nhỉ… Hm? Cậu ấy không có bất kì hành lý nào, cậu có thực là khách không đấy?”

Một bà dì với cơ thể to béo đi ra khỏi quầy trông như chỗ thu ngân. Trái ngược với hình dáng, dì ấy là một phụ nữ xinh đẹp với khuôn mặt đầy phẩm hạnh. Tôi nghĩ bà ấy chỉ độ 30? Tôi thực xin lỗi vì gọi cô là dì.

Tuy nhiên, dù cho cặp mẹ-con gái này là những người xinh đẹp tự nhiên, tại sao họ lại mập! Giảm 10, à không 20 kg, và họ sẽ là mục tiêu tấn công của tôi!!

Dù tôi đã gục vì cô ấy là phụ nữ đã lập gia đình. Một mối tình sẽ chỉ làm mọi người không vui vẻ gì.

“Bởi vì đó, à, sao rơi? Hành lý của tôi đã chạy mất cùng con ngựa vì cái tiếng om sòm đó… May thay là ví tiền của tôi vẫn an toàn, và bằng cách nào đó tôi đã đến được thành phố này~”

“Thực là một tai họa. Quán trọ chúng tôi tính 1 tiền đồng lớn cho một đêm. Nếu cậu cảm thấy ổn khi ngủ cùng những khách khác trong một phòng lớn thì nó sẽ mất 2 đồng. Thức ăn được phục vụ tại quầy này cho một suất. Đó là dịch vụ giới hạn cho một chỗ ở.”

Fumu, tôi không biết giá chợ như thế nào, thế nên hãy thăm dò giá trị tiền đồng lớn và tiền bạc bằng cách trả cho 10 ngày nào.

Cô chủ nhà có kĩ năng tính toán và quét dọn vì thế sẽ không hề lầm lẫn khi tính.

“Vậy, xin cho 10 ngày.”

“Được, vậy là 2 đồng bạc.”

Dường như 5 đồng xu lớn tương đương 1 bạc. có vẻ như cô ấy không tính nhầm.

“Cô ơi, tôi có thể dùng bữa bây giờ không? Một bữa nhẹ cũng được.”

“Nếu chỉ mấy thứ như cháo yến mạch, bánh mì đen, hay rau quả thì cô có thể mang ra ngay giờ. Và cô rất tiếc nhưng thịt không có trong chợ, nên sẽ không có thứ đó.”

“Vậy mang bánh mì đen và thịt khô cũng được ạ.”

“Được rồi, cô sẽ mang nó ra ngay, thế cứ ngồi đây. Martha, viết tên khách lên sổ lưu cho vị khách đây.”

Cô chủ nhà đi vào nơi trông như nhà bếp, và ở nơi đó, một cô gái đang dán tấm áp phích trông như trưởng học giả từ một vở kịch lịch sử đang cầm trên tay một quyển sách cột bởi dây, Martha-chan, bước đến đây.

Cô ấy trông dễ thương nhưng nhìn cô chỉ như trong độ tuổi trung học? Trẻ hơn một ít so với tôi.

“Vâ~ng, tôi đang viết tên cậu thế nên cậu có thể nói ra chúng không?”

“Là Satou.”

“Được rồi Satou. Xin nói nghề cậu và tuổi luôn.”

Tôi mém nữa đã nói mình là lập trình viên 29 tuổi. Theo màn hình trạng thái, nó nên là 15 tuổi.

“Một người bán rong, 15 tuổi.”

Martha-chan suôn sẻ điền đầy quyển vở. Nó trông như giấy vàng loại dùng trong thư pháp Nhật Bản.

Khi Martha-chan dự định trò chuyện sau khi viết xong việc đăng kí chỗ trọ, cô chủ nhà bước ra và bảo cô ấy đi lau dọn tầng 2.

Các miếng thịt khô trộn với nước dùng như súp, bắp cải và củ như cà rốt, như đã nói trước, dù không có thịt, nó vẫn ngon hơn tôi mong đợi. Có 3 lát bánh mì đen dày cỡ 2 cm. Nó cứng hơn những gì tôi được nghe kể, nhưng cảm giác nó cứng như senbei (med: bánh gạo Nhật). Nó chắc sẽ làm bạn đầy bụng. Tôi cắn nó với chút tò mò. Nó là một bữa ăn đầy mùi SFX kì lạ.

Cảm thấy hài lòng cho một bữa ăn sau một thời gian dài, tôi trả giá một tiền đồng. Thường thì nó được trả trước.

Nghĩ về điều này, Martha và cô chủ trọ dùng những từ vay mượn khi nói về phục vụ và cháo yến mạch bình thường, nhưng khi tôi quan sát môi họ, tôi biết họ đang nói những từ khác. Tôi tự hỏi đó có phải là tiếng lóng ngôn ngữ Shiga không.

>Nhận được Kĩ năng Đọc môi.

…ya~y, tôi có thể thành gián điệp hay thám tử~ orz.

Hoặc hơn thế,

“Cô chủ quán ơi, tôi định mua một số hương liệu và thay một bộ quần áo, cô có biết nơi nào hay không?”

Dù tôi biết vị trí cửa hiệu trên bản đồ, chúng cũng có quá nhiều. Tôi không thích đi hết tất cả chúng.

“Nếu cậu muốn thứ gì đó làm bằng chất liệu chất lượng cao, thì thợ may ở khu trung tâm là tốt nhất. Với giá cả hợp lý thì phía Đông là tốt hơn, và nếu cậu muốn giá rẻ thì nên đi phía Tây. Còn nếu cậu dư thừa tiền thì cậu có thể đặt may trong các cửa hiệu cao cấp phía bên trong bức tường, nhưng cậu phải mất tiền vàng. Các cửa hiệu hàng hóa thông thường cũng gần tiệm quần áo, vì thế cậu nên lên kế hoạch chi xài cẩn thận.”

“Cảm ơn cô rất nhiều. Tôi sẽ đi hướng Tây vì chắc may đồ sẽ mất ít thời gian.”

“Được rồi, dù ở phía Tây có Chian, hãy cẩn thận với đám móc túi. Vì đôi khi cũng có những lao động nhập cư ở hướng đông đó.”

“Vâng, cháu sẽ cẩn thận.”

Tôi rời quán trọ sau khi cảm ơn cô chủ quán về lời khuyên.

Giờ thì thật khó để nói đây là một giấc mơ. Nhưng tôi sẽ phải cố gắng lên!
Đăng bởi: