Kono Subarashii Sekai Ni Shukufuku o!

Chương: Kono Subarashii Sekai Ni Shukufuku o! Tập 1 - Aa, Damegami-sama Mở đầu.



Mở đầu.

----

“Satou Kazuma-san, chào mừng cậu đã đến thế giới sau khi chết. Tuy mới được một lúc nhưng, cậu đã chết, thật không may. Mặc dù rất ngắn ngủi nhưng cuộc sống của cậu đã kết thúc rồi.”

Trong căn phòng màu trắng, tôi đột nhiên nghe được những lời như thế.

Vì đột nhiên nghe nên tôi chẳng hiểu cái gì cả.

Trong căn phòng có một chiếc bàn và một chiếc ghế nhỏ, và người vừa nói cuộc sống của tôi đã kết thúc đang ngồi sau chiếc bàn đó.

Nếu quả thật trên đời này có nữ thần thì đó hẳn là người đang ở trước mắt tôi.

Khuôn mặt xinh đẹp hơn người, khác hẳn hoàn toàn so với các idol dễ thương tôi xem trên TV.

Mái tóc dài óng ánh màu xanh lợt tạo ấn tượng mềm mại và yếu ớt.

Trông cô ta trạc tuổi tôi.

Không phải là nói quá nhưng cơ thể hoàn hảo không gì sánh bằng ấy, đang được quấn quanh bởi một sợi vải màu tím mà thông thường người ta hay gọi là vũ y.

Cô gái xinh đẹp ấy đang nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt cùng màu với tóc của mình.

...Tôi, chợt nhớ lại mọi chuyện cho đến thời điểm vừa rồi.



...Mặc dù luôn bùng học và chui rút trong nhà nhưng hôm nay tôi đột nhiên lại nổi hứng ra ngoài.

Bởi hôm nay là ngày phát hành net game được yêu thích, vì muốn nhận được bản limit đầu tiên, tôi đã thức dậy thật sớm để đến xếp hàng.

Xã hội thường gọi mấy thằng như tôi là hikikomori hay phế nhân.

Mua game một cách bình an, sau đó về nhà cắm đầu vào nó, lúc tôi đang trên đường về với tinh thần hào hứng như thế thì...

Một cô gái vừa đi vừa bấm điện thoại xuất hiện trước mặt tôi.

Dựa vào đồng phục thì đó là học sinh cùng trường với tôi.

Khi xác nhận rằng đèn tín hiệu đã chuyển sang màu xanh, cô ấy băng qua đường mà không nhìn trước ngó sau gì cả.

Lúc đấy, bỗng có một cái bóng lớn tiến gần đến cô ấy.

Đó là một chiếc xe tải đang lao đi bằng tốc độ có vẻ rất nhanh.

Không dành chút thời gian nào để suy nghĩ, tôi vội đẩy cô ấy ra.

Và sau đó............

...Bản thân bình tĩnh một cách kì lạ, tôi điềm đạm hỏi cô gái xinh đẹp trước mắt mình.

“......Cho tôi hỏi một câu có được không?”

Nghe tôi hỏi, cô gái xinh đẹp gật đầu.

“Xin cứ tự nhiên.”

“...Cô gái đó... cô gái mà tôi đã đẩy đó, vẫn còn sống chứ?”

Đó là một chuyện quan trọng.

Bởi trong cuộc đời tôi, đó là cảnh huy hoàng đầu tiên và cũng là cuối cùng.

Giữa lúc sinh tử, tôi đã lao vào cứu người, nếu sau cùng vẫn không cứu được thì đúng là quá thất vọng.

“Tất nhiên là cô ấy vẫn sống. Nhưng do chấn thương khá nặng nên cô ấy đã bị gãy một chân.”

Mừng quá...

Vậy là cái chết của tôi không lãng phí. Cuối cùng thì tôi cũng đã có thể làm được một việc có ích...

Nhìn tôi cảm thấy nhẹ nhõm, cô gái xinh đẹp nghiêng đầu thắc mắc.

