Năm nay liệu tử đằng có nở ? ( Anh sẽ về chứ)

Chương 7: Năm nay liệu tử đằng có nở ? ( Anh sẽ về chứ) Chương 7 Đi bên anh



"Liệu bạn có tin vào tình yêu? Thứ tình cảm ấy thật dễ chán ghét , quả thật , tôi chẳng thích chút nào. Nó khiến người ta phiền não không ngừng . Tôi đã từng không tin thứ tình cảm này cho tới khi gặp được người đó, người mà mãi mãi tôi chẳng thể quên ...

Ngày hôm đó, tôi bị người ta vứt bỏ ngay trong thùng rác trước cổng cô nhi viện lúc nửa đêm, đứa trẻ sơ sinh này khóc đến khản cổ cũng không một ai đến, cứ khóc , khóc mãi, khóc tới khi trời gần sáng thì im bặt, tưởng như đã chết.Sau đó nó được người ta phát hiện ra , đưa vào trong, Kể từ đó, Trương Hữu Thiên được cưu mang bởi cô nhi viện này. Người ta nói trẻ con vừa sinh ra đã bị vứt bỏ thì sẽ chẳng khóc nữa vì chúng biết dù có khóc cũng không ai tới dỗ dành, chẳng cảm nhận được hơi ấm mẹ cha. Cất nỗi cô đơn, tổn thương vào trong lòng, tôi đã cất luôn cái gọi là nụ cười thật sự. Cho tới ngày đó ..."



Năm đó, anh 4 tuổi, một đứa trẻ sơ sinh được đưa đến cô nhi viện, bố mẹ đứa trẻ đó đã chết vì tai nạn. Anh nhìn đứa trẻ nằm trong nôi , dè bỉu, nó được bố mẹ yêu thương bảo vệ tới lúc chết trong khi anh bị vứt trong thùng rác , không công bằng. Dù bố mẹ nó chết rồi , dù nó cũng đã trở thành trẻ mồ côi như anh, nhưng trong lòng anh vẫn không khỏi ghét cô bé vô tội này. Đứa trẻ xấu xí . Anh đã nghĩ như vậy khi nhìn cô nằm ngủ ngon lành trong nôi . Định bước đi khỏi chỗ đó một cảm giác nhẹ nhàng ấm áp truyền đến từ ngón tay anh. Anh không khỏi ngạc nhiên quay đầu nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt ngón tay mình như tìm sự trở che. Bất ngờ nhưng anh cũng không bài xích hành động dựa dẫm này. Dương có cái gì đó bao bọc lấy trái tim anh để cho hơi ấm ấy tràn vào, dần tan chảy sự ích kỉ vô tâm . Không hiểu sao lúc đó, anh muốn bảo vệ đứa trẻ này, muốn nó có thể vui đùa như những đứa trẻ khác , biết khóc , biết cười. Nhìn vào khuôn mặt mềm mại hơi ửng hồng Bàn tay còn lại nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt phúng phính, cảm giác mềm mại làm anh khẽ mỉm cười Thật ra con bé này cũng không xấu xí lắm ... Dương Hàn Băng...

Hàn Băng...

Băng.....

Cô đứng trước mặt anh, tay bụm chặt miệng không tin vào mắt mình, chàng trai cô chờ đợi 10 năm, ánh mắt ấy khiến trái tim cô đập mạnh, run run , cô lại gần người ngồi trên giường bệnh đang nở nụ cười yếu ớt nhìn mình. Liệu đó có thật sự là Hữu Thiên , người cô đã chờ đợi hay lại là một Hàn Phong đang đóng giả anh ?Cô không biết nữa . Đôi môi người nằm trên giường khẽ cong lên , mấp máy những câu chữ yếu ớt

- Băng, anh nhớ em ...

Băng ? Cách gọi tên cô mà anh vô cùng quen thuộc và thích gọi như vậy? Chỉ có anh mới gọi tên cô như vậy . Lần này quả thật là anh rồi. Cô nhào vào vòng tay người đó, khóc nức nở, cuối cùng anh cũng tỉnh lại , cuối cùng anh cũng mở mắt nhìn cô. Bàn tay anh chứa đầy sự cưng chiều , ôn nhu vuốt tóc cô. Mái tóc đen dài này vẫn mềm mại như vậy, trong tiếng nức nở của cô dường như Hữu Thiên nghe thấy

- Thật may... cuối cùng anh cũng đã tỉnh lại...

Anh chỉ đáp khẽ khàng

- Ừ, anh về rồi

Gió khẽ khàng thổi qua góc sân cô nhi viện thân quen, nơi đó một đứa trẻ bỗng reo lên

- Wow mọi người ơi , Tử Đằng nở rồi.

Tất cả tụ tập lại ngắm nhìn những bông hoa tím đang hé nụ dịu dàng trong gió, trong ánh nắng mùa hè. Một cô bé cười vui vẻ kéo tay chàng trai với đôi mắt xanh đang dọn dẹp ra ngắm nhìn cây. Cậu khẽ ngẩng đầu ngắm màu tím nhẹ nhàng êm dịu kia, nở nụ cười buồn bã

- Tử Đằng đã nở , người em chờ đợi thật sự đã trở về rồi... phải không?



Thật là một ngày hè nóng nực. Hàn BĂng mặc trên người chiếc váy trắng tinh khiết rủ xuống đến ngang đùi , mái tóc đen mềm mại dài đến thắt lưng đối lập với màu của váy tạo cho người ta cảm thấy sự dịu dàng, thuần khiết hài hòa toát ra từ cô gái này. Hàn Băng đang lúi húi xếp đồ cho anh trở về nhà. Nói là thu xếp chứ thực ra cũng chẳng có gì nhiều, đợi làm thủ tục xuất viện xong, cả hai sẽ trở về cô nhi viện thăm mọi người rồi đưa anh về Trương gia. Sắp xếp đồ đạc xong, cô nhẹ nhàng bước tới cạnh cửa sổ kéo tấm rèm ra. Ánh mắt cô chạm vào một góc sân bệnh viện .Nắng cùng những cơn gió xào xạc lay động hàng cây, dưới gốc cây bàng , hai bóng người giống hệt nhau đang đứng nói chuyện. Nhìn sơ qua cô đã nhận ra, người dựa lưng vào cây là Hàn Phong còn người còn lại là Hữu Thiên. Với mọi người, hai người đó giống hệt nhau nhưng băng có thể nhận ra được, ai là anh , ai là cậu. Từ xa nhìn nên cô cũng chỉ thấy bóng dáng chàng luật sư trẻ nhưng có gì đó khiến cô xót xa. Cậu đã gầy hơn nhiều.

Đột nhiên người con trai ấy ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt xanh lục đó chạm phải ánh mắt cô, có nét gì đó dường như là buồn bã, lại có gì đó là nhớ thương... Vội quay người đi, cô bỗng có cảm giác ấm nóng trên má, bờ môi cảm nhận được vị nước mắt mặn chát.

Tại sao cô lại khóc ? Tại sao cô thấy đau khi nhìn cậu như vậy?

Tình cảm cô dành cho cậu là gì?

