Re: Monster

Chương 35: Monster Chương 35


Ngày 35



Tôi tỉnh dậy do một sự hối thúc lạ. Ánh sáng hơi lờ mờ, nhưng tôi chẳng bận tâm mấy.

Tôi bị lay chuyển do một cơn đói lạ mà bản thân chưa từng cảm thấy trước đây, nên tôi tiến đến cái xác của con Gấu đỏ ở gần. Sau khi lấy con dao mà tôi đã găm sâu vào trán của con gấu, tôi dùng lực để xé đầu nó ra. Khi đang dã man xé da, thịt, và đốt sống cổ, âm thanh có thể nghe được từ xa.

Ý thức của tôi vẫn chưa hoàn toàn quay lại, nên tôi ngấu nghiến đầu của Gấu đỏ đang nằm trong tay mình.

Đã học được [Tiếng gầm của Chúa tể núi]

Đã học được [Trừng mắt đe dọa]

Đã học được [Kháng mọi nguyên tố]


Sau khi nhổ hết lông đầu, đập hộp sọ và húp não trong vài giây, tôi quyết rằng bộ da của con gấu là cần thiết, nên tôi cầm lấy con dao Bowie trông nhỏ hơn bình thường và cẩn thận lột nó ra.

Tôi có cảm giác như con gấu trở nên nhỏ hơn từ khi tôi ngất đi, nhưng mà đầu óc tôi vẫn chưa làm việc đàng hoàng, nên tôi chẳng thể nghĩ ra lí do nào để giải thích.

Lột da con gấu vẫn là việc làm đúng, tôi chẳng làm thế vì lí do nào khác.

Bất cứ ý nghĩ nào khác chẳng vào được đầu tôi.

Tay trái tôi từ phần khuỷu tay đã mất, tuy nhiên, chỉ bấy nhiêu đây thôi thì kĩ năng của mình tôi vẫn xử lí được nên không thành vấn đề.

Dùng kĩ năng [Biến thân] của mình, tôi có thể làm được những ngón tay nhỏ cho cánh tay từ khuỷu tay xuống, và nhặt lấy da gấu.

Mặc dù hơi khó khăn khi dùng dao với những ngón tay giả của mình, nhưng tôi đã lột xong phần da gấu. Sau đó, tôi bắt đầu ăn thịt của con gấu đang trần như nhộng.

Cứ như thể đã chịu đói ác liệt, tôi cắm đầu ăn thịt và máu của nó cho đến không còn gì sót lại.

Đã học được [Bộ da dày của Chúa tể núi]

Đã học được [Cơ bắp mạnh và dẻo dai của Chúa tể núi]

Đã học được [Tấn công điên loạn]

Đã học được [Luật của Vua quái thú]

Đã học được [Sự bảo hộ của Hỏa thần]

Đã học được [Kháng lửa hoàn toàn]


Kể cả nhai và cắn xé cũng làm toát lên hương vị của nó, quả thật là món thịt ngon nhất tôi từng ăn, tôi cũng uống luôn phần máu sền sệt có vị như rượu của nó, tôi có thể cảm nhận được sức sống của con gấu ngay khi ngốn một miệng đầy nội tạng của nó, tôi nuốt chửng phần xương giòn rụm và rút cạn số tủy của xương cứ như khoáng sản của một hang động, lúc đó thì đầu óc tôi đã thông và hoạt động lại bình thường.

Rồi tôi nhìn vào cơ thể mình.

Cơ thể tôi vẫn giữ một màu đen, và mặc dù một lượng máu lớn phủ đầy nó, tôi nhận thấy vài đường màu đỏ trông có vẻ như mang ý nghĩ tôn giáo——không biết mình có nên gọi nó là hình xăm không nhỉ?——đầy trên cơ thể mình. Và kích thước cơ thể tôi còn cao hơn một người đàn ông trưởng thành, bụng tôi còn có 6 múi, có thể dễ dàng nhận thấy được rằng tôi chẳng còn là một Hobgoblin nữa mà là một chủng loài hoàn toàn khác.

Và tóc, tôi chắc rằng nó không dài đến mức này. Mặc dù là tôi mọc tóc khi trở thành Hobgoblin, nó còn chẳng thể dài đến vai, so với hiện tại, có vẻ như tóc tôi đã dài đến tận bả vai. Ngoài trừ việc dài ra, nó còn biến thành màu bạc.

Cuối cùng là, một cặp sừng sắc nhọn mọc ở trán tôi. Khi tôi chạm vào, chúng cực kì cứng. Nếu tôi lao đến như một con bò, tôi chắc rằng sẽ có tiếng “buzuri” khi đâm trúng vào mục tiêu. Khi tôi đang kiểm tra cơ thể mới của mình theo nhiều cách, tôi nhớ đến cái thông điệp mình nhận được trước khi ngất đi.

Phải, có vẻ như tôi đã trở thành một Đại Orge (Great Orge).

Chẳng phải là một phân loài, mà tôi đã đủ lạ để biến thành một loại hiếm.

Ờ thì, nếu bạn giết bấy nhiêu đây thì bạn sẽ đủ tiêu chuẩn để thăng cấp, tôi biến thành một loài hiếm cũng chẳng sao. Tôi thuyết phục bản thân rằng nó không phải chuyện gì xấu cả.

Cùng phương thức khi tôi từ một Gobllin chuyển thành Hobgoblin, khi tôi biến thành một Orge hiếm, toàn bộ kĩ năng của tôi được cải thiện và cơ thể tôi tạm thời cảm thấy được sự vạn năng. Tuy nhiên, tôi quyết định để chuyện xác minh mấy cái cải thiện vào lần khác. Tôi nghĩ rằng cũng đã đến lúc quay về. Bọn kia chắc là đang lo lắng khi chưa thấy tôi quay lại.

Khi tôi nhặt cây kích trông có thể tái sử dụng nếu được sửa, tôi nhận thấy vài thứ trước khi rời đi. Quần áo của tôi đã bị rách hết đến nỗi nó chẳng thể che được cái chỗ cần che. Như một tác dụng phụ khi cơ thể phát triển, quần áo tôi đang mặc sẽ bị rách tan nát thành từng mảnh.

Căn bản thì, tôi hiện đang khỏa thân.

Đồng chí của tôi thì đang đung đưa trong gió và treo tòn ten ở giữa hai chân; Nó tuyệt đến nổi mà tôi phải nhìn chằm chằm một lúc. Tôi đang lo không biết phải làm gì, tôi giải quyết vấn đề bằng cách lấy da của Gấu đỏ mà tôi đã lột, và quấn nó vòng quanh eo để che tạm.

Hiểu rồi, thì ra đây là lí do tôi lột da Gấu đỏ, vì tôi đã có điềm báo rằng tình huống thế này sẽ xảy ra. Tôi nghĩ về nó trong khi dùng phong đao để cắt cây và tơ mà tôi đã dùng như khiên khiến cho âm thanh “zuban” phát ra.

Vì sức mạnh tôi đang được tăng lên, kể cả khi nương tay, thì cũng sẽ có đột tử.

Xét từ vị trí của Mặt trời, tôi đoán rằng cũng được khoảng 2 giờ rồi. Tôi đã ngủ được một lúc khá lâu, tôi nên gấp rút quay lại.

Trên đường về tôi tìm thấy ba lô và túi rộng của mình nằm xung quanh, sau đó tôi thu hồi Estocs và Dao Bowie nhiều hết sức có thể; Ít nhất là mấy cái có thể sửa được.

Chân Ngựa ba sừng tôi để trong ba lô đã bị trộm mất. Cũng chẳng còn cách nào khác nếu những nguyên liệu còn lại như vỏ Nhện quỷ bị hỏng, tôi bỏ cuộc.

Ba lô vẫn có thể dùng được kể cả khi nó đã cũ rồi.

Vì tôi đã trở to lớn hơn, và bằng cách dùng một vài kĩ năng, tôi đã đến được cơ sở khai thác trong nháy mắt, rồi mọi người đều thận trọng nhìn tôi.

Và vì tôi có cơ thể to lớn và, dùng những kĩ năng của mình, tôi tiến vào trong hầm khai thác rất nhanh, họ đều thận trọng đến nổi mà tôi phải cảm thấy ngưỡng mộ. Phải, nếu một tên Orge lạ hoắt đột ngột xuất hiện, thì mọi chuyện sẽ thế này đây, tôi nghĩ thế với một nụ cười gượng.