“Maa, nếu cậu không đẩy cô ấy thì cô ấy đã không bị thương rồi.”

“..............Hả?”

Tại sao lại thế?

“Chiếc xe máy kéo đó, vốn dĩ đã dừng lại ngay trước cô gái rồi. Cũng dễ hiểu thôi. Đó là xe máy kéo cơ mà. Cho nên tốc độ chạy đâu có nhanh lắm. Nói tóm lại, cậu đã ra tay nghĩa hiệp một cách không cần thiết. ......*che miệng cười*!”

C-con nhỏ này, mới gặp lần đầu mà đã...

Nên làm gì đây, muốn đấm cô ta ghê.

...Mà khoan. Hình như tôi vừa nghe được một chuyện rất quan trọng.

“...Cô mới nói gì cơ? Xe máy kéo? Không phải là xe tải sao?”

“Phải, là xe máy kéo. Cô gái đó cũng có để ý mà, nếu quả thật đó là xe tải thì cô ấy đã tránh ra rồi.”

.................Hả?

“Ể, vậy rồi sao? Tôi đã chết vì bị xe máy kéo đâm?”

“Không, cậu đã chết vì sốc. Do nhầm lẫn xe máy kéo thành xe tải, cậu quá sốc nên chết luôn. Tôi làm việc cũng lâu rồi nhưng cái chết lạ thường như cậu, lần đầu tiên tôi mới thấy đấy.”

....................

“Trong lúc quá lo sợ rằng chiếc xe máy kéo sẽ đâm vào mình, cậu đã ngất đi, sau đó cậu đã được đưa vào bệnh viện gần đấy. «Cậu này bị gì vậy, thật đáng xấu hổ quá đi (cười)», khi bác sĩ và y tá cười nhạo, cậu bị chấn thương lòng đến nổi không tỉnh lại được luôn...”

“Dừng lại điiiiiii! Tôi không muốn nghe tôi không muốn nghe! Tôi không muốn nghe chuyện đáng xấu hổ như vậy!”

Kê miệng sát vào tai tôi, cô gái vừa cười vừa thì thầm,

“Hiện giờ gia đình của cậu đang cấp tốc chạy đến bệnh viện nhưng tôi nghĩ là họ sẽ cười to sau khi nghe được nguyên nhân cái chết của cậu đấy...”

“Dừng lại, dừng lại ngay! Nè, cô giỡn thôi phải không!? Làm thế nào mà tôi chết một cách xấu hổ như thế được!”

Nhìn tôi bằng gương mặt ‘thật hết biết’, cô ta đặt một tay lên miệng và cười khúc khích.

“......Thôi, xả stress nhiêu đó đủ rồi. Ta bắt đầu thôi, Satou Kazuma-san. Tên của tôi là Aqua. Ở Nhật Bản, tôi là nữ thần hướng dẫn cho những người chết yểu. ...Để xem, do có hứng thú với cái chết ngớ ngẩn của cậu, tôi sẽ cho cậu 2 sự lựa chọn.”

...Nhỏ này!

Mà thôi, nghe cho hết câu chuyện đã.

“Một là, đầu thai thành người và bắt đầu một cuộc sống mới. Hai là, đến một nơi giống thiên đường và sống như ông của cậu.”

Cái lựa chọn cùn gì vậy...

“Khoan...... Một nơi giống thiên đường? Còn nữa, sống như ông của tôi? Tức là sao?”

“Thì là thiên đường chứ sao. Nhưng nó không tuyệt vời giống như những gì nhân loại mấy người hay nghĩ đâu. Bởi vì đã chết nên ở đó không cần thức ăn, từ đấy không có cái gì được sản xuất ra. Dù muốn sản xuất thì cũng chả có nguyên liệu. Xin lỗi vì đã khiến cậu thất vọng nhưng thiên đường là như vậy đấy. Chẳng có cái gì cả, không TV, không manga, không game. Nếu đến đó, cậu có thể gặp được ông bà, tổ tiên của mình. Tất nhiên, do đã chết rồi nên không thể nào làm được mấy chuyện ecchi đâu, không có cơ thể thì làm bằng niềm tin à? Những người ở đó mãi mãi chẳng làm gì khác ngoài việc tán gẫu với nhau cả.”

