Đặc Thù Không Gian

Chương 28: La Lâm tiến hóa (1)




Sau khi đoàn người tiến Thái Dương Phong tìm kiếm mọi người, giải thích tình huống và nhận trị liệu của Bồ Đề Kim Phật.

- Chư vị đều ra ngoài đi!

Bồ Đề Kim Phật nói:

- Phật gia của chúng tôi xem trí nhớ chính là nhân quả, chỉ cần tìm được nhân quả, trí nhớ liền khôi phục lại. Trong quá trình phép đều là Phật gia bí pháp. Mong mọi người thông cảm mà tránh ra.

Mọi người nghe vậy, liền lánh đi.

Sau nửa canh giờ, Bồ Đề Kim Phật một mình ra khỏi phòng. Long Vũ liền nhanh chóng đi tới, hỏi:

- Đại sư, như thế nào rồi? Trí nhớ của Thi Ý đã khôi phục chưa?

- Thí chủ đi vào nhìn là biết liền!

Bồ Đề Kim Phật trầm giọng nói:

- Tiểu Vũ, lão nạp còn có việc trong người, ngày khác nếu có thời gian rảnh, hi vọng cậu đến Đại Thiên thế giới gặp mặt, cáo từ.

- Đa tạ đại sư!

Long Vũ cảm ơn một tiếng liền vội vàng bước vào.

Chỉ thấy Thi Ý thời khắc này đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nhúc nhích. Long Vũ nhất thời liền luống cuống, tưởng lão hòa thượng kia vội vàng rời đi, sẽ không phải là trí nhớ không tìm lại được, ngược lại biến thành kẻ ngốc chứ?

- Tiểu Vũ!

Ngay lúc này Thi ý xoay đầu lại, đôi mắt to xinh đẹp ngơ ngẩn nhìn Long Vũ.

- Thi... Ý... Cô không sao chứ?

Long Vũ cẩn thận hỏi:

- Cô có biết chúng tôi không?

- Xú tiểu tử, con nói bậy cái gì đấy?

Thi Ý đột nhiên bổ nhào về phía Long Vũ, đập vào Long Vũ một cái, nói:

- Tiểu tử thúi, mẹ là mẹ của con, Thủy Tiên đây...

- Mẹ? Thủy Tiên?

Long Vũ sững sờ. Lập tức mê mang nói:

- Người đã khôi phục. Người thực sự đã khôi phuc... Trí nhớ toàn bộ đều đã khôi phục?

- Ừ!

Thi Ý nhất thời khóc nên, nói:

- Nhiều năm như vậy, mẹ nằm mơ cũng đều nghĩ đến con. Nhớ đến con... Đáng thương cho mẹ, sớm đã gặp lại con, lại không nhận ra con.

- Cô thực sự là mẹ của tôi?

Long Vũ tựa hồ vẫn còn chưa xác định.

- Cô thực sự là sư tỷ sao?

Sau đó Tuyết Cơ cũng đã đi tới, nhìn chằm chằm vào Thi Ý.

Ít nhất, diện mạo hiện tại không giống.

- Đúng rồi... Ta thiếu chút nữa quên, ta đang mang mặt nạ!

Nói xong, Thi Ý duỗi tay chà xát mặt, da mặt bắt đầu hé ra rất nhỏ.

Đợi đến khi da mặt hoàn toàn rơi ra, Tuyết Cơ nhất thời liền đi tới:

- Sư tỷ, chị thực sự là Thủy Tiên sư tỷ, sư tỷ nhiều năm như vậy đến tột cùng là chị ở nơi nào, em luôn luôn tìm kiếm chị, lo lắng cho chị.

- Tuyết Cơ!

Thi Ý vỗ nhè nhẹ lưng Tuyết Cơ, lập tức ôm lấy nàng, giọng nghẹn ngào nói:

- Tý nữa chị với em sẽ cẩn thận tâm sự sau, bây giờ để chị nhìn kỹ đứa con trai của chị nào.

Buông Tuyết Cơ ra, Thi Ý nói:

- Đây là mẹ học được từ Liễu Kim Ngô đại sư cách chế tạo mặt nạ... Tiểu Vũ, lại đây để mẹ nhìn ngắm con cho thật kỹ nào.

Long Vũ nhất thời tỉnh ngộ, chẳng trách chính mình luôn luôn tìm không thấy nơi ở của mẹ, hóa ra mẹ sau khi học xong cách chế tạo mặt nạ từ Liễu Kim Ngô đại sư thì nàng liền dịch dung luôn.

Long Vũ âm thầm cảm khái một tiếng.

Chính mình mạng cũng đủ khổ, mẹ thì dịch dung, cha thì bị hạ vu chủng nên cố ý tránh né, con đường tìm người thân quả nhiên là khó khăn. Cũng may hiện giờ đã tìm được cả hai người. Trong lòng cũng không thấy tiếc nuối.

- Mẹ!

Long Vũ kêu một tiếng, thoáng do dự liền quỳ xuống, ngả đầu vào lòng Thi Ý, hai mẹ con ôm nhau thật chặt. Ai cũng không nói gì.

Một lát sau, Thi Ý ngẩng đầu nói:

- Tiểu Vũ, đại sư giúp mẹ tìm được trí nhớ trước kia, mà trí nhớ lúc mẹ mất trí vẫn còn, mẹ biết ha con hiện tại chỉ còn linh hồn, con bảo Hương Hương nhanh làm phép, vì cha con trùng tố lại thân thể đi, mẹ với cha con đã xa nhau mấy chục năm rồi, mẹ thực sự nhớ cha con...

- Vâng!

Long Vũ gật đầu, buông mẫu thân ra.
Sau đó, Đường Hương Hương đi tới nói:

- Yên tâm đi, con đã chuẩn bị xong rồi, tùy thời có thể trùng tố lại thân thể bác trai... Mọi người ra ngoài chờ con một lát.

- Tiểu Vũ, chúng ta đi ra ngoài trước đi!

Thi Ý mỉm cười, mang theo Long Vũ, Tuyết Cơ đi ra ngoài.

Đi ra ngoài, Thi Ý hướng tới Thi Nhân cười nói:

- Cám ơn cô đã đặt tên cho tôi, giờ tôi muốn khôi phục lại thân phận của mình, tôi là Huyền Môn Thủy Tiên.

Lời này vừa nói ra, Tuyết Cơ nhất thời vỗ tay bảo:

- Tốt, tốt, sư tỷ cũng là tên trước kia của chị nghe hay hơn... Hì hì, em phải thông báo với các đệ tử Huyền Môn, Huyền Môn Thủy Tiên đã trở lại.

- Ừ!

Thủy Tiên nghiêm túc gật đầu:

- Rời khỏi Huyền Môn nhiều năm như vậy, chị thủy chung đã quay trở lại, về nhà cảm giác thật là tốt.

Thiên Cơ Tử nghe tin liền đến nhìn đệ tử kiệt xuất của mình năm đó, trong đôi mắt liền chảy nước:

- Thủy Tiên, thật sự là con sao?

- Vâng!

Thủy Tiên nghiêm túc gật đầu nói:

- Là con, Thiên Cơ sư tôn, là con, con là Thủy Tiên, con đã trở về...

- Thủy Tiên, thực xin lỗi, sự tình năm đó vi sư thực xin lỗi con...

Trước đó, Thiên Cơ Tử đã muốn giải thích với Long Vũ, hơn nữa tuyên bố đặc xá trừng phạt đối với Thủy Tiên trước Huyền Môn. Nhưng giờ phút này nhìn thấy Thủy Tiên, Thiên Cơ Tử trong lòng vẫn còn có chút khó chịu.

- Sư tôn, đều là quá khứ, đừng nói lại chuyện tình năm đó nữa.

Thủy Tiên nghẹn ngào nói:

- Sư tôn, con biết trong lòng người mấy năm nay cũng rất khổ sở.

Nói đến đây, nàng đột nhiên hỏi:

- Sư tôn, Lữ Tâm Quân đại sư huynh còn ở Huyền Môn không?

- Hắn đi rồi!

Thiên Cơ Tử âm thầm thở dài:

- Các con mất tích không lâu, hắn liền rời đi.

- Con từng ở Huyền Cảnh gặp qua đại sư huynh một lần, bất quá sau này thì không có tin tức.

Thủy Tiên nói.

Thiên Cơ Tử vội vàng hỏi:

- Con ở Huyền Cảnh từng gặp qua hắn? Nói như vậy, hắn hiện tại chắc còn đang ở Huyền Cảnh.

- Sư tôn... Sư huynh có thể...

ThủyTiên bộ dáng muốn nói lại thôi:

- Hắn có thể... Có thể đang ở Đại Thiên thế giới.

- Ý của con là hắn đã xuất gia.

Thiên Cơ Tử thất thanh nói.

- Có lẽ vậy, con cũng không thể khẳng định.

Thủy Tiên xin lỗi nói:

- Lần trước đại sư huynh đến Huyền Cảnh tìm được con, tỏ tình với con, lại bị con cự tuyệt, sau đó liền đi Đại Thiên thế giới...

Thiên Cơ Tử vốn định hỏi thêm một chút gì đó nhưng lại thôi, Đường Hương Hương đã từ trong phòng đi ra, nàng cười nói:

- Anh Vũ, bác gái, mọi người vào đi, thân thể của bác trai đã trùng tố xong rồi.

- Thật tốt quá!

Thủy Tiên nghe vậy, vội vàng đẩy cửa đi vào.

- Thiên Diệu!

Thủy Tiên la lên một tiếng, liền ngả đầu vào ngực người đàn ông trước mặt. Chẳng qua hành động của người đàn ông này dường như có chút cứng ngắc, miệng nhấp nháy vài cái nhưng lại nói không ra lời. Bất quá có thể thấy ánh mắt tràn đầy nhu tình của hắn.

- Tại sao lại như vậy?

Thủy Tiên liền phát hiện có điều không ổn thỏa, trong lòng liền căng thẳng.

Lúc này Long Vũ đi vào giải thích:

- Mẹ, không cần phải lo lắng, Hương Hương nói thân thể của cha vừa mới được trùng tố, nhất định sẽ không linh hoạt. Cần phải có một đoạn thời gian để thích nghi.

- Ồ!

Nghe xong Long Vũ giải thích, Thủy Tiên mới yên tâm. Nàng vuốt ve khuôn mặt quen thuộc của Long Thiên Diệu, trong lòng trần ngập kích động cùng tình yêu say đắm.