Thêm nữa, họ còn sợ tôi hơn là họ đã từng.

Ah, vì tôi đã biến thành một Orge nên có thể là mặt tôi nhìn gian lắm, tôi bảo đảm. Tôi tự tin nói rằng nó sẽ như thế này:

Goblin? Hobgoblin xấu xí? Giống người? Orge? Thể loại điên loạn nào đó?

Tình trạng hiện giờ của tôi.

Giống giống thế, tôi chắc vậy.

Nhận tiện, tuy không có bằng chứng xác thực, nhưng tôi chắc cao cũng khoảng 2m vào hiện tại.

Nên khi so sánh với bọn Goblins lùn tịt đang bao vây mình, góc nhìn sẽ có sự khác biệt lớn.

Tôi hoàn toàn phải nhìn xuống vào họ. “Họ sẽ bước vào điểm mù của mình, mình sẽ không thể thấy được họ.”

Ngay sau đó, Gobumi-chan đến từ phía sau và nhận ra đó là tôi. Cứ như thế, sự thận trọng của bọn Goblins hoàn toàn biến mất. Gobumi-chan nhận ra tôi trong tích tắc, vẻ mặt cô ấy trở nên giận dữ. Và dùng hết sức mình, đá vào phần dưới đầu gối của tôi.

Chẳng đau gì cả, mặc dù tôi giả bộ như đang đau. Tuy nhiên người đang thật sự bị đau lại chính là Gobumi-chan, nên tôi chữa cho cô ấy bằng kĩ năng hồi phục của mình để khiến cô nguôi ngoai. Ngay khi cơn đau dịu đi, Gobumi-chan bắt tôi ngồi kiểu seiza. (Là kiểu ngồi thẳng quì gối theo truyền thống Nhật bản dùng khi thiền định hoặc v. V)

Cô ấy đã rất lo lắng, rồi nói những thứ như “Anh đã làm gì hả?”, “Làm thế nào mà anh trở thành một Orge?”. Tôi đã bị cằn nhằn. Vì tôi mất đi tay trái, tôi cũng chẳng thể cãi lại cô ấy được. Bên cạnh đó, tôi chẳng thể trả lời khi nhận thấy cô ấy sắp chảy nước mắt. Tôi sắp nói xin lỗi vì đã làm em lo lắng, nhưng rôi Gobukichi và Tóc đỏ đến sau trận bạo động.

Tất nhiên, họ đã bất ngờ. Ngạc nhiên đến nỗi chẳng thể giữ mồm khép lại được.

Ờ thì, tất nhiên là họ sẽ như thế nếu họ lo lắng khi tôi không trở về vào ngày đầu tiên, và sau đó trở về khi đã là một Orge.

Để giải thích sơ bộ về chuỗi sự kiện, khi những thành viên chủ chốt như Gobue-chan, Hobusei-san, Hobusato-san, và Gobujii tụ tập đủ, tôi bắt đầu giải thích. Tôi đuổi bọn Goblins khác đi nói rằng tôi sẽ kể cho họ nghe sau.
Eh..., khi tôi nghĩ rằng mình sẽ quay lại sớm sau khi săn thì tôi đã tìm thấy một con “Gấu đỏ”. Để kiểm tra sức mạnh của bản thân, và một phần cũng là do bản năng, tôi đã tấn công nó.

Sau đó, cuộc chiến bắt đầu từ lúc xế chiều tiếp tục thâu đêm, nó chỉ kết thúc ngay sau khi Mặt trờ ló dạn vào sáng hôm qua.

Sau đó tôi không thể di chuyển do thương tích quá nặng, nên tôi dựng lên một rào chắn dùng tơ và ngủ để hồi sức.

Rồi, một lúc trước tôi mở mắt ra và phát hiện mình đã trở thành Orge. Mà còn là một biến thể hiếm nữa. Trang bị của tôi đều tơi tả, nhưng tôi được da Gấu đỏ xem như là chiến tích, nên không mất mát gì mấy.

Òm, tôi cảm thấy rất biết ơn khi mình vẫn còn sống.

Sau khi kể cho họ nghe bấy nhiêu, tôi nhận thấy Hobusei-san, Hobusato-san và Gobujii làm một bộ mặt ngốc nghếch với cái hàm dưới mở to cứ như bị trật khớp.

Sao thế Gobujii? Eh? Có phải tôi đã giết con Gấu đỏ? Tôi đã bảo ông rồi mà phải không, trong khi nói tôi vỗ nhẹ vào bộ lông quấn xung quanh eo mình để thu hút sự chú ý.

Hmm? Sao thế Hobusei-san? Hm hm, vậy là có quái vật loại gấu mạnh đáng kể, gần như không ai sánh bằng sống ở những khu rừng đó, nhưng hầu như chỉ có màu xám và có thể to đến tận 3m.

Thêm nữa là, trong số bọn gấu đó thì có những cá nhân thuộc phân loài có lông đỏ. Những phân loài đó không thể dùng được pháp thuật như pháp sư, nhưng chúng rất thông minh và có khả năng thở ra lửa, và chúng cũng ở một cấp độ hoàn toàn cách biệt với bọn gấu bình thường thường về thể chất và khứu giác.

Nên tóm lại, vì thứ đó là mạnh nhất trong số bọn gấu, nên nó mạnh nhất trong khu vực này.

Cho bên phân loài của bọn gấu được gọi là “Chúa tể núi”. Nó có đủ sức để dễ dàng giết và ăn một Orge, phải không?

Hiểu rồi. Bằng cách nào đó mà tôi nghi ngờ rằng một con quái như vậy sẽ được bắt gặp lần thứ hai, khiến cho nó trở nên quý hiếm ở thế giới rộng lớn này.

“Ouch, đừng đánh vào đầu tôi nữa Hobusato-san.” Mặc dù cũng chẳng đau đớn gì. “Eh? Cô muốn nhìn bộ lông kĩ hơn à? Cũng chẳng còn cách nào khác.” Khi tôi cho cô ấy xem, cô nói rằng nó chắc chắn là hàng thật.

Ờ thì, tôi thậm chí còn biến thành Orge sau khi phang phập với nó mà, và trong số những kĩ năng tôi thu được, còn có cái tên là [Cơ bắp mạnh, dẻo dai của Chúa tể núi], nên chẳng thể nghi ngờ gì nữa.

Thêm nữa, cô ấy bảo rằng tôi biến thành một Orge trong khoảng thời gian ngắn như vậy là “không bình thường” và trở thành “Sự tồn tại bất khả thi”. Mặc dù tôi đáp lại rằng nó không thể tránh được, cô trả lời là chuyện như vậy không thể nói đơn giản mà không biết.

Nó thật vô lí.

Nên bọn tôi chém gió về nhiều thứ trong một giờ đồng hồ trước khi buổi trò chuyện kết thúc.

Không, như dự đoán tình trạng hiện tại thật không tốt vì tôi trông giống như một đứa trẻ sơ sinh. Nên tôi muốn có đồ mặc mới nhanh chóng. Tôi thấy hơi ngượng, như đã đoán trước, ai cũng khó lòng bình tĩnh trong tình huống xấu hổ này.

Sau đó, tôi nhìn lén xung quanh.

Tôi quyết định đến chỗ làm của mình, nhưng sau khi nhận thấy Gobumi-chan và Tóc đỏ theo sau. “Hai người là gì, cha mẹ tôi à?”, tôi muốn nói thế, nhưng kiềm chế lại. Tôi để họ làm những gì mình thích vì cũng chẳng hại gì, hiện giờ thì tôi đi và chào hỏi những người phụ nữ còn lại. Tôi muốn kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra trong lúc vắng nhà không.

Họ quả thật rất sợ hãi. Họ hét vào mặt tôi ngay lúc gặp mặt đột ngột. Tôi nhanh chóng cảm thấy mệt vì những Goblins khác bắt đầu tụ tập để kiểm tra có gì xảy ra và tôi phải đuổi họ đi.