Gì chứ, không có game hay bất cứ phương tiện giải trí nào á? Thiên đường mà nghe cứ như địa ngục thế.

Nhưng trở thành một em bé và sống lại từ đầu thì...

Không, mình chẳng muốn chọn cái nào cả.

Nhìn tôi đau khổ, toàn khuôn mặt nhỏ nữ thần đó đều mỉm cười.

“Ưm ưm, thiên đường đúng là một nơi buồn chán có phải không? Mặt khác, khi cậu biến thành một em bé để sống lại từ đầu thì mọi ký ức cho đến bây giờ đều mất hết cả, điều đó cũng đồng nghĩa với việc sự tồn tại của cậu sẽ biến mất theo. Chính vì thế! Tôi có một chuyện rất thú vị muốn bàn với cậu đây.”

Gì thế, tự nhiên đáng ngờ quá vậy.

Vừa mỉm cười với tôi, lúc này đang cảnh giác đề phòng, Aqua nói.

“Cậu... thích game có phải không?”

Thế là Aqua bắt đầu trình bày chuyện thú vị ấy cùng với vẻ mặt tự hào.

Tôi xin được tóm tắt câu chuyện ấy như sau.

Ở tại thế giới khác, có một tên ma vương.

Và, có vẻ như thế giới đó đang bị đội quân ma vương xâm lăng.
Ở thế giới đó, phép thuật và quái vật tồn tại.

Có thể nói đó là một thế giới fantasy giống như mấy game nổi tiếng Dragon Quest hay Mofumofu vậy.

“Ở thế giới đó có rất nhiều người chết, tất nhiên ý của tôi không phải là bị đội quân ma vương giết rồi? Thế cho nên cậu không cần phải lo ngại mình là người chết hay gì cả. Hầu hết những người chết đều từ chối đầu thai. Thẳn thắng mà nói, cứ cái đà này thì em bé sẽ không được sinh ra nữa, thế giới này sẽ bị tuyệt chủng mất. Vậy, cậu có muốn được đưa đến thế giới ấy không? Cho cậu quyết định đấy?”

Vãi cả chính sách nhập cư.

“Nếu cậu chịu đi, tôi sẽ gửi nguyên vẹn cơ thể và ký ức một người chết yểu đầy hối tiếc của cậu đến đấy. Mặt khác, mới gửi đến mà đã chết ngay thì chả có ý nghĩa quái gì cả. Vì thế cho nên, chỉ một mà thôi, cậu có thể mang theo một thứ mình thích khi đến thế giới đó. Một sức mạnh cực kì mạnh mẽ, một năng lực siêu phàm hay một món vũ khí tối thượng mà cậu hằng khao khát chẳng hạn. ...Sao? Cậu sẽ có một cuộc sống ở thế giới khác. Ở đó, cậu sẽ trở thành siêu nhân ngay lập lức. Nè, nghe không tồi chút nào có phải không?”

Đúng, quả thật là nghe không tồi chút nào.

Càng nghe cô ta nói, tôi càng thấy khoái.

Là một người có tư tưởng yêu game, lẽ nào tôi lại từ chối đến đến một thế giới như trong game?

Nhưng, trước đó...

“Tuy không muốn hỏi nhưng vấn đề ngôn ngữ thì sao? Làm sao tôi có thể nói chuyện với người khác khi đến thế giới đó?”

“Chuyện đó thì khỏi lo. Được thần linh tốt bụng như chúng tôi hỗ trợ, khi đến đó, một bộ nhớ sẽ được nạp vào não cậu, lúc đó cậu sẽ học nhanh trong tích tắc. Tất nhiên là cả kí tự cũng đọc được? Nhưng như một tác dụng phụ, sẽ có tỷ lệ không may xuất hiện trong ấy. ...Bởi thế cho nên tôi mới cho cậu chọn một trang bị hay năng lực khủng để bù đấy.”

“Nãy giờ tôi đã nghe gần hết những chuyện quan trọng rồi nhưng... cái tỷ lệ không may đó là gì vậy?”

“Tôi không nói.”

“Nói đi mà.”

Từ nãy giờ tôi đã không để ý, tuy cô ta là nữ thần nhưng tôi đã hơi bộc trực.

Nhưng rõ ràng đó là một điều rất thu hút trí tò mò.

Thôi có tỷ lệ không may hay gì cũng mặc kệ, nói không phải nổ chứ tôi rất có duyên với may mắn, từ nhỏ tôi đã tin tưởng như vậy.

Aqua cầm vật gì đó trông như tờ ca-ta-lô giơ ra trước mặt tôi.

“Chọn đi. Chỉ 1 mà thôi. Chọn cái nào mà không ai có thể đánh bại ấy. Như sức mạnh tuyệt đỉnh hay vũ khí siêu cấp chẳng hạn. Nào, chỉ 1 thôi đấy. Cậu có quyền mang nó theo khi sang thế giới khác.”

Nhận tờ ca-ta-lô từ Aqua, tôi nhìn lướt qua.

......Nào là , , , và nhiều thứ khác, rất nhiều cái tên được viết trên đó.ánh>êu>ái>

Hiểu rồi, vậy là mình được phép chọn một năng lực hoặc một món trang bị trong đây sao?

Khó nghĩ thật, có quá nhiều thứ nên tôi không biết nên chọn cái nào.

Cơ mà, dựa vào giác quan thứ 6 của game thủ, tôi linh cảm rằng tất cả chỗ này đều là năng lực và trang bị thuộc loại ghê gớm.

Rắc rối, rắc rối thật... Nếu đến một thế giới có phép thuật thì tất nhiên là mình muốn được sử dụng phép thuật rồi.

Nếu vậy, chắc có lẽ mình nên chọn năng lực sử dụng phép thuật...

“Nè, nhanh lên coi? Cái nào cũng tốt như nhau thôi. Cậu là một game thủ otaku hikikomori hạng nặng cơ mà, đáng lý ra phải chọn nhanh gọn lẹ chứ. Cái nào cũng được, mau nhanh lên đi, mau nhanh lên đi—”

“T-tôi không phải là otaku...! Tại ra ngoài tôi mới chết, cho nên tôi cũng không phải là hikikomori nốt...!”

Tuy tôi vặn lại bằng giọng điệu run rẩy nhưng Aqua đang chơi với ngọn tóc chẻ của mình, cô ta hoàn toàn không đếm xỉa gì đến lời nói của tôi.

“Muốn nói cái gì thây kệ cậu nhưng mà làm ơn mau nhanh lên. Còn ối người chết đang chờ đợi sự hướng dẫn của tôi chứ đâu có riêng cậu?”

Trong lúc nói như thế, Aqua ngồi xuống ghế và nhìn về hướng này, miệng nhai bánh snack rào rạo...

...Nhỏ này, mới gặp thì đã cười giễu nguyên nhân chết của người khác, lúc nãy còn thấy dễ thương được chút nhưng giờ thì lên cái giọng thấy ghét.

Trước thái độ lười biếng, cẩu thả đó của Aqua, tôi như bị xúc phạm.

Muốn quyết định nhanh à?

Được, tôi quyết định đây.

‘Thứ’ mà tôi muốn mang theo sang thế giới khác chứ gì?

“.........Vậy thì, cô.”

Tôi chỉ vào Aqua.

Aqua nhìn tôi bằng khuôn mặt tỉnh bơ, miệng nhai rột rột.

“Ưm. Vậy thì hãy đứng vào giữa vòng tròn ma thuật này và đừng nhúc nhích để...”

Đang nói, Aqua đột nhiên dừng lại.

“...Cậu mới nói cái gì cơ?”

Cô ấy hỏi.

“Hiểu rồi. Vậy thì, kể từ bây giờ, công việc của Aqua-sama sẽ được tiếp nhận bởi tôi.”