Và còn... tình cảm cô dành cho anh?

~~~

Trong cô nhi viện

Cô lặng lẽ đứng nhìn cây tử đằng nở rộ, tử đằng, loài hoa khiêm nhường chẳng vươn lên đón ánh mặt trời như bao loài hoa khác mà chỉ rủ những chùm hoa tím ngọc dịu dàng. Cây hoa này thật lạ, nở rất muộn, đúng như anh từng nói, khi tử đằng nở, anh sẽ trở về... Anh về rồi, tại sao tim cô lại có chút gì đó trống trải?

Có một giấc mơ đã hành hạ cô kể từ khi cô nhìn thấy anh ở bệnh viện. Anh đứng dưới gốc cây Tử Đằng to lớn này chìa tay về phía cô, nở nụ cười mỉm dịu dàng. Cô muốn đến gần nắm lấy tay anh nhưng có gì đó níu cô lại. Quay đầu lại nhìn, trước mắt cô là cậu đứng giữa cánh đồng hoa oải hương nở nụ cười xót xa, ánh mắt cậu nhìn cô, có cảm giác nhìn thấu trái tim cô, đau đến nghẹt thở. Lúc nào cũng giật mình choàng tỉnh, giờ đây cô chỉ khẽ thở dài. Yêu 2 người một lúc ư? Cô chẳng hiểu nổi trái tim mình thực sự yêu ai... Hay cô thật sự không hiểu, yêu là gì ?

-Băng

Giọng nói ấm áp của anh truyền tới tai cô. Cố gắng mỉm cười, cô xoay người đối diện anh

- Thiên , tử đằng nở thật đẹp nha .

- Ừ -anh nhìn cô, đôi mắt hiện lên vài tia phức tạp

Cô gái này, từ khi nào cười với anh cũng trở lên gượng gạo như vậy ?

Hai người vào trong, bọn trẻ đang ăn trưa, nhìn nụ cười non nớt, anh chợt nhớ mình ngày xưa. Anh chỉ chơi và chăm sóc cho cô, không thân với những đứa trẻ khác.

- Anh Phong - Một cô bé từ đâu chạy đến ôm lấy chân anh, đôi mắt to đen tròn ánh lên tia cười nhìn anh chằm chằm. .

Anh bế cô bé lên , cô ở bên cạnh chỉ cười nhẹ

- Bé Linh, đây là anh Thiên, không phải anh Phong
Cô bé Linh tay ôm cổ anh, đôi môi mấp máy

- Anh Thiên không phải anh Phong? Anh Phong đâu? Anh có phải là anh của anh Phong không

Anh chỉ mỉm cười khẽ gật đầu. Cô bé lại tiếp tục cười ngây thơ

- Anh Phong nói anh ấy có người anh tốt nhất trên đời luôn!!! Anh ấy nói gì gì mà vì anh trai mình - Cô bé chỉ tay lên trán , nhíu mi cố gắng nhớ - A!!! Anh ấy còn lẩm bẩm vì anh anh ấy có thể bỏ tất cả. Anh trai thiên thần ơi , vậy anh cho tiểu Linh kẹo nha . Chắc chắn anh Phong đưa tất cả kẹo cho anh rồi

Anh sững sờ, đôi mắt mở to trong thoáng chốc rồi vội cụp xuống... Thằng bé này đã lâu lắm rồi không về nhà ... là tránh mặt anh sao ? Sau lần gặp ở bệnh viện , cậu đã biến mất hẳn

Khoảng kí ức lướt qua đầu anh vào lúc anh tỉnh lại đang nói chuyện với cậu. Khi đó cậu chỉ nở nụ cười chua chát

- Bây giờ anh tỉnh rồi, mọi thứ nên trở lại với chủ của mình. Mấy kẻ bắt chúng ta hôm đấy đã bị xử tử hình rất lâu rồi. Còn kẻ đã nhận nuôi anh- Đôi mắt cậu lóe lên tia tà ác - Đã vào tù rồi. 15 năm , em nghĩ là chưa đủ nhưng sẽ ôm mối nhục nhã đến hết đời. Em xin lỗi , em chỉ làm được vậy

- Cảm ơn em - Anh chỉ khẽ nói

Cậu đứng dậy ra ngoài tìm bác sĩ kiểm tra cho Hữu Thiên , dừng lại ở cửa, cậu khẽ nói

