Re: Monster

Chương 4: Monster Chương 4


Ngày 4



Tôi đi săn lần đầu tiên khi được tái sinh thành một Goblin. Muốn ăn thì lăn vào bếp. Làm việc thì mới có ăn. Những đứa Goblin mới sinh chỉ có khẩu phần dinh dưỡng hạn chế là những con sâu bướm béo mập. Không, tôi không hề nói rằng tôi không thích chúng, chúng ngon không tưởng, nhưng bọn tôi không có nguồn cung cấp sâu vô hạn. Đi săn là điều khó tránh khi mà Goblin với nhiệm vụ trông nom những đứa mới sinh, không còn cung cấp khẩu phần ăn cho bọn tôi nữa.

Chỉ sau 4 bốn ngày kể từ khi sinh ra thì mỗi đứa đều buộc phải đi săn. Nó dạy cho mỗi người biết được sự khắc nghiệt của tự nhiên. Y như tôi nghĩ, đi săn một mình không phải dễ dàng. Nên tôi kiếm một thằng bạn - một con tốt thí, tên là Gobukichi, bằng cách chém gió cũng như nịnh hót khi bọn tôi tiến vào rừng.

Bọn Goblin trong thế giới này có vẻ toàn là lũ đần dộn.

Nhờ vậy mới dễ dụ bọn chúng.

Ồ, phải rồi. Việc sinh sản của Goblin có thể được thực hiện trong cùng loài. Tuy nhiên, tỉ lệ mang thai lại rất thấp. Để khắc phục tình trạng đó, chúng bắt cóc phụ nữ loài người và hãm hiếp họ cho đến khi họ có thai.

Bạn thấy đó, hôm qua tôi tìm được một thanh kiếm rỉ sét gần phía sau hang động. Khi đang nhặt thanh kiếm lên, tôi tình cờ thấy một căn phòng với vài người phụ nữ ở đó. Nhiều người trong số họ trần truồng và chỉ được che lại bằng những miếng giẻ rách, kể cả khi cấp độ của họ cao hơn hẳn bọn Goblin đó.

Có một cô gái trẻ đẹp đang ở trong một tình trạng vô cùng kinh khủng. Toàn thân cô đã bị vấy bẩn bởi một thứ chất lỏng đục ngầu (nói thế này chắc là biết rồi nhở “P), và sức sống của cô ấy, càng ngày càng trở nên yếu dần theo từng hơi thở mong manh đó. Cô ấy chắc chắn đang ở ngay bờ vực của cái chết – một sự cố nghiêm trọng mà chắc ai cũng hiểu được.

Đoán chắc rằng họ đã bị bắt cóc. Với sức mạnh hiện giờ, điều này nằm ngoài khả năng của tôi, thế nên tôi chỉ có thể chắp đôi tay lại với nhau và cầu nguyện cho họ “Nam mô a dì đà Bụt Namu Amida Butsu”. Đây đơn thuần chỉ là một cử chỉ an ủi.

Có lẽ một trong số họ là mẹ của tôi? Nhưng chỉ nghĩ về điều đó đủ làm cho tôi chán nản rồi, nên tôi tạm gác chuyện đó qua một bên...
Quả nhiên, đi săn hai mình đúng là luôn tốt hơn một mình, nhưng mà hơi đáng tiếc là Gobukichi định ăn con mồi một mình mà không hỏi ý kiến của tôi, nên tôi cho hắn một trận bằng cành cây để dạy cho hắn biết được về hệ thống cấp bậc là gì. Cuối cùng thì hắn lăn qua lăn lại, nên tôi chuyển mục tiêu của mình qua chiến lợi phẩm.

Kết quả của cuộc đi săn hoành tá tràng đầu tiên là một con thỏ màu nâu nhạt và có một cái sừng dài 20cm ngay trước trán nó, nên tôi quyết định gọi nó là “Thỏ Sừng - Horned Rabbit”. Mặc dù cái sừng khá là sắc, nhưng nó lại hơi nhỏ để một con người có thể sử dụng. Nhưng bởi vì thế mà nó có kích thước hoàn hảo cho Goblin. Nó không thể chém như một thanh kiếm, nên đâm và thọc nó như một thanh estoc có lẽ sẽ phù hợp hơn.

[Goburou đã nhận được Sừng Thú Nhỏ!!]

Khoảnh khắc mà tôi nhặt chiếc sừng lên, một thông báo vang lên đâu đó, nhưng chắc đó chỉ là tưởng tượng của tôi thôi.

Goburou đã nhận được Sừng Thú Nhỏ

Ồ, phải. Tôi quên nói với bạn, tên tôi hiện tại là Goburou. Goblin trưởng lão đặt tên cho tôi khi tôi lần đầu tiên mở mắt. Mặc dù nó không hợp khẩu vị của tôi, nhưng tôi vẫn chấp nhận nó vì tôi không muốn dùng cái tên cũ của mình.

Hay nói đơn giản thì tôi đã từ bỏ cái tên đó.

Mặc dù tôi đã có được sừng của Thỏ Sừng làm vũ khí, nhưng lột da con thỏ này thật phiền phức. Còn khó hơn nữa khi mà phải phớt lờ đi ánh nhìn của Gobukichi đang chảy dãi thèm thuồng đó, làm khuôn mặt của cậu ta nhìn còn xấu hơn bình thường. Vì muốn có được chút bình yên, tôi quyết định chia con Thỏ Sừng thành 2 phần và đưa một nửa cho cậu ta. Tôi đã cố lột da phần thịt thỏ của mình, nhưng mà phiền quá nên tôi xơi tất. Tôi có thể kiếm được một món vũ khí và ăn thịt tươi. Quả nhiên hôm nay là ngày trọng đại nhất. Thịt rất ngon, mấy con bọ bí ẩn kia vị cũng không tồi chút nào, nhưng thịt vẫn là nhất.