Không biết từ đâu ra, cùng với ánh sáng màu trắng, một người phụ nữ có cánh xuất hiện.

.......nếu phải dùng từ ngắn gọn thì có thể gọi là... thiên sứ.

“......ể?”

Đột nhiên một vòng tròn ma thuật màu xanh xuất hiện dưới chân Aqua, lúc này đang ngạc nhiên, và sau đó đến dưới chân tôi.

Ồồ, gì thế này?

Tôi thật sự sẽ được đến thế giới khác sao?

“Khoan, ể, gì thế này? Ê, ê, đùa thôi phải không? Không không không, khoan đã, ch-chuyện này thật vô lý! Chọn nữ thần là phạm luật! Nó vô hiệu phải không!? Nó vô hiệu cơ mà! Đợi đã! Đợi đã!?”

Trong lúc nước mắt lã chã, Aqua hoãng loạn như điên.

Và rồi lúc đó.

“Đi mạnh khỏe nhé, Aqua-sama. Chuyện sau này cứ để chúng tôi lo. Nếu có thề an toàn sau khi đánh bại ma vương theo mục đích của Akatsuki, sẽ có người đến đưa ngài về đây. Trong lúc đó, công việc của Aqua-sama sẽ được tiếp nhận bởi tôi.”

*Chú thích: Akatsuki – tên tác giả.

“Khoan đã! Nè, khoan đã! Tuy là nữ thần nhưng tôi không có năng lực trị thương hay năng lực chiến đấu nào cả! Như thế thì đánh bại ma vương bằng niềm tin à!!”

Nhìn ra sau lưng Aqua, lúc này đang khóc, vị thiên sứ mỉm cười với tôi.

“Satou Kazuma-san. Từ lúc này cậu sẽ bước sang thế giới khác. Cậu sẽ là một trong những ứng cử viên trở thành anh hùng tiêu diệt ma vương. Nếu tiêu diệt được ma vương theo mục đích của Akatsuki, cậu sẽ nhận được phần thưởng từ các vị thần.”

“...Phần thưởng?”

Tôi lặp lại như một con két.

Vị thiên sứ mỉm cười một cách điềm tĩnh.

“Phải. Phần thưởng xứng đáng với công lao cứu thế giới. ......Chẳng hạn như một điều ước. Cậu ước điều gì, điều ước đó sẽ biến thành hiện thực.”

“Ồồ!”

Vậy tức là, khi đã chán thế giới khác, mình có thể quay trở về Nhật Bản cùng một điều ước sao?

Giả sử sau khi chán sống ở thế giới khác, mình sẽ về Nhật Bản, trở nên giàu có, gái đẹp vây quanh trong lúc chơi game! Ước như thế có đồi trụy quá không nhỉ?

“Nè, đợi đã! Những lời nói nghe có vẻ rất ngầu đó, là công việc của tôi kia mà!”

Bị vị thiên thần mới xuất hiện cướp việc, Aqua khóc lóc.

Nhìn điệu bộ của Aqua hiện giờ, tôi cảm thấy rất hài lòng.

Tôi chỉ tay vào Aqua.

“Cảm giác khi phải đi cùng đứa con trai mà mình cho là ngốc nghếch thế nào hả? Này, ‘thứ’ được tôi chỉ định mang theo, bằng sức mạnh thần thánh của nữ thần, hãy cố gắng hết sức để giúp tôi nhé.”

“Không! Tôi không muốn đến thế giới khác cùng thằng ngốc này đâu, khôngggggggggggg!”

“Dũng sĩ! Hy vọng trong số hàng vạn các ứng cử viên, cậu sẽ là người tiêu diệt được ma vương. ...Giờ thì, chuyến đi bắt đầu!”

“Waaaaaaaaa! Câu nói của tôi!”

Trong lúc vị thiên sứ lọng trọng thông báo.

Tôi, cùng Aqua đang khóc lóc, được bao trùm bởi ánh sáng chói lóa......!

Đăng bởi: