Đặc Thù Không Gian

Chương 34: Chân tình của Dao (2)




Dao cười khanh khách, thanh âm thanh thúy vô cùng:

- Được rồi, người ta cũng không nói gì cậu cả, chỉ đùa cậu chút thôi, tiểu Vũ lại đây...

Ý của Dao là muốn Long Vũ tới ngồi chung với mình trên giường.

Long Vũ đường đường là nam nhi, tất nhiên là sẽ không bị một nữ nhân hù dọa. Hắn bước qua, đặt mông xuống sát bên Dao, một làn hương thơm nữ nhân liền truyền tới.

Dao liếc đôi mị nhãn, nói:

- Tiểu Vũ, nghe nói cậu cùng Thiên Âm đi cấm địa, có chuyện này sao?

Long Vũ sửng sốt một chút, lập tức nghĩ thầm. Dao gọi mình tới là vì chuyện này. Dao là người rất thông minh, không thể lừa gạt được nàng. Hơi do dự một chút, hắn gật nhẹ đầu:

- Đúng vậy, có việc này.

- Tôi rất hiếu kỳ... Thần thủ hộ của cấm địa vì sao có thể cho cậu đi vào?"

Dao cười nói:

- Theo như tôi biết, thần thủ hộ cấm địa là anh linh tổ tiên biến thành, rất có tính nguyên tắc, không bao giờ nói chuyện tình nghĩa. Phàm là người ngoại tộc, tất cả đều không thể bước vào cấm địa nửa bước...

- Ha ha, tôi tự có biện pháp.

Long Vũ hàm hồ nói.

Dao che miệng cười, con ngươi kinh ngạc nhìn chằm chằm Long Vũ nói:

- Tiểu Vũ, trước mặt chân thần đừng có nói láo, cậu có biện pháp nào chứ? Đơn giản chính là dựa vào vũ lực. Tuy nhiên theo như tôi biết thì toàn bộ cấm địa đều là lực lượng của thần thủ hộ, cho dù cậu có lợi hại hơn nữa thì trong cấm địa cũng không thể đánh thắng được thần thủ hộ. Trừ phi là Thiên Âm có thể sử dụng Phần quyết, thôi phát lực lượng, tiếp nhận lực lượng của cấm địa. Nếu không thì hai người căn bản không có phần thắng. Nếu các người đã tiến vào thành công, thì tôi suy đoán, Thiên Âm nhất định đã sử dụng Phần quyết, mà thần hộ thủ đã bị hai người giết...

- Các ngươi thật to gan!

Dao nói.

Long Vũ nghiêm mặt, thấp giọng nói:

- Dao bá mẫu, nói nhỏ thôi, nhỡ đâu trưởng lão hội nghe được thì phiền toái.

- Ha ha.

Dao cười nói:

- Cậu đừng quên, tôi - Dao - lại chính là trưởng lão Phượng Tộc.

Lời vừa nói ra, sắt mặt Long Vũ đại biến. Đúng vậy, hắn sao lại quên, Dao lần trước tranh đoạt Phượng Hậu, sau đó gia nhập trưởng lão hội.

- Sao? Cậu sợ?

Dao cười nói:

- Tiểu Vũ, đây cũng không phải là phong cách của cậu. Nếu như tôi đoán không sai, thì hai người giết thần thủ hộ cũng là bất đắc dĩ. Tính tình của Thiên Âm tôi biết rõ. Nàng không phải là một người ngỗ nghịch. Nếu theo như suy đoán đó thì hai người nhất định là vì một vật gì đó quan trọng hơn, Tính Mạng Đan mà trưởng lão hội chế được chính là thứ hai người lấy được từ Tàng Bảo Các của cấm địa?

Nữ nhân này thực sự là khôn khéo.

Không thể không nói, Dao dự đoán gần như là hoàn mĩ.

Sự tình phát triển trên thực tế thì cùng với dự đoán của nàng không sai.

Dao làm một cái tư thế xin mời, nói:

- Tiểu Vũ, tới phòng tôi, chỗ đó có cấm chế do tôi tự tay bố trí, ở đó có bàn luận gì cũng đều an toàn.

Nói xong, Dao xoay người đi, váy dày thướt tha vây lấy chiếc eo thon, bờ mông đầy đặn lên xuống làm cho người ta bốc hỏa, dục vọng lan tràn.

Tựa hồ cảm nhận được Long Vũ đang nhìn chằm chằm vào mông mình, Dao quay đầu lại mị hoặc cười:

- Đồ ngốc, thân thể của tôi đều cho cậu, cậu còn gì chưa thấy qua?

- Hắc hắc.

Long Vũ cười khan một tiếng, nhưng trong lòng suy nghĩ. Dao vô cớ nhắc tới những chuyện này rốt cuộc là vì cái gì? Chẵng lẽ nàng còn định tiếp tục tiền duyên với mình.

Đang khi nói chuyện, Dao dẫn hắn đi qua một gian giữa, đến một gian phòng lớn. Trong phòng có một chiếc giường lớn, màn hồng được vén lên hai bên. Trên giường được xếp gọn gàng, một đôi gối uyên ương rất mập mờ.

- Dao bá mẫu, người dẫn tôi đến khuê phòng, không sợ sao?

Long Vũ nói ra.

Dao cười:

- Ha ha, có cái gì không tốt, tôi và cậu mà còn phải cố kỵ những thứ này sao? Tôi còn chưa ăn cơm tối, để tôi đi chuẩn bị một chút rượu và thức ăn.

Giữa phòng có một cái bàn gỗ, hai cái đôn gấm, trên bàn bày một bầu rượu, hai cái chén tinh thạch nhỏ, còn có mấy cái đĩa nhỏ bày đủ loại thức ăn.

- Những thứ này đều là tôi tự tay xuống bếp nấu nhanh.

Dao nói.

Long Vũ ngồi xuống một cái đôn, vừa cười vừa nói:

- Dao bá mẫu, tài nấu nướng của người thật sự là càng ngày càng khá... Mặc dù là chưa ăn rau nhưng chỉ cần màu sắc và hương thơm này cũng đã đủ mê người...

Dao ngồi xuống cái đôn còn lại, cười khanh khách:

- Tiểu Vũ, cậu càng ngày càng dẻo mồm...

- Hắc hắc, gặp được mỹ nhân như Dao bá mẫu thì miệng tôi không thể dẻo sao?

Long Vũ vừa cười vừa nói.

Dao một tay chống má, mắt liếc nghiêng cười nói:

- Tiểu Vũ, tôi hỏi cậu. Tại cấm địa ngươi có từng nhìn thấy thân thể của Thiên Âm?

- Không có!

Chuyện này hệ trọng, Long Vũ cũng không dám nói bậy.

- Hừ!

Dao cười nói:

- Cậu đừng lừa tôi, Thiên Âm muốn thi triển Phần quyết, nhất định sẽ phải khỏa thân. Nếu cậu không thấy được thì có quỷ mới tin. Nói xem, sao nào? Lúc ấy có động tâm không? Hắc hắc, Thiên Âm thường ngày ra vẻ đạo mạo, đáng tiếc lại không hiểu được yêu..

- Thấy thì thấy, nhưng mà không động tâm.

Sau vài chén rượu thì Long Vũ nói chuyện cũng đã trơn tru, bắt đầu bịa chuyện:
- Từ khi nhìn thấy thân thể của Dao bá mẫu thì những thứ khác tôi đều không có hứng thú. (Cường Thuần Khiết: Trình độ chém gió của Long Vũ đã gần bằng mình)

Dao nghe vậy, trong ánh mắt càng tràn ngập xuân ý, thanh âm càng trở nên ỏn ẻn:

- Tiểu Vũ, cậu nói nhăng nói cuội gì thế? Cậu xem tôi là loại người thế nào vậy?

Nói xong, nàng đột nhiên kéo đôn sát lại cạnh Long Vũ, đùi lại cố tình va chạm với đùi của Long Vũ. Hôm nay rượu có chút mạnh, Long Vũ cảm thấy hơi váng đầu, bàn tay bất giác thò xuống dưới, vừa khéo sờ trên đùi nàng, mặc dù là cách váy nhưng vẫn cảm nhận được sự mềm mại của đùi nàng.

Long Vũ vừa chậm rãi sờ, vừa nói:

- Dao bá mẫu. Bên phía Thi Nhân tôi đã thuyết phục, tin rằng nàng sẽ không khiến người khó xử.

Dao thế nhưng vẫn rụt chân lại, không cho Long Vũ tiếp tục sờ soạng.

Dao liền nói:

- Tiểu Vũ, cậu có ý gì, chẳng lẽ cậu còn không định buông tha tôi, còn muốn mẹ con đều chén sạch sao?

Long Vũ trong lòng cười thầm, rõ ràng là ý của ngươi, giờ đây lại đổ lên đầu người khác.

- Dao bá mẫu, trước mặt chân thần đừng bao giờ nói láo, tâm tư của người tôi biết rõ, tâm tư của tôi thì chưa hẳn người đã biết.

Say rượu nói lời thật lòng, Long Vũ nói:

- Dao bá mẫu, từ khi xảy ra quan hệ với người, trong lòng tôi không thể quên được người. Trước kia người đã là một nữ nhân khổ mệnh, đi theo tôi, tôi sẽ làm cho người trở thành một nữ nhân hạnh phúc...

Lực lượng tăng lên thì cố kỵ trong lòng Long Vũ cũng dần ít đi.

Dao nghe vậy trong lòng run lên, sau đó thân thể của nàng mềm nhũn ra dựa vào, giọng nói ngọt ngào:

- Tiểu Vũ, cậu nói có thật không, không phải là nói cho tôi vui đấy chứ?

- Tất nhiên là không rồi.

Long Vũ vòng tay qua, bạo gan đem nàng ôm vào lòng, để nàng ngồi hẳn trên đùi mình, quang minh chính đại vuốt ve cặp đùi đẹp của nàng.

Dao nghiêng người, ôm lấy cổ hắn. Hai bầu ngực dưới váy dài áp lên lồng ngực vững chãi của nam nhân mà đè ép, trong miệng phát ra tiếng thở dốc.

Dao cũng đã từng nghĩ là chuyện đó sẽ hoàn toàn chấm dứt.

Thế nhưng trên thực tế thì có một số chuyện lại không đơn giản như vậy, không phải muốn là có thể được.

Long Vũ nói:

- Nhớ tôi không?

Ngực Dao phập phồng, xuân ý lan tràn nói:

- Còn không thể không nhớ sao? Tôi luôn luôn khao khát có được một tấm chân tình, thế nhưng càng cầu lại càng khó kiếm. Cậu là người đàn ông tốt nhất mà tôi đã từng gặp, bởi vì cậu khiến trái tim tôi đập thổn thức. Tiểu Vũ, tôi biết loài người rất quan tâm đến trinh tiết của nữ nhân. Cậu sẽ không ghét bỏ tôi chứ?

- Ha ha.

Long Vũ cười nói:

- Bây giờ đã là thời đại nào rồi, hiện tại loài người rất thoáng. Dao, chúng ta cạn chén... Cứ cho là uống chén rượu giao bôi.

Dao nghe vậy, vội vàng bưng chén rượu lên.

Lập tức hai người vòng tay đối ẩm một ly.

Đặt chén rượu xuống, ánh mắt của Dao có chút khác lạ, không giống với vẻ tràn ngập xuân tình như lúc trước. Nàng nhìn chằm chằm vào Long Vũ, dè dặt hỏi:

- Tiểu Vũ, cậu sẽ đối xử tốt với tôi như những nữ nhân khác sao?

Long Vũ cười nói:

- Đương nhiên.

Trong mắt Dao sáng lên vẻ vui mừng.

Dao lập tức cười quyến rũ nói:

- Tiểu Vũ, nếu như cậu cũng thích Thiên Âm thì chi bằng thu luôn cả nàng, đến lúc đó thì Phượng Tộc hoàn toàn là của cậu rồi...

Đề nghị của Dao cũng rất to gan, thế nhưng Long Vũ cũng có chút động tâm. Tuy nhiên việc này không thể gấp gáp được, còn phải xem xét đã.

Vội vàng thì không ăn được đậu phụ nóng.

- Tiểu Vũ, tôi đã nghĩ, thời gian này, tôi đều tự thỏa mãn mình trong ảo tưởng. Hôm nay cậu đã đến rồi thì nhất định phải làm cho tôi thỏa mãn.

Sau vài chén rượu thì Dao trở nên cực kỳ động tình. Thân hình đẫy đà không ngừng uốn éo trong lòng Long Vũ.

Những lời nói kinh người của Dao làm cho Long Vũ phát hỏa, hắn nhấc bổng thân hình nàng lên, cúi đầu xuống thấy khe ngực lồ lộ, liền men theo vạt áo tiến vào trong. Bên trong không hề có áo ngực, đẫy đà mà rung động.

Áp mặt vào hít sâu một hơi, hương vị thiếu phụ thành thục làm cho hắn nhộn nhạo không yên.

Dao ưỡn người về phía sau, cố ý ưỡn ngực ra, để cho đồi núi càng trở nên cao ngất.

Dục vọng trong Long Vũ cuồng nhiệt, liền vén váy dài của nàng lên, sờ soạng vùng giữa hai chân. Bên trong là hang động nóng hổi, hơn nữa hồng thủy đã tràn lan khắp nơi.

Không lâu sau, trong phòng vang lên những thanh âm hoan ái...

Động tĩnh kéo dài tới tận khuya, khó khăn lắm mới kết thúc.

Sau một hồi vận động tương đối mệt, hai người ôm chặt nhau định chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng bên ngoài cung lại truyền đến những âm thanh ầm ĩ.

- Chuyện gì ồn ảo vậy?

Dao hơi biến sắc, nhíu mày tức giận nói:

- Làm sao có thể như thế? Tiểu Vũ, cậu cứ chờ một lát, để tôi đi xem.

- Ngươi không cần ra ngoài nữa, ta đã tới.

Đột nhiên, Phượng Hậu Thiên Âm xuất hiện ở khuê phòng của Dao. Nhìn thấy hai người ngủ cùng một chỗ, Thiên Âm nổi trận lôi đình. Tuy nhiên trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn cần xử lý.

- Thiên Âm, vì sao ngươi xông vào tẩm cung của ta? Cho dù ngươi là Phượng Hậu thì cũng không có quyền làm như vậy.

Dao tức giận mắng một tiếng, nhanh nhẹn mặc quần áo vào.

Long Vũ lại trốn trong chăn cực kì xấu hổ. Bị bắt gian tại trận, số mình đúng là quá đen.

- Ta tới để tìm ngươi.

Thiên Âm cũng chẳng thèm quan tâm tới Dao, mà đưa mắt sang nhìn Long Vũ, nói:

- Tiểu Vũ, người Thiên Ngoại Thiên có lẽ đã đến.