Phản ứng của những cô gái khiến tôi muốn khóc, tôi bảo họ những gì đã xảy ra và thậm chí dùng cả lửa và tơ của mình, cuối cùng họ cũng nhận ra tôi là ai. Tôi vẫn có thể nhận thấy sự run rẩy vì sợ hãi, nhưng tôi mừng rằng họ cuối cùng cũng nở nụ cười. Tôi muốn nói rằng “Tốt lắm!” Vì họ đều trông rất dễ thương.

“Ouch!”. Tôi cảm thấy đau nhẹ từ hai cánh tay vì hai người phía sau nhéo tôi. Mặc dù tôi kiềm chế khỏi việc làm da cứng lên, do tôi nghĩ rằng một game trừng phạt sẽ làm họ lo lắng về tôi, sau đó bọn tôi nói về rất nhiều thứ khác nhau.

Tôi đã nhờ Thợ rèn-san bảo trì cây kích đã bị tổn hại thậm tệ. Tôi bị mắng lần nữa, “Anh làm rất tốt trong việc khiến nó tả tơi thế này”.

Sau buổi la mắng, có vẻ như cô ấy dùng một viên hồn thạch gắn trong vũ khí như tôi đã làm với con dao cũ, tôi được bảo đến nhận nó sau. “Và nếu tôi muốn thử chế tạo cho anh vài món vũ khí có được không”, tôi gật đầu ngay lập tức khi cô ấy bảo thế.

Tôi thấy rằng cô ấy trở nên vui vẻ thì rất dễ thương, mặc dù ngắn ngủi, nhưng mỉm cười với đôi má ửng hồng. Nó khiến tôi vô tình vỗ nhẹ đầu cô ấy. Để không làm đau cô ấy, tôi cố hết sức để điều khiển sức lực. Tuy vậy, tôi nghĩ rằng xem cô ấy như một đứa trẻ dễ thương được làm cho vui sướng cũng tuyệt. Như dự đoán, nụ cười của một người phụ nữ là tuyệt nhất.

Vì vài lí do mà hai cô gái kia còn nhéo tôi mạnh hơn. Tại sao?

Tôi phấn khởi lên khi được bảo rằng họ sẽ làm gấu hầm, nên tôi đi săn vài con gấu cho đôi chị em [Đầu bếp]. “Nếu anh muốn gấu hầm, anh cần cài này cái nọ cái lọ cái chai.” Và tôi ra lệnh cho bọn Goblin tay chân đi và thu thập chúng.

Cho đến nay thì tôi đã dùng bọn này quá nhiều, cấp độ của họ chắc cũng khoảng 100 rồi, có lẽ vài đứa có thể sớm trở thành Hobgoblin.

Như dự đoán, chỉ để có hai cô gái làm hết công việc cũng khổ, tôi muốn ít nhất giúp họ cắt thái nguyên liệu, nên tôi bổ nhiệm cho ba Goblins nữ từ thế hệ của mình trong nhóm Patri để hỗ trợ họ. (Cái thằng này đúng là chỉ tay năm ngón)

Mặc dù tôi xem xét rằng họ vẫn sẽ gặp nguy hiểm nếu ở cùng bọn đàn ông, mấy cô gái này quả đúng là thanh niên cứng.

Mọi người; Bạn bè, người quen, thân thích hoặc kể cả người yêu đều bị giết hoặc bị bắt cóc bởi những Goblins sẽ xem chúng là kẻ địch, nhưng bạn có thể nhận thấy sự khác biết khi bạn nhìn vào hai cô gái này. Sức mạnh tinh thần và khả năng thích nghi họ có quả thật đáng kể mặc dù mới chỉ được một khoảng thời gian ngắn kể từ vụ bắt cóc.

Quả thật, hai cô gái này thật tuyệt vời. Kể cả khi nó là một phép tính sai của tôi, tôi vẫn rất vui.

“Hai cô sẽ trở thành những người vợ tốt đấy. Nếu tôi biến hai người thành vợ mình thì có được không?” Tôi đùa và bảo họ thế.

Khi đang trông chờ vào bữa tối, tôi bảo họ là tôi sẽ đi.

Khi nhìn tôi họ đỏ mặt, nở một nụ cười đầy hạnh phúc, tôi thấy thế rất dễ thương.

Ngay sau khi rời đi, tôi bị đánh ở sau đầu bởi hai cô gái (Gobumi-chan & Tóc đỏ) với những thanh kiếm gỗ.

Mặc dù chẳng đau gì, nó vẫn thật vô lí.

Giả kim-san vẫn pha chế thuốc như thường lệ, có vài loại khí độc trộn trong đó. Tuy nó không phải là loại độc có thể giết bạn trong đau đớn, nó sẽ nhanh chóng vào cơ thể và làm tê liệt bạn.

Tôi mỉm cười chu chát và nhẹ nhàng thì thầm với cô những cách dùng số chất độc này. Sao cũng được, số này là dùng để tự vệ và mấy thứ tương tự.

Vì cô ấy hiểu rằng có rất nhiều loại người, loại như tôi tồn tại trong số Goblins đã cố tấn công họ, cô ấy chẳng hề muốn trộn thuốc độc vào thức ăn, tuy nhiên cô ấy vẫn làm chúng do nếu không chuẩn bị một ít sẽ rất đáng sợ, mọi chuyện là thế.

Nếu được hỏi “Không phải cô ghét họ đến nổi muốn giết họ chứ?”, thì chắc rằng, có những Goblins cô ấy ghét đến nỗi muốn giết, nhưng cô ấy đã trở nên tin tưởng tôi từ vấn đề vào đêm đó. Bên cạnh thì, hiện giờ tôi nghĩ rằng cô ấy có thể tin vào những người như Gobukichi-kun.

Cùng lúc đó, cô bảo tôi rằng tôi quá mạnh so với một Orge. Tôi có ấn tượng rằng cơ thể mình quá lạ so với bình thường. Những hình xăm đỏ của tôi cũng hơi kinh dị một tí.

“Tôi cũng chả biết nữa”, tôi nói rồi dang rộng hai tay và những ngón tay giả về hướng cô ấy và nâng cô lên đầy đùa cợt, rôi tôi cảm thấy những cái nhìn đăm đăm đến từ hai người phía sau mình.

Cái trừng mắt mạnh đến nỗi khiến tôi nghĩ rằng, “Chết mợ, mình chết chắc rồi.”

Cứ thế, tôi cũng làm điều tương tự với Gobumi-chan và Tóc đỏ để dỗ dành họ. Rồi, tôi cũng làm thế với Thợ rèn-san và đôi chị em nữa.

Bỏ thể xác qua một bên, tôi cảm thấy mệt mỏi do phải cẩn thận để không làm tổn thương cơ thể mỏng manh của họ.

Sau đó, tôi cuối cùng cũng về được chỗ của mình, quần áo tôi cảm thấy ngứa ngái.

Bộ da Gấu đỏ tôi định dùng để làm áo giáp mới vẫn chưa thể xử lí được, nên tôi quyết định bỏ qua nó vào lúc này. Hiện giờ, tôi làm một chiếc quần ngắn từ da Tanuki vỏ giáp được phơi khô từ trước.

Tôi không thật sự cảm thấy lạnh khi là Orge, và vì tôi nghĩ rằng làm một chiếc quần dài cỡ tôi sẽ mất rất nhiều da, nên để tiết kiệm nguyên liệu tôi làm quần ngắn.

Cùng lúc đó, tôi nghĩ rằng giáp được làm từ da Gấu đỏ, cũng như những bộ da khác, sẽ có độ phòng thủ. Tuy nhiên, nó là từ Gấu đỏ và tôi cũng phải chịu nhiều thương tích mới có được nó. Tôi nghĩ rằng thay vì làm giáp da thú (hide armor), tốt hơn nên làm giáp da cứng (hard leather armor) để có sức phòng thủ cao hơn.

Tôi nhanh chóng hoàn thành chiếc quần ngắn và mặc vào ngay lập tức.

Thế là tôi đã có thể bảo vệ được sự tôn nghiêm của bản thân. Tôi cảm thấy thế đấy.

Sau đó, tôi làm cho da Gấu đỏ cứng hơn bằng cách đun sôi nó. Hôm sau tôi sẽ chăm chỉ làm trang bị phục vụ cho việc đi săn, tôi nghĩ thế. Mặc dù tôi cũng có một động cơ khác, vì tôi quá lớn so với những vũ khí bọn tôi có hiện tại.