- Nụ cười anh đáng được có, em lấy nụ cười của em trả cho anh. Bố mẹ, gia đình của anh, em nhường lại thời gian của họ cho anh. Cô ấy... em không có quyền nhường. Em ...không xứng... Nhưng cô ấy quả thật rất thích anh đó , Hữu Thiên à. Chúc hai người hạnh phúc

Cánh cửa đóng lại che khuất đi tầm nhìn của anh. Một lát sau bác sĩ trở vào, từ hôm đó , anh chẳng thấy cậu nữa. Nhưng sáng nay cậu đột nhiên xuất hiện đưa cho anh chứng minh nhân dân mà cậu đã vất vả làm lại giúp anh dựa theo cái cũ. Tên anh bắt đầu từ đó mang theo họ TRương.

- Thiên - cô kéo nhẹ tay anh, trở về hiện tại, anh cười ôn nhu nhìn cô. Cảm giác ở bên cạnh cô thật ấm áp. ừ , anh luôn thích cảm giác này

- Sao vậy Băng?

Cô nhìn anh, đôi mắt đen dường như thấy được suy nghĩ của anh. Nhẹ nhàng, cô đáp

- Anh tính giới thiệu em với bố mẹ anh mà

- À ... anh nhớ rồi

Anh nắm lấy bàn tay cô, vẫn như ngày 2 người còn nhỏ đưa cô đến Trương gia



Ông bà Trương nghe tin con trai lớn tỉnh dậy đã vội thu xếp công việc về nước để thăm con, quan tâm đứa con thất lạc hết sức có thể. Cũng phải, 18 năm họ không ở bên đứa con này rồi. Cũng chỉ vì ả y tá đã bắt đứa bé đi mang đi ,họ tìm khắp nước Pháp không thấy anh không ngờ ả lại mang anh về nước rồi chết vì tai nạn nên anh biến mất từ đó.

Vừa nhìn thấy cô, ông bà Trương đã ngạc nhiên

- Con là Dương Hàn Băng ?

Cô rụt rè gật đầu

- Vâng, con là bạn của anh Thiên, lúc nhỏ đã được anh ấy chăm sóc rất nhiều.

- Ừ , hai đứa ngồi uống trà nói chuyện đi. Hai bác muốn biết thêm về tuổi thơ của Thiên

- Vâng ...

Trong mùi thơm dịu dàng của trà oải hương, kí ức lại trở về theo dòng hồi tưởng, đã rất lâu rồi...

Sau khi dùng bữa cùng ông bà Trương, anh đưa cô đi dạo ngoài vườn, nơi này cũng thật nhiều loại cây cảnh. Nghe anh nói tất cả là Hàn Phong trồng, cô cảm thấy nhói.

Hàn Băng và Hữu Thiên ngồi trên ghế xích đu ngoài vườn nói chuyện. Một lát sau, vì thành phần thuốc ngủ có trong thuốc anh thiếp đi trên ghế. Đưa tay lên , cô vuốt mái tóc anh sang một bên lộ ra vầng trán cao, cô nhe nhàng đặt lên đó một nụ hôn...

Đứng dậy, cô đi lang thang một mình trong căn nhà rộng lớn, cười chế giễu bản thân...

Chỉ là hôn trán thôi mà cũng có những cảm giác khác nhau sao?

Việc đó lạ ... hay do chính cảm xúc của cô lạ ?

Cô vẫn chìm trong băn khoăn, không hề nhận ra người phía sau vừa mở mắt rồi lại từ từ nhắm lại...

Hàn Băng bình thản bước từng bước trong hành lang dài, góc này đặt chậu hoa oải hương chỗ lại treo những chùm hoa lan thơ mộng.

Dừng lại trước một căn phòng với cánh cửa màu đen đơn điệu, dù không có tính tò mò nhưng cô cũng không nhịn được mở cánh cửa ra. Thật may, cửa không khóa. Hé mắt nhìn vào, cô không khỏi bất ngờ, đối diện với cô là một màn kính, bức tường được làm hoàn toàn bằng kính nhìn ra khu vườn bên ngoài ban công.

Và có một điều đập vào mắt cô khiến cô buông tay, cánh cửa mở ra....


Đăng